Mục lục
[Dịch] Đường Chuyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vân Diệp thiếu chút nữa sợ ngã lộn cổ, ổn định lại tinh thần, mình sợ cái gì, nhưng mà có lẽ nam nhân sợ nhất nữ nhân không phải lão bà nói câu này, tức tối nói:

- Cô là đồ xấu xa, muốn tìm thì tìm Lão Cái ấy, tìm ta làm gì, có phải tác phẩm của ta đâu.

- Ngài không cho thiếp thân đi gặp Tô Văn, thiếp thân nghi đứa bé này khả năng là cốt nhục duy nhất của huynh ấy, trong mấy ngày cuối cùng ở bên nhau, thiếp thân là nữ nhân, có thể cảm thấy dương tinh của Tô Văn giảm đi, đó có phải là hậu quả ngài dùng châm với huynh ấy không?

- Ta chưa bao giờ xem thường Uyên Cái Tô Văn, sau này hắn dứt khoát sẽ thành anh hùng của Cao Ly, có lẽ có thấy lạ vì sao ta ra tay ác độc như thế với hắn, chuyện ấy không phù hợp với tính cách của ta, nguyên nhân vì hắn có tất cả điều kiện trở thành anh hùng, như vậy gặp họa sẽ là Đại Đường, cho nên ta làm không chút do dự, không liên quan tới cá nhân.

Vinh Hoa nước mắt ào ào, nức nở nói:

- Ngươi hủy đi sự kiêu ngạo cuối cùng của nam nhân, ta thà để ngươi giết huynh ấy, cũng không để huynh ấy bị ngươi trà đạp như vậy.

- Không, Uyên Cái Tô Văn sống còn có tác dụng, nếu muốn giết hắn thì ta đã ra tay ngay từ lúc gặp nhau, Cao Ly có một anh hùng không dễ dàng, nhất là anh hùng vừa có bản lĩnh lại có dã tâm như hắn, Đại Đường ta có một câu nói hợp với chuyện này, đó là giết sẽ không may.

Vinh Hoa lau sạch nước mắt, ngồi thẳng dậy, càng tỏ ra lễ độ, lấy chiếc trâm dài trên đầu mình xuống, đẩy cho Vân Diệp:

- Thiếp thân chỉ có cái trâm này đáng chút tiền, có thể dùng giữ tính mạng đứa bé không?

Vân Diệp đẩy cái trâm lại, ôn tồn nói:

- Đây là giao phong giữa ta và Lão Cái, không liên quan tới đứa bé, cô cứ dưỡng thai cho tốt, đợi cập bờ, ta tìm cho cô hai thị nữ Cao Ly, đợi chuyện giữa ta và hắn kết thúc, cô muốn ở lại hay về Cao Ly là tùy ý cô.

- Đó là sự kiêu ngạo của ngài đấy à? Chỉ cần ta ở trong tay ngài, Tô Văn sẽ e ngại, nếu thêm đứa bé, Tô Văn còn đấu với ngài thế nào nữa?

- Đó là chuyện của hắn, cô cũng biết, con người một khi có thể tàn khuyết, tâm lý sẽ u ám, cô xem xem từ xưa tới nay hoạn quan đều có bộ dạng âm trầm, Lão Cái thích xem ( sử ký ) như thế, có khi sẽ học tiên hiền, thân tàn chí không tàn lập nên đại nghiệp cũng không phải là không thể, ta thấy hắn đấu với Cao Kiến Vũ khả năng thắng rất cao.

Vân Diệp nói xong cẩn thận đóng cửa lại vào cho Vinh Hoa, cách cửa nói:

- Hôm nay chúng ta ăn sườn rán và thịt kho, vì đứa bé, ăn nhiều một chút, đừng ở trong phòng mãi, ra ngoài phơi nắng có lợi cho thai nhi.

Nghe trong khoang thuyền hừ một tiếng, Vân Diệp nhún vai về phòng, vừa nằm xuống thì Lão Phương đi vào, tay cầm cuốn sổ dày.

- Hầu gia, tính xong rồi, chúng ta không tính số vàng kia, hàng hóa có được từ thành Thương Nham được Trường Tôn chưởng quầy định giá thật lục vạn bảy nghìn tám trăm quan, số gỗ ngâm nước biển không dễ ước tính, phải đến Đăng Châu mới tính ra.

