Mục lục
[Dịch] Đường Chuyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Vân Diệp đánh mất thứ gì mà gây động tĩnh lớn thế?

Lý Nhị đặt bút đỏ xuống, day huyệt thái dương, hỏi Đoàn Hồng đứng bên cạnh:

- Bẩm bệ hạ, nô tài nghe nói Vân hầu đánh mất một tấm ngọc bội, nghe đồn thì tấm ngọc bội đó liên quan tới Bạch Ngọc Kinh, nên Vân hầu nổi điên.

Đoàn Hồng nói với cả khoái trá, lần trước đánh nhau với Cầu Nhiệm Khách, tới nay ngực hắn còn nhâm nhẩm đau, Vân Diệp khốn kiếp, lợi dụng mình xong bỏ mặc không để ý tới, ngay cả chuyện thăm hỏi bề ngoài cũng không làm. Nhưng gửi cho mình một tờ giấy, hỏi mình cần thu đệ tử như thế nào, y sẽ lưu ý hộ, ma mới tin lời của y.

- Bạch Ngọc Kinh? Sao cái truyền thuyết đó lại khơi lên? Khi xưa chẳng phải đã cho rằng nó là thứ hư vô xa xăm à? Vì sao giờ lại tranh chấp vì nó?

Tuy chỉ là chuyện phiếm, nhưng ba chữ Bạch Ngọc Kinh đã thành công khơi lên hứng thú của Lý Nhị:

- Bệ hạ không biết, lần này có nhân vật lợi hại tới Trường An, ép Vân hầu giao ngọc bội, kẻ này rất lợi hại, chắc bệ hạ biết, lão tên là Đinh Ngạn Bình.

Nghe tới ba chữ Đinh Ngạn Bình, Lý Nhị đứng bật dậy, đi lại mấy vòng, hỏi:

- Vân Diệp bị thương có nặng không? Lão thất phu này còn có gan tới Trường An cơ à?

Lý Nhị chẳng cần hỏi cũng biết, Vân Diệp lần này gặp họa lớn, Đinh Ngạn Bình có danh xưng Song thương tướng, công phu có thể nói có một không hai trên đời, La Sĩ Tín bại bởi người này, Vân Diệp không thể đấu nổi.

- Bệ hạ nhầm rồi, Vân hầu bị thương, nhưng không nặng, ngược lại Đinh Ngạn Bình nếu không được bộ khoái ngăn cản thì bị Vân hầu giết. Vân hầu bắt sống Đinh Ngạn Bình, đáng tiếc sau khi Đinh Ngạn Bình chuyển vào đại lao, được nanh vuốt thủ hạ cứu đi, nghe nói còn trộm ngọc bội của Vân hầu.

Lý Nhị hít sâu một hơi:

- Ngươi nói Đinh Ngạn Bình bị Vân Diệp bắt sống?

- Vâng thưa bệ hạ, hai chân của Đinh Ngạn Bình bị phế, gần như không còn ra người, khi ấy Vân Hầu nổi giận vì lão ta đả thương gia tướng và phó dịch nhà mình nên rất bạo ngược.

- Ha ha ha, tên thỏ con đó cũng biết nhe nanh ra rồi, xem ra con thỏ con đã trưởng thành, Đinh Ngạn Bình thành phế nhân, vậy không đáng lo, có điều trẫm rất tò mò về Bạch Ngọc Kinh, hoàng hậu đã xem qua tấm ngọc bội đó, thái tử cũng xem qua, Thanh Tước cũng lấy chơi, nhưng tên khốn đó không chịu cho trẫm xem, biết y sợ trẫm mê đắm thuật trường sinh, hại quốc, chẳng lẽ nói ý chí trẫm không đủ kiên định? Dám cười nhạo trẫm, đúng là đáng chết, Đoàn Hồng, những cung phụng trong cung cũng phải hoạt động gân cốt rồi, Vân Diệp đánh mất ngọc bội, hay lắm, trẫm tìm về sẽ là của trẫm, tới khi đó đặt ở đầu giường xem rốt cuộc có làm trẫm si mê không?

Đoàn Hồng lo lắng lĩnh mệnh rời đi, hoàng hậu căn dặn, không được nhắc tới Bạch Ngọc Kinh trước mặt hoàng đế, nhưng hôm nay bệ hạ hỏi tới, không trả lời không được, nghĩ tới cung phụng ở hậu cung, rẽ tới điện Lưỡng Nghi của hoàng hậu.

