Mục lục
[Dịch] Đường Chuyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đầu bếp ăn vụng rồi! Vân Diệp nổi sùng, y không thích ăn đùi gà, nhưng ăn nước bọt của người khác thì buồn nôn lắm, đang định nổi giận thì nhìn thấy cung nữ bên cạnh bê khay lên, bất giác run người. Tìm được tên ăn trộm rồi, song Vân Diệp không giận nữa, xem ra tiểu cô nương này rất thích ăn đùi gà, thật là đáng thương. Nếu như vì một cái đùi gà khiến người khác gặp họa, Vân Diệp thấy không nên nói ra thì hơn, bê bát canh củ cải uống, nuốt hai bát cơm, thỏa thuê đặt đũa xuống.

Lý Thừa Càn nhìn thấy nửa con gà của Vân Diệp chỉ xé đi cái đùi, hỏi:

- Thế nào, thức ăn trong cung không hợp khẩu vị à?

- Không phải, ngon lắm, riêng món canh củ cải này thôi đã không phải đầu bếp bình thường có thể làm ra, thần ăn tới hai bát cơm đấy.

- Nói láo, ta lại chẳng hiểu ngươi sao? Thường ngày ngươi thích ăn nhất là cổ gà, hôm nay chỉ ăn đùi gà không phải là chuyện lạ à? Không phải ngươi luôn nói chỉ có nghèo rớt mới ăn chân gà, quý tộc ăn cổ gà, cánh gà sao?

Vân Diệp ghé tới gần Lý Thừa Càn, nói nhỏ:

- Liên quan chó gì tới ngươi.

- Lam Điền hầu, ngươi có biết có được một bát cơm không phải dễ dàng, đó là muôn vàn gian nan, hôm nay cươi lại để thừa cơm, là trái với giáo huấn của sư phụ, là không phù hợp với đạo đức người quân tử.

Tên khốn kiếp này mặt đầy chính khí, cũng không nhìn bát của mình toàn cơm thừa canh cặn, chỉ con gà trong khay của Vân Diệp bi phẫn kêu lớn:

Trình Xử Mặc chạy tới nhìn thấy mừng húm, cấy lấy nửa con gà chén luôn, không nhổ ra lấy một cái xương, xoa bụng ợ một cái hạnh phúc.

- Hết rồi, thái tử điện hạ, người thân là bị quân của Đại Đường ta tất nhiên là phải làm gương, con gà của thần là để lại cho Xử Mặc ăn, người cũng biết huynh đệ chúng thần xưa nay không phân biệt gì. Không biết trong khay của thái tử lại hỗn loạn như tám nước hỗn chiến, như cướp vào thôn là sao?

Lý Thừa Càn thấy toàn bộ đám đệ muội đã đi rồi, liền nói:

- Còn chẳng phải vì ngươi hại à, từ cái ngày ăn món thịt lợn gì đó ở nhà ngươi, ta liền ghét cay ghét đắng thức ăn trong cung, không ngờ đường đường thức ăn hoàng cung lại không bằng nhà ngươi, làm ta mất mặt. Khi nào ngươi làm một bữa thịt lợn nữa đi, để đám huynh đệ đỡ thèm. Nói rõ nhẽ, món khâu nhục phải làm mấy bát, gà rán cũng phải làm thêm một ít. Vừa rồi không tiện tranh với đám đệ muội.

Chỉ cần không có ai là Lý Thừa Càn lập tức không còn uy nghi thái tử, biến thành thiếu niên quý tộc hoạt bát ở đất Lũng.

- Trù nương của nhà ta cũng bị ngươi nổi lòng háo sắc cướp đi rồi, làm đầu bếp Lưu Thất nhà ta khóc mấy ngày liền, đừng nói với ta là ngươi đem trù nương đó lên giường chứ không phải đưa xuống bếp nhé.

- Cái thằng chết băm chết chém nhà ngươi, với cái thân thể gần 200 của trù nương nhà ngươi có quỷ mới đưa lên giường, còn chẳng phải vì ta mời phụ hoàng mẫu hậu ăn một bữa, phụ hoàng thấy hợp khẩu vị liền đưa trù nương đó tới ngự thiện giám. Hiện giờ ta vẫn đang dùng đầu bếp trước kia.

Lý Thừa Càn điên mất, vác cái thanh danh thích mụ béo chẳng bằng chết cho xong.

- Vậy bỏ đi, đầu bếp nhà ta không còn hi vọng gì nữa, qua cửa cung liền sâu như biển, từ nay chàng Lưu đành coi nàng như người qua đường thôi.

Vân Diệp cảm khái, Trình Xử Mặc cười ngặt ngẽo, Lý Thừa Càn cũng thấy buồn cười lắm.

Cái chuyện du lãm hoàng cung thì khỏi phải nghĩ tới, mặc dù Vân Diệp rất muốn nhìn thấy Huyền Vũ môn nơi xảy ra sự kiện lịch sử kia, nhưng không một ai dám dẫn y đi xuyên qua cả hoàng cung tới địa điểm xảy ra vụ án ở bắc chính điện.