Vân Diệp nhận lấy cuốn số dày, thuật tay lật xem vài trang rồi gập vào, thở dài, vẫn lỗ! Vì trận c hiến này mình chuẩn bị vô số, xăng, nỏ, đục công thành, khải giáp, t huyền bè, lương thực quân trang, tốn không dưới chín vạn quan, chưa nói nợ vô số ân tình, còn bao nhiêu tướng sĩ trận vong, bình sinh làm ăn đây là vụ lỗ nhất.

Ăn theo chiến tranh dễ phát tài, khi tự mình tham chiến thì là chuyện khác, cướp bóc chỉ là chuyện bất đắc dĩ mà thôi.

- Lão Phương, lần này nhà ta không cần lợi nhuận nữa, lấy đủ chi phí là được, lấy chín vạn quan, còn lại cho vào sổ công, ông gọi tham quân tới đây, ta nói với hắn.

Một lúc sau lục sự tham quân vào khoang thuyền, Vân Diệp đem sổ công sổ tư giao hết cho hắn:

- Không tính lợi tức, không thu hao tổn, không lấy nhân công, Vân gia tiêu tốn bao nhiêu lấy bấy nhiêu, còn lại cho vào sổ công.

- Đại soái, làm thế không ổn, ti chức biết Vân gia vì chuyến xuất chinh này phải bỏ ra bao nhiêu, nếu làm thế, trong phủ sẽ thiệt thòi, trong lòng các tướng sĩ cũng không nỡ.

- Đâu ra lắm rắm thối thế, đánh thắng trận là lợi ích lớn nhất của ta rồi, Vân gia bỏ ra chút tiền, tướng sĩ đều liều mạng, ngươi nhìn cái thuyền đằng sau, ta chẳng dám lên, hơn nghìn năm trăm người, giờ còn nói tới tiền gì nữa ...

Lục sự tham quân thấy tâm tình Vân Diệp lại xấu đi, vội vâng dạ, tính sổ sách ngay trước mặt Vân Diệp, mời y ký tên, dùng đại lễ tham bái, lặng lẽ ôm sổ rời phòng.

Thủy sư Lĩnh Nam mỗi lần xuất chiến đều có trở cấp, chức vị càng cao, trợ caaos càng nhiều, nếu như lập quân công triều đình đương nhiên có ban thưởng.

Chẳng thể dựa dẫm vào cướp bóc trên chiến trưởng, thu nhập rất hữu hạn, lại bất ổn, mình lại là quân đội không thể ngang nhiên kinh doanh được, chở kèm ít hàng riêng là cực hạn chấp nhận của đám triều thần rồi, không có thực nghiệp của bản thân là không được.

- Trương Sinh, Ngưu Đại Lực, Thạch Đầu ... Bước ra khỏi hàng!

Đội quan lớn tiếng đọc tên, từng lão binh tuổi năm mươi b ước ra.

- Nay tra các ngươi trong trận đánh thành Đại Vương bị trọng thương, không thể sử dụng nữa, lệnh cởi giáp.

Ngưu Đại Lực vừa ăn ba bát cơm, một bát thịt kho nhìn mình từ trên xuống dưới, chân tay còn nguyên, lông tóc chẳng rụng sợi nào, sáng còn vác bao gạo hai trăm cân chạy bảy tám chuyến, sao giờ không thể sử dụng nữa? Chẳng lẽ đại soái không cần mình nữa?

- Lão Ngô, ngươi không thể đối xử với lão ca ca ngươi như thế, ta ở trong quân đội cả đời, khó khăn lắm mới được ăn no bụng, ngươi không thể đá ta khỏi quân doanh.

Lão binh không sợ trời không sợ đất nghe mệnh lệnh này người chửi người khóc, có người chuẩn bị liều mạng với đội quan.

- Câm mồm, thứ chó chết, lão tử đang mang chuyện tốt tới, không biết tốt xấu, các ngươi thì hiểu cái chó gì.