Giang hồ đồn đại, cung điện của tiên nhân đã bị phát hiện, muốn cầu trường sinh, phải tới Bạch Ngọc Kinh, mà tuyến đường đi tới Bạch Ngọc Kinh khắc trên một tấm ngọc bội, chỉ cầm tìm được bí mật của ngọc bội sẽ tìm được tuyến đường chính xác. Vốn tấm ngọc bội này của Lam Điền hầu Vân Diệp, nhưng không may bị Đinh Ngạn Bình trộm mất, nay lưu lạc giang hồ, người muốn trường sinh bất lão có phúc rồi.

Vân Diệp nằm trên ghế ăn nho, nghe Lưu Tiến Bảo báo cáo, trong lòng cười đau cả bụng rồi, nhưng mặt vẫn làm bộ lo lắng trùng trùng, phất tay bảo Lưu Tiến Bảo lui, thở dài nói với Trường Tôn Xung ngồi đối diện:

- Ngươi cũng đã thấy thứ đó rồi, không tính là ngọc tốt, nhưng quan hệ không nhỏ, nay làm thiên hạ xôn xao, Trùng Tử, ngươi nói phải làm sao bây giờ?

- Theo ta thấy là chuyện tốt, thứ đó ngươi cầm trong tay bao năm cũng không hiểu mà, nay Trường An loạn lạc, khắp nơi có người chết, có điều đám hòa thượng và đạo sĩ không đánh nhau nữa, hình như bọn họ thay đổi mục tiêu, nhắm vào tấm ngọc bội của ngươi, ngươi không thấy Trường An yên tĩnh hơn nhiều à?

Trường Tôn Xung lúc nào cũng cái bộ dạng văn sĩ rởm đời, phe phẩy quạt đáp:

- Ngọc bội đó cho mọi người một cái thang để xuống, bao gồm bệ hạ, nếu không để yêu tăng của Ma Ni giáo, Bái Hỏa giáo hưởng lợi thì thành đại xỉ nhục của Đại Đường. Hay, giờ tất cả đi tìm ngọc bội rồi, cha ta nói, nhà ta cũng phái người đi tìm, nếu như tìm được, ngươi có đòi về không? Đó là nguyên văn lời cha ta, muốn ta đích thân hỏi ngươi.

- Bất kể là cuối cùng ai tìm được đều không có khả năng trả cho ta, ta biết điều đó, giờ ta coi thứ đó như không tồn tài, ai tìm được thì là của người đó. Vân gia ít người lực mỏng, không tìm nữa, tránh mất cả người lẫn của, có điều ngọc bội có thể lấy đi, nhưng Đơn Ưng phải trả lại lành lặn cho ta, nếu không ta trở mặt.

Đây là cuộc đàm phán giữa Vân gia và Trường Tôn gia, không phải cuộc nói chuyện giữa Vân Diệp và Trường Tôn Xung, cho nên lời nói đều vì lợi ích mỗi phía, không nhường nhịn, không thông cảm.

Trường Tôn Xung gật đầu:

- Nhớ rồi, chỉ cần không làm bị thương tới Đơn Ưng, chuyện khác ngươi không quản, thế chứ gì?

Hắn xác định lần nữa hàm nghĩa trong lời nói của Vân Diệp.

- Đúng như thế, Trùng Tử, các ngươi ai lấy được của người đó, nhưng nể tình huynh đệ của chúng ta, đừng làm bị thương Đơn Ưng, Đại Nha đã khóc mấy ngày rồi.

- Ngươi yên tâm, ta cũng thích Đại Nha, sẽ không để muội ấy mất vị hôn phu.

Nói xong chắp tay vội vàng rời đi.

Hôm nay Vân Diệp tiếp bảy tám vị khách giống Trường Tôn Xung, đều tới nói với Vân Diệp, tìm thấy ngọc bội sẽ không trả lại, Vân Diệp cũng không muốn thu hồi, chỉ yêu cầu không được hại Đơn Ưng.

Đại Nha từ hậu đường đi ra, phủ phục trên đùi Vân Diệp như con mèo nhỏ, không nói không rằng, nàng không dám tưởng tượng Đơn Ưng phải đối diện với cảnh tượng đáng sợ thế nào, gần như toàn thiên hạ đều tìm hắn và Đinh Ngạn Bình, chỉ mong lời hứa của ca ca hữu hiệu.