Rời cung vẫn là từ dũng đạo, trong tường bao bay tới mùi phấn thơm mát, làm người ta tơ tưởng, bỗng nhiên nhớ tới một đoạn phú cổ:

Minh tinh huỳnh huỳnh, khai trang kính dã, lục vân nhiễu nhiễu, sơ hiểu hoàn dã, Vị lưu trướng nhị, khí chi thủy dã, yên tà vụ hoành, phần tiêu lan dã, lôi đình sạ kinh, cung xa quá dã, lộc lộc viễn thính, yểu bất tri kì sở chi dã.

(***Kìa sao lấp lánh: mở gương đấy mà; mây xanh rối loạn: mớ tóc xõa ra; sông Vị đầy mà; đốt tiêu đốt lan: đám khói tà tà; sấm động kinh hồn: tiếng xe chạy qua; nào biết đi đâu, ầm ầm ở xa. )

À, nhớ ra rồi, nó là câu trong bài phú cung A Phòng của Đỗ Mục, vô tình hợp với cảnh hiện giờ. Đứng đầu thiên hạ, cung phụng một người, đó là chuyện tuyệt diệu nhường nào, nhưng hiện giờ vương triều phong kiến do Lý Nhị làm chủ, ông ta sở hữu tất cả, hưởng thụ tất cả là điều thuận lẽ.

Cảnh báo nạn chấu chấu đã đưa lên bốn tháng rồi, ngoại trừ số lương thực Tả Vũ Vệ doanh mua ở Lũng ra thì không có động tĩnh nào nữa. Lý Nhị không nói tới, Trường Tôn hoàng hậu cũng không, ngay cả Ngưu Tiến Đạt nói không để cho thiên hạ có một người nào bị chết đói nữa, dường như cũng đã quên chuyện này. Sớm biết thế mình căn bản không cần mạo hiểm nhắc tới.

Vân Diệp hơi hoang mang, là người tương lai, y rõ ràng biết phía trước có một cái hố cực lớn, nhưng bị đám đông kẹp chặt nhảy vào hố mà không có chút năng lực kháng cự nào.

- Thành Càn, chuyện nạn châu chấu triều đình chuẩn bị ra sao ròi?

Vân Diệp đột nhiên hỏi làm Lý Thừa Càn ngây ra:

- Diệp Tử, giờ vẫn là mùa đông mà, cách thời gian châu chấu tới còn xa.

- Ài, xem ra tiếng nói của ta vẫn còn nhẹ, không ai tin nạn châu chấu cực lớn sẽ tới, thôi vậy, nếu như ta đã biết tai họa sẽ tới, đành làm một số việc trong khả năng, cứu được ngời nào hay người nấy, vì Đại Đường, vì bệ hạ làm trọn sự trung trinh của thần tử. Cái cuộc sống u u mê mê này ta thực sự không chịu nổi nữa.

Không ngờ rằng mình luôn muốn ngồi ăn đợi chết lại sinh ra cái tâm tư này? Vân Diệp không ngừng tra hỏi bản thân:

Lý Thừa Càn ấp úng không nói được, Trình Xử Mặc vỗ vai Vân Diệp:

- Không cần biết ngươi định làm gì, ta giúp ngươi hết.

- Thành Càn, Xử Mặc, ta vốn chỉ là một tấm bèo ở nhân gian, định tự sinh tự diệt cho song, chẳng hiểu trời đất run rủi thế nào mà đi vào triều, vậy phải làm một số việc mà nhân vật lớn phải làm. Ta đã chúng kiến trận lũ khủng khiếp, đã nhìn thấy hạn hán ngàn dặm, thấy bệnh dịch hoành hành, ta biết sinh mạng dưới uy lực của tự nhiên yếu ớt ra sao. Vừa rồi trong lòng ta biết rõ bản thân là kẻ nhút nhát, nhưng không nhịn được muốn liều một phen với tai họa sắp tới, không cần kiếp lập công tích lớn thế nào, chỉ cầu lòng bình an. Cầu người chẳng bằng cầu mình, ta định cảm tạ ý tốt của nương nương, rời Trường An, tới đất phong làm một số bố trí với thiên tai. Xử Mặc, ý tốt của ngươi ta xin nhận, chuyện này khác, ngươi không thể tham gia vào, ta không thể để ngươi đánh cược cùng.

Trình Xử Mặc nhếch môi:

- Ta đã nhàn tới đau trym từ lâu rồi, chuyện thú vị như thế làm sao thiếu ta được, vả lại sau này ta phải một mình gánh vác cả nhà, không nhân cơ hội rèn luyện một chút, tương lai phải làm sao? Dựa vào cha ta, sau đó dựa vào ngươi à?

Lời này rất thực tế, không có chỗ dựa nào không thể đổ, không có năng lực tự lập sớm muộn gì cũng bị người ta đá ra ngoài, đấu tranh chính trị luôn tàn khốc. Tới ngày chỗ dựa đổ rồi chỉ có thể dựa vào mình, không một ai giúp được.

