Mục lục
[Dịch] Đường Chuyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vân Diệp phản bác:

- Không đúng, vãn bối biết Lưu Thiện không phải kẻ ngu xi vô dụng, ngược lại, hắn là vị đế vương trí tuệ trác tuyệt, nước Thục trải qua nhiều năm chiến loạn, nhân khẩu hao hụt, nghề nghiệp sa xút, người Thục đã chán ghét chiến đấu tới cực điểm, vậy mà Gia Cát Lượng không chịu từ bỏ, sáu lần ra Kỳ Sơn, chín lần thảo phạt Trung Nguyên, lần nào cũng uổng công vô ích quay về, lần nào cũng hao người tốn của, nhân khẩu trong Thục còn lại chưa tới mười vạn hộ, quân đội chỉ còn lại chục vạn, đó là cực hạn của quốc gia rồi.

- Thất bại là khó tránh khỏi, cho nên mới để Đặng Ngải đánh thẳng vào Thục, bản thân đầu hàng, tránh chiến hỏa làm sinh linh đồ thán, đó mới là một thánh nhân không tham quyền vị. Thực ra vãn bối bội phục sát đất câu hắn nói với Tư Mã Chiêu " vui này không biết chán". Chẳng những giữ được mạng, lại có thể tiếp tục hưởng vinh hoa phú quý, tốt nhường nào, đúng là người thông minh. Tiên sinh cứ nhìn Tôn Hạo Tử của Ngô bị bắt thê thảm ra sao? Còn Lưu Thiện phú quý tới cuối đời, từ điểm này mà xét, chúng ta không thừa nhận Lưu Thiện là kẻ thông minh.

Lưu Phương tay run rẩy chỉ Vân Diệp:

- Ngươi thấy Lưu Thiện là kẻ thông minh? Đầu hàng là vì bách tính đất Thục? Vì mạng sống vứt bỏ cơ nghiệp tổ tiên là đúng?

Vân Diệp tỉnh queo gật đầu:

- Đúng, sai chỗ nào chứ, cơ nghiệp là của Lưu gia, liên quan gì tới người khác mà chõ mồm vào bình phẩm, chỉ cần có lợi cho người dân, không tổn hại quá lớn tới mình, vứt thì vứt, có gì to tát, có cần sử sách chửi người ta bao năm không?

Lưu Phương há miệng mấy lần mới nói:

- Đúng là gỗ mục không thể điêu khắc, sâu mùa hạ không biết cái lạnh mùa đông, nếu từ nay về sau lão phu còn dạy đạo chiến trận cho ngươi thì thề không phải là người. Nói xong lời lời này đứng dậy đá văng cái vại, đùng đùng nổi giận đi ra khoang sau.

Vân Diệp hả hê lắm, ai bảo nhổ nước bọt vào mặt ta, ông được luật pháp bảo vệ hơn cả luật bảo vệ trẻ ems au này, ta đánh không được, chửi không xong, nhưng ta có thể làm ông tức ói máu.

- Hầu gia, Lưu tiên sinh không dạy ngài học vấn thì làm thế nào? Lưu Tiến Bảo lo lắng hỏi:

- Hầu gia ta không thích học cái đó, biết càng nhiều càng phiền toái, ngươi thích hầu gia của ngươi mang một đám binh mã đi đánh khắp thế giới à? Đúng là ăn no rửng mỡ, Lưu lão đầu biết đánh trận là đủ.

- Nhưng hầu gia, Lưu tiên sinh đã bảy mươi rồi, năm ngay người mới hai mốt, ông ấy giúp người được mấy năm chứ?

- Tiến Bảo à, trên đời này chưa bao giờ thiếu nhân tài, chỉ thiếu người phát hiện nhân tài, hầu gia ta là người rất biết phát hiện nhân tài. Đợi Lưu lão đầu không đánh được trận nữa, không cầm được quân nữa, chúng ta tìm một người tiếp tục bán mạng cho nhà ta, chúng ta sống yên ổn chẳng phải hay sao?