Đơn Ưng quay đầu nhìn tường thành Đồng Quan cao sừng sững, muốn cõng sư phụ lên đi tiếp, dọc đường không biết gặp bao cuộc chiến đấu, đối thủ ngày càng mạnh, nhân số ngày càng đông.

Nếu có một mình đã dễ, chui vào rừng núi, hắn tin kẻ địch nhiều gấp đôi thì mình cũng dễ dàng trốn thoát, nhưng hiện phải chiếu cố sư phụ, chỉ có thể chạy theo đường lớn, sư phụ nói chỉ cần tới Hoàng Hà sẽ an toàn, hiện Hoàng Hà đã trong tầm mắt.

Hắn không để ý tới vết thương trên cơ thể, nhưng cứ nghĩ tới Vân Diệp coi mình như huynh đệ, còn gả muội tử yêu quý nhất cho mình, mình lại trộm bảo vật của y, cứu kẻ thù của y, hắn không dám tin mình làm chuyện khốn nạn như vậy, đôi mắt đẫm lệ của Đại Nha tựa hồ luôn ở sau lưng hắn, làm lòng hắn đau đớn khôn cùng.

Đợi một lúc, không thấy sư phụ leo lên lưng mình, chỉ có sườn tê đi, không tự chủ được ngã xuống bùn, nhìn sư phụ ở bên cười tủm tỉm nhìn mình không hiểu gì cả.

Đinh Ngạn Bình đứng vững vàng, cái chân bị chặt gãy buộc một cái gậy gỗ, cái chân còn lại hắn tướng đã bị phế lại hoạt động như thường, vì sao? Vừa rồi mình cõng lão ta huyết chiến, rõ ràng lão không thể đứng được, vì sao bây giờ lại đững vững vàng như thế.

- Tiểu Ưng, đồ nhi ngoan của ta, ngươi là đứa bé ngoan, cõng sư phụ chạy ba trăm dặm không dễ dàng gì, dọc đường thấy đao pháp của ngươi tiến bộ lớn, vi sư mừng lắm. Hiện giờ ta cần ngươi giúp, đó là nằm đây đợi chết, đợi đám truy binh tời cầm chân cho sư phụ một lúc, vi sư phải biến mất khỏi thế gian này một thời gian.

Đinh Ngạn Bình nói xong định đi thì nghe Đơn Ưng hỏi:

- Vì sao, sư phụ không lo Vân Diệp tìm vợ con sư phụ trút giận à?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Feed là 9
22 Tháng bảy, 2022 14:26
hai thèn trong hổ phách chương cuối là hai thèn nào nhỉ
Hoàng Minh
10 Tháng ba, 2022 18:31
cv ngọng, sai chính tả tùm lum, đọc trong nước mắt
Hoàng Minh
09 Tháng ba, 2022 22:28
đoo lời gửi đến cvt : *** ngươi đừng chèn bình luận vào truyện làm ơn
x_duythanh_x
19 Tháng hai, 2022 10:43
đầu chương cuối chương toàn bị thiếu 1 đoạn
Phuc Nguyen
06 Tháng tám, 2021 00:19
Quân nhân lấy phục tùng làm thiên chức --> ghét nhất câu này ,biết bao nhiêu truyện lấy ra làm lí do để gian dâm, cướp bóc. Đồng ý là phục tùng, nhưng haizz...
Huỳnh Long Hội
01 Tháng năm, 2021 02:23
thích nhất vượng tài.
yurblevn
31 Tháng một, 2021 22:20
Dịch các chương bị đứt đoạn cuối hoặc đoạn đầu rất nhiều.... :(
00000
20 Tháng một, 2021 02:10
Bên Tàng thư viện lấy về ở đâu không biết, má cứ 5-6 chương là thằng dịch nó bình luận 1 lần. Truyện hay mà đọc trúng lời bình của nó là ức chế.
Pv Thiện
07 Tháng một, 2021 18:14
dịch tệ vãi ***.đã thế còn dùng từ láo toét truyện hay mà dịch mất cả hứng
Huỳnh Long Hội
02 Tháng mười một, 2020 11:43
lâu lâu dịch giả kèm câu bình luận đọc tuột cả hứng. dịch cứ dịch bình phầm làm mẹ gì k bik. ng đọc ng ta k bik suy nghĩ à.
Huỳnh Long Hội
30 Tháng mười, 2020 21:11
Hieu Le
12 Tháng mười, 2020 06:06
phim chuyển thể của truyện này cũng tạm. nhưng ko chấp nhận dc thằng đạo diễn nó sửa gần như 50% nguyên tác, hướng sang thể loại ngôn lù.
Huỳnh Long Hội
08 Tháng mười, 2020 12:10
ttv ngày càng kém
hanbaoquan210
09 Tháng tám, 2020 14:28
nghe mn bình luận sai lỗi chính tả nhiều là đã k muốn coi nữa r
Hieu Le
17 Tháng bảy, 2020 10:57
không hiểu tác giả và đọc giả có bị ảo giác không? 1 thằng mấy chục tuổi mà làm ra vẻ mấy tuổi. nghe nổi hết da gà
Mộc Trần
04 Tháng sáu, 2020 19:32
Bộ truyện hay mà tiếc bị dịch giả phá bung bét. Dịch sai lỗi chính tả vô số, ngay cả ngọng l-n tr-ch gi-r trong văn nói cũng dính vào trong đây. Còn thêm hay bình luận bừa bãi khi dịch nữa, nhiều lúc tụt hết cả cảm xúc. Vẫn hi vọng bác nào tốt bụng reconvert lại bộ này.
Mộc Trần
26 Tháng năm, 2020 06:27
Không hiểu bộ này dịch giả và biên dịch có làm nghiêm túc không nữa? Lỗi chính tả nhiều như lông trâu, cứ mấy lỗi tr-ch, x-s, l-n mà sai hoài. Không ai reconvert bộ này hộ, chứ lâu lâu đọc lại là muốn gãy răng.
Nguyễn Cường
21 Tháng năm, 2020 11:01
Rốt cuộc đã đọc xong, trong các truyện xuyên không lịch sử thì truyện này mình thấy hay nhất. dù không chú trọng vào quân sự, võ công ... nhưng cách giải quyết các mối quan hệ viết rất hay và có đạo lý.
Hieu Le
24 Tháng tư, 2020 17:21
truyện hay nhân vật chính mang sự chân thành và nhân tình xóa bớt sự u ám ở đầu thời Đường
Hieu Le
25 Tháng chín, 2019 14:50
cứ đọc truyện đến khi chả phải muốn đọc truyện nào nữa thì hãy đọc truyện này.
conduongcuagio
18 Tháng tư, 2019 00:04
truyện hay mà sao ít người đọc. hóa ra là vậy. tác giả viết dài dòng văn tự, câu chữ, câu chương. kể lể từng chi tiết nhỏ nhặt như viết văn tiểu học. nvp càng về sau càng ngu ngốc não tàn. main trí tuệ bình thường ở hiện thực chỉ có thể làm nv văn phòng, nhưng đến dị giới thì thành thiên tài tầm Khổng Minh zzzzz. tóm lại là dễ tính thì đọc tạm được, hợp với truyện 5-10 năm trước hoặc otaku trung tam
conduongcuagio
17 Tháng tư, 2019 21:23
truyện dài dòng câu chữ quá. dài lê thê
conduongcuagio
17 Tháng tư, 2019 18:57
truyện ngoài việc dài dòng thì vẫn mắc bệnh chung cho nvp não tàn để đề cao iq main. con tác cố gắng miêu tả main giỏi này nọ. nhưng con tác cũng tầm tb khá thôi nên ko thể làm ra nvc giỏi dc. kết quả đành phải cho nvp IQ thấp để làm nền cho nvc. càng sau 200 chap thì càng rõ. khách quan thì các nv phụ ko ngu dốt lắm, truyện mạng mì ăn liền thì cái vụ coi Tàu là nhất, coi thường chê bai dị giới thấp kém ngu dốt là bình thường. truyện tạm chấp nhận dc. vấn đề là hi vọng con tác viết lên tay thì lại ngược lại nên hơi thất vọng
conduongcuagio
17 Tháng tư, 2019 02:03
đọc khá
tranggprs
03 Tháng tư, 2019 17:21
cầu chương
BÌNH LUẬN FACEBOOK