- Tên chó má nhà ngươi hôm nay không nói rõ ràng thì đừng hòng rời thuyền, hiện giờ ai chẳng vót đầu chui vào thủy sư Lĩnh Nam ta, tên khốn ngươi thấy lão tử tuổi cao, muốn đuổi lão tử đi, để mấy thằng chó con nhà ngươi vào, đúng không?

Một đám lão binh bao vây đội soái chửi bới, hai năm qua mình không ít lần gửi tiền về nhà, đại soái thi thoảng lại ban thưởng, cả nhà đều sống sung sướng theo, tính ở thêm năm năm nữa, khi đó ở nhà đã đầy đủ, tuổi đã tới, giải ngũ cũng chưa muộn, ai ngờ hôm nay nghe sấm nổ giữa trời quang.

Đội soái thấy không ai chịu nghe mình, ngồi bệt xuống sàn thuyền, đợi bọn họ chửi chán mới nói.

Đám lão binh chửi khản cả cổ rồi, đội soái lau nước bọt trên đầu, nói:

- Con mẹ nó chửi xong rồi à, xong rồi thì nghe đây, đây là lệnh của đại soái, các ngươi tuổi cao rồi, không hợp chém giết nữa, trận này rất nhiều huynh đệ chiến tử thương tàn, cho nên liền nghĩ ra một cách, để các ngươi giải ngũ trước, lập một thương hành thủy vận.

- Thương hành này do đại soái bỏ tiền, những huynh đệ thương tật cũng chiếm phần, hải vận nam bắc rốt cuộc kiếm bao nhiêu các ngươi lại chẳng biết à? Phần của đại soái sẽ giảm dần theo từng năm, nói cách khác cuối cùng cái thương hành là của huynh đệ chúng ta.

- Con mẹ nó, nếu chẳng phải lão tử chưa tới năm mươi thì làm gì tới các ngươi, chuyển đồ từ Trường An tới Lĩnh Nam, rồi từ Lĩnh Nam tới Trường An, là thẳng ngốc cũng phát tài được, ở trên biển có đại soái làm chỗ dựa, ai dám chọc vào chúng ta? Giờ hiểu chưa? Vừa rồi chửi lão tử thì tính sao?

Náo loạn nhanh chóng lắng xuống, chuyện tốt thế này không nắm chắc lấy là thằng ngốc, đại soái vốn có danh tài thần, làm chuyện ai cũng làm được, không phát tài sẽ bị người ta cười cho.