- Hầu gia cao kiến, sau này tiểu nhân cũng sẽ chủ ý giúp người, kiếm vài kẻ biết đánh trận tới làm công cho nhà ta, trả nhiều tiền một chút là được, người của Vân gia chúng ta mạng quý giá, không ngu ngốc lên chiến trường liều mình.

Vân Diệp gật gù, rất là tán đồng với lời của của Lưu Tiến Bảo, quý tộc chẳng phải là đám người chuyên hưởng thụ à? Việc quái gì phải khiến bản thân chạy như chó, làm như trâu?

Đám Đông Ngư ra tay quá tàn nhẫn, Vân Diệp tất nhiên phải đi an ủi những hán tử Quan Trung đáng thương kia, cả đời tối đa chỉ cởi chuồng nghịch nước bẩn trong mương đã bị mẹ đánh đít, nay bị người ta đá xuống biển sâu không thấy đáy, uống vài ngụm nước mặn cũng chấp nhận đi, nhưng sau lưng có cá mập lượn lờ, đó là chuyện mất mạng, những hán tử gặp hổ cũng dám liều mạng, từ khi thấy cái miệng khủng bố của cá mập liền thành thứ không thể thiếu trong ác mộng.

Khó khăn lắm mới chịu đựng được tới giờ ăn trưa, thấy hầu gia đích thân xách thùng gỗ chứa đầy thịt thà, cầm thìa gỗ không ngừng múc thêm cho mình, ủy khuất trong lòng tràn hết ra.

- Hầu gia, ngài cho tiểu nhân lên bờ đi, tiểu nhân không sợ thiên quân vạn mã, nhưng tiểu nhân không nổi được, người Quan Trung chúng ta làm gì có khiếu lội nước.

Nhìn tráng hán ôm chân hầu gia gào khóc, những hán tử khác không khỏi sinh bi thương, đặt bát trong tay xuống, cùng van nài, thà lên bờ làm đội cảm tử chứ không chịu xuống nước nữa.

- Thối tha! Hán tử Quan Trung chúng ta lên núi đánh được hổ, xuống biển bắt được rồng, chẳng qua là bơi thôi, chuyện vặt. Buổi chiều hầu gia ta cũng xuống nước, không tin chúng ta ngay đao pháp cũng luyện được lại không bơi được, đám khốn kiếp kia chẳng qua chỉ biết bơi thôi, có giỏi lên ngựa đấu với chúng ta chục hiệp so xem ai lợi hại hơn ai. Các ngươi đều giỏi cả, hổ lên núi có gì lạ, nhưng hổ biết bơi thì các ngươi nói xem có lợi hại không?

Quân tốt bên cạnh gật đầu cái rụp, con hổ như thế tất nhiên là lợi hại, chỉ là nghe thấy hầu gia nói xuống nước biển lạnh giá, không khỏi hổ thẹn trong lòng, đại tướng trong quân đã nói ra là không có chuyện nuốt lời, hầu gia nói chiều xuống nước là không đợi tới ngày mai.

Người cao quý như hầu gia còn xuống biển, thứ mạng cỏa rác như mình bồi tiếp một chuyến đã sao, hán tử ôm chân Vân Diệp không khóc nữa, bê bát cơm lớn ăn như chết đói, thịt kho tàu luôn hợp khẩu vị của hắn.

- Ngươi muốn xuống biển?

Lão già chẳng biết nghe tin từ ai, tới phòng Vân Diệp, thấy y mặc quần cộc đang khởi động thì hỏi:

- Đúng thế, đây là điều cần thiết, tướng quân Đại Đường chưa có ai nói lời mà nuốt lời. Vân Diệp vặn mình, vừa vận động vừa đáp:

- Ngươi xuống biển là vì cổ vũ tướng sĩ? Đích thân làm gương cho sĩ tốt? Lưu Phương không yên tâm hỏi:

- Không phải, thời gian qua ăn đồ biển nhiều, người béo lên, thế này không được, người mà béo là dễ sinh bệnh, phải giảm số mỡ thừa, bơi là biện pháp tốt nhất.

Lưu Phương không lạ gì sự vô sỉ của Vân Diệp nữa, gật đầu rồi về phòng mình, bất kể là Vân Diệp có phải vì cổ vũ tinh thần sĩ tốt hay không, y làm chuyện một thống soái phải làm, chẳng có gì để chỉ trích.

Để mình trần từ khoang đi ra, Vân Diệp hối hận ngay lập tức, buổi trưa hơi mạnh miệng rồi, Đăng Châu vào tháng ba phải mặc áo lông, mình phải để trần bơi trong nước lạnh, đây đâu phải là bãi biển của Lĩnh Nam, đây là Liêu Đông mới tới xuân, nhưng lời nói ra khỏi miệng rồi không thay đổi được nữa, buộc thừng vào hông, nhắm mắt lại rồi nhảy ùm xuống nước.

Nước biển xanh ngắt, buồm trắng lám chấm, trên đỉnh đầu hải âu bay lượn, dưới thân cá bơi ào ào, mặt trời ấm áp chiếu lên mặt biển, còn Vân Dệp thống khổ vùng vẫy trong nước.

Cảnh ném con cá ướt vào chào dầu sôi cũng giống như thế, buổi sáng còn cười nhạo đám vịt cạn quẫy nước bắn cả lên tàu, lúc này Vân Diệp phát hiện ra mình đạp nước còn bắn cao hơn.

Toàn thân bị nước biển lạnh căm đâm vào da thịt, đánh nỗ lực quẫy đạp, như thế mới khiến người mình không bị đông cứng, Đông Ngư cũng nhảy xuống nước, canh chừng bên cạnh Vân Diệp, miệng ô ô a a, như muốn nói gì đó.

Lúc này mạng còn chẳng thuộc về mình, hơi đâu để ý tới hắn, tiếp tục đạp nước, đúng một tuần trà sau Vân Diệp mới thuận lợi kiểm soát được thân thể của mình, nước biển cũng không còn lạnh như lúc mới xuống nữa.

Lau nước biển trên mặt, hét với cả đống đầu thò ra ở mạn thuyền: - Mau xuống đi, ở trong nước thoải mái lắm. Nói xong Vân Diệp đạp chân vào thân thuyền lao đi, bắt đầu động tác bơi ếch tuyệt đẹp.

- Nhìn hầu gia rất giống con ếch.

Một hán tử thông minh thấy nhiều hiểu rộng bình luận động tác bơi lội ưu nhã của hầu gia, vừa nói ra khỏi miệng thì một cái chân đạp vào đít hắn, ngã cắm đầu xuống biển