Hết!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Feed là 9
22 Tháng bảy, 2022 14:26
hai thèn trong hổ phách chương cuối là hai thèn nào nhỉ
Hoàng Minh
10 Tháng ba, 2022 18:31
cv ngọng, sai chính tả tùm lum, đọc trong nước mắt
Hoàng Minh
09 Tháng ba, 2022 22:28
đoo lời gửi đến cvt : *** ngươi đừng chèn bình luận vào truyện làm ơn
x_duythanh_x
19 Tháng hai, 2022 10:43
đầu chương cuối chương toàn bị thiếu 1 đoạn
Phuc Nguyen
06 Tháng tám, 2021 00:19
Quân nhân lấy phục tùng làm thiên chức --> ghét nhất câu này ,biết bao nhiêu truyện lấy ra làm lí do để gian dâm, cướp bóc. Đồng ý là phục tùng, nhưng haizz...
Huỳnh Long Hội
01 Tháng năm, 2021 02:23
thích nhất vượng tài.
yurblevn
31 Tháng một, 2021 22:20
Dịch các chương bị đứt đoạn cuối hoặc đoạn đầu rất nhiều.... :(
00000
20 Tháng một, 2021 02:10
Bên Tàng thư viện lấy về ở đâu không biết, má cứ 5-6 chương là thằng dịch nó bình luận 1 lần. Truyện hay mà đọc trúng lời bình của nó là ức chế.
Pv Thiện
07 Tháng một, 2021 18:14
dịch tệ vãi ***.đã thế còn dùng từ láo toét truyện hay mà dịch mất cả hứng
Huỳnh Long Hội
02 Tháng mười một, 2020 11:43
lâu lâu dịch giả kèm câu bình luận đọc tuột cả hứng. dịch cứ dịch bình phầm làm mẹ gì k bik. ng đọc ng ta k bik suy nghĩ à.
Huỳnh Long Hội
30 Tháng mười, 2020 21:11
Hieu Le
12 Tháng mười, 2020 06:06
phim chuyển thể của truyện này cũng tạm. nhưng ko chấp nhận dc thằng đạo diễn nó sửa gần như 50% nguyên tác, hướng sang thể loại ngôn lù.
Huỳnh Long Hội
08 Tháng mười, 2020 12:10
ttv ngày càng kém
hanbaoquan210
09 Tháng tám, 2020 14:28
nghe mn bình luận sai lỗi chính tả nhiều là đã k muốn coi nữa r
Hieu Le
17 Tháng bảy, 2020 10:57
không hiểu tác giả và đọc giả có bị ảo giác không? 1 thằng mấy chục tuổi mà làm ra vẻ mấy tuổi. nghe nổi hết da gà
Mộc Trần
04 Tháng sáu, 2020 19:32
Bộ truyện hay mà tiếc bị dịch giả phá bung bét. Dịch sai lỗi chính tả vô số, ngay cả ngọng l-n tr-ch gi-r trong văn nói cũng dính vào trong đây. Còn thêm hay bình luận bừa bãi khi dịch nữa, nhiều lúc tụt hết cả cảm xúc. Vẫn hi vọng bác nào tốt bụng reconvert lại bộ này.
Mộc Trần
26 Tháng năm, 2020 06:27
Không hiểu bộ này dịch giả và biên dịch có làm nghiêm túc không nữa? Lỗi chính tả nhiều như lông trâu, cứ mấy lỗi tr-ch, x-s, l-n mà sai hoài. Không ai reconvert bộ này hộ, chứ lâu lâu đọc lại là muốn gãy răng.
Nguyễn Cường
21 Tháng năm, 2020 11:01
Rốt cuộc đã đọc xong, trong các truyện xuyên không lịch sử thì truyện này mình thấy hay nhất. dù không chú trọng vào quân sự, võ công ... nhưng cách giải quyết các mối quan hệ viết rất hay và có đạo lý.
Hieu Le
24 Tháng tư, 2020 17:21
truyện hay nhân vật chính mang sự chân thành và nhân tình xóa bớt sự u ám ở đầu thời Đường
Hieu Le
25 Tháng chín, 2019 14:50
cứ đọc truyện đến khi chả phải muốn đọc truyện nào nữa thì hãy đọc truyện này.
conduongcuagio
18 Tháng tư, 2019 00:04
truyện hay mà sao ít người đọc. hóa ra là vậy. tác giả viết dài dòng văn tự, câu chữ, câu chương. kể lể từng chi tiết nhỏ nhặt như viết văn tiểu học. nvp càng về sau càng ngu ngốc não tàn. main trí tuệ bình thường ở hiện thực chỉ có thể làm nv văn phòng, nhưng đến dị giới thì thành thiên tài tầm Khổng Minh zzzzz. tóm lại là dễ tính thì đọc tạm được, hợp với truyện 5-10 năm trước hoặc otaku trung tam
conduongcuagio
17 Tháng tư, 2019 21:23
truyện dài dòng câu chữ quá. dài lê thê
conduongcuagio
17 Tháng tư, 2019 18:57
truyện ngoài việc dài dòng thì vẫn mắc bệnh chung cho nvp não tàn để đề cao iq main. con tác cố gắng miêu tả main giỏi này nọ. nhưng con tác cũng tầm tb khá thôi nên ko thể làm ra nvc giỏi dc. kết quả đành phải cho nvp IQ thấp để làm nền cho nvc. càng sau 200 chap thì càng rõ. khách quan thì các nv phụ ko ngu dốt lắm, truyện mạng mì ăn liền thì cái vụ coi Tàu là nhất, coi thường chê bai dị giới thấp kém ngu dốt là bình thường. truyện tạm chấp nhận dc. vấn đề là hi vọng con tác viết lên tay thì lại ngược lại nên hơi thất vọng
conduongcuagio
17 Tháng tư, 2019 02:03
đọc khá
tranggprs
03 Tháng tư, 2019 17:21
cầu chương
BÌNH LUẬN FACEBOOK