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Feed là 9
22 Tháng bảy, 2022 14:26
hai thèn trong hổ phách chương cuối là hai thèn nào nhỉ
Hoàng Minh
10 Tháng ba, 2022 18:31
cv ngọng, sai chính tả tùm lum, đọc trong nước mắt
Hoàng Minh
09 Tháng ba, 2022 22:28
đoo lời gửi đến cvt : *** ngươi đừng chèn bình luận vào truyện làm ơn
x_duythanh_x
19 Tháng hai, 2022 10:43
đầu chương cuối chương toàn bị thiếu 1 đoạn
Phuc Nguyen
06 Tháng tám, 2021 00:19
Quân nhân lấy phục tùng làm thiên chức --> ghét nhất câu này ,biết bao nhiêu truyện lấy ra làm lí do để gian dâm, cướp bóc. Đồng ý là phục tùng, nhưng haizz...
Huỳnh Long Hội
01 Tháng năm, 2021 02:23
thích nhất vượng tài.
yurblevn
31 Tháng một, 2021 22:20
Dịch các chương bị đứt đoạn cuối hoặc đoạn đầu rất nhiều.... :(
00000
20 Tháng một, 2021 02:10
Bên Tàng thư viện lấy về ở đâu không biết, má cứ 5-6 chương là thằng dịch nó bình luận 1 lần. Truyện hay mà đọc trúng lời bình của nó là ức chế.
Pv Thiện
07 Tháng một, 2021 18:14
dịch tệ vãi ***.đã thế còn dùng từ láo toét truyện hay mà dịch mất cả hứng
Huỳnh Long Hội
02 Tháng mười một, 2020 11:43
lâu lâu dịch giả kèm câu bình luận đọc tuột cả hứng. dịch cứ dịch bình phầm làm mẹ gì k bik. ng đọc ng ta k bik suy nghĩ à.
Huỳnh Long Hội
30 Tháng mười, 2020 21:11
Hieu Le
12 Tháng mười, 2020 06:06
phim chuyển thể của truyện này cũng tạm. nhưng ko chấp nhận dc thằng đạo diễn nó sửa gần như 50% nguyên tác, hướng sang thể loại ngôn lù.
Huỳnh Long Hội
08 Tháng mười, 2020 12:10
ttv ngày càng kém
hanbaoquan210
09 Tháng tám, 2020 14:28
nghe mn bình luận sai lỗi chính tả nhiều là đã k muốn coi nữa r
Hieu Le
17 Tháng bảy, 2020 10:57
không hiểu tác giả và đọc giả có bị ảo giác không? 1 thằng mấy chục tuổi mà làm ra vẻ mấy tuổi. nghe nổi hết da gà
Mộc Trần
04 Tháng sáu, 2020 19:32
Bộ truyện hay mà tiếc bị dịch giả phá bung bét. Dịch sai lỗi chính tả vô số, ngay cả ngọng l-n tr-ch gi-r trong văn nói cũng dính vào trong đây. Còn thêm hay bình luận bừa bãi khi dịch nữa, nhiều lúc tụt hết cả cảm xúc. Vẫn hi vọng bác nào tốt bụng reconvert lại bộ này.
Mộc Trần
26 Tháng năm, 2020 06:27
Không hiểu bộ này dịch giả và biên dịch có làm nghiêm túc không nữa? Lỗi chính tả nhiều như lông trâu, cứ mấy lỗi tr-ch, x-s, l-n mà sai hoài. Không ai reconvert bộ này hộ, chứ lâu lâu đọc lại là muốn gãy răng.
Nguyễn Cường
21 Tháng năm, 2020 11:01
Rốt cuộc đã đọc xong, trong các truyện xuyên không lịch sử thì truyện này mình thấy hay nhất. dù không chú trọng vào quân sự, võ công ... nhưng cách giải quyết các mối quan hệ viết rất hay và có đạo lý.
Hieu Le
24 Tháng tư, 2020 17:21
truyện hay nhân vật chính mang sự chân thành và nhân tình xóa bớt sự u ám ở đầu thời Đường
Hieu Le
25 Tháng chín, 2019 14:50
cứ đọc truyện đến khi chả phải muốn đọc truyện nào nữa thì hãy đọc truyện này.
conduongcuagio
18 Tháng tư, 2019 00:04
truyện hay mà sao ít người đọc. hóa ra là vậy. tác giả viết dài dòng văn tự, câu chữ, câu chương. kể lể từng chi tiết nhỏ nhặt như viết văn tiểu học. nvp càng về sau càng ngu ngốc não tàn. main trí tuệ bình thường ở hiện thực chỉ có thể làm nv văn phòng, nhưng đến dị giới thì thành thiên tài tầm Khổng Minh zzzzz. tóm lại là dễ tính thì đọc tạm được, hợp với truyện 5-10 năm trước hoặc otaku trung tam
conduongcuagio
17 Tháng tư, 2019 21:23
truyện dài dòng câu chữ quá. dài lê thê
conduongcuagio
17 Tháng tư, 2019 18:57
truyện ngoài việc dài dòng thì vẫn mắc bệnh chung cho nvp não tàn để đề cao iq main. con tác cố gắng miêu tả main giỏi này nọ. nhưng con tác cũng tầm tb khá thôi nên ko thể làm ra nvc giỏi dc. kết quả đành phải cho nvp IQ thấp để làm nền cho nvc. càng sau 200 chap thì càng rõ. khách quan thì các nv phụ ko ngu dốt lắm, truyện mạng mì ăn liền thì cái vụ coi Tàu là nhất, coi thường chê bai dị giới thấp kém ngu dốt là bình thường. truyện tạm chấp nhận dc. vấn đề là hi vọng con tác viết lên tay thì lại ngược lại nên hơi thất vọng
conduongcuagio
17 Tháng tư, 2019 02:03
đọc khá
tranggprs
03 Tháng tư, 2019 17:21
cầu chương
BÌNH LUẬN FACEBOOK