Lý Thừa Càn dường như có lời muốn nói nhưng lại cố nuốt xuống.

Vân Diệp cuối cùng ngộ ra một đạo lý ở trong dũng đạo, không thể trước sợ sói, sau sợ hổ được, ngươi không phải là rùa để có thể rụt mình vào trong mai mặc cho bên ngoài đất trời đảo lộn.

Mấy tháng qua có tâm tư hèn nhát là vì đã có nhà, đã có nãi nãi tuổi cao, có muội muội còn nhỏ, luôn cho rằng làm cho bọn họ sống hạnh phúc khoái lạc là trách nhiệm lớn nhất của mình, cho dù làm rùa cũng không sao.

Đời sau mình tuân theo nguyên tắc này cho nên mới sống kém cỏi, nửa đêm mơ về năm xưa bản thân lập chí cao xa, nhiệt huyết sục sôi khiến cả đêm mất ngủ, tới trời sáng lại phải uốn lưng nịnh bợ ông chủ kiếm vài đồng nuôi gia đình. Luôn xoay chuyển trong hèn mọn và cao thượng thực không còn sinh thú gì nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Feed là 9
22 Tháng bảy, 2022 14:26
hai thèn trong hổ phách chương cuối là hai thèn nào nhỉ
Hoàng Minh
10 Tháng ba, 2022 18:31
cv ngọng, sai chính tả tùm lum, đọc trong nước mắt
Hoàng Minh
09 Tháng ba, 2022 22:28
đoo lời gửi đến cvt : *** ngươi đừng chèn bình luận vào truyện làm ơn
x_duythanh_x
19 Tháng hai, 2022 10:43
đầu chương cuối chương toàn bị thiếu 1 đoạn
Phuc Nguyen
06 Tháng tám, 2021 00:19
Quân nhân lấy phục tùng làm thiên chức --> ghét nhất câu này ,biết bao nhiêu truyện lấy ra làm lí do để gian dâm, cướp bóc. Đồng ý là phục tùng, nhưng haizz...
Huỳnh Long Hội
01 Tháng năm, 2021 02:23
thích nhất vượng tài.
yurblevn
31 Tháng một, 2021 22:20
Dịch các chương bị đứt đoạn cuối hoặc đoạn đầu rất nhiều.... :(
00000
20 Tháng một, 2021 02:10
Bên Tàng thư viện lấy về ở đâu không biết, má cứ 5-6 chương là thằng dịch nó bình luận 1 lần. Truyện hay mà đọc trúng lời bình của nó là ức chế.
Pv Thiện
07 Tháng một, 2021 18:14
dịch tệ vãi ***.đã thế còn dùng từ láo toét truyện hay mà dịch mất cả hứng
Huỳnh Long Hội
02 Tháng mười một, 2020 11:43
lâu lâu dịch giả kèm câu bình luận đọc tuột cả hứng. dịch cứ dịch bình phầm làm mẹ gì k bik. ng đọc ng ta k bik suy nghĩ à.
Huỳnh Long Hội
30 Tháng mười, 2020 21:11
Hieu Le
12 Tháng mười, 2020 06:06
phim chuyển thể của truyện này cũng tạm. nhưng ko chấp nhận dc thằng đạo diễn nó sửa gần như 50% nguyên tác, hướng sang thể loại ngôn lù.
Huỳnh Long Hội
08 Tháng mười, 2020 12:10
ttv ngày càng kém
hanbaoquan210
09 Tháng tám, 2020 14:28
nghe mn bình luận sai lỗi chính tả nhiều là đã k muốn coi nữa r
Hieu Le
17 Tháng bảy, 2020 10:57
không hiểu tác giả và đọc giả có bị ảo giác không? 1 thằng mấy chục tuổi mà làm ra vẻ mấy tuổi. nghe nổi hết da gà
Mộc Trần
04 Tháng sáu, 2020 19:32
Bộ truyện hay mà tiếc bị dịch giả phá bung bét. Dịch sai lỗi chính tả vô số, ngay cả ngọng l-n tr-ch gi-r trong văn nói cũng dính vào trong đây. Còn thêm hay bình luận bừa bãi khi dịch nữa, nhiều lúc tụt hết cả cảm xúc. Vẫn hi vọng bác nào tốt bụng reconvert lại bộ này.
Mộc Trần
26 Tháng năm, 2020 06:27
Không hiểu bộ này dịch giả và biên dịch có làm nghiêm túc không nữa? Lỗi chính tả nhiều như lông trâu, cứ mấy lỗi tr-ch, x-s, l-n mà sai hoài. Không ai reconvert bộ này hộ, chứ lâu lâu đọc lại là muốn gãy răng.
Nguyễn Cường
21 Tháng năm, 2020 11:01
Rốt cuộc đã đọc xong, trong các truyện xuyên không lịch sử thì truyện này mình thấy hay nhất. dù không chú trọng vào quân sự, võ công ... nhưng cách giải quyết các mối quan hệ viết rất hay và có đạo lý.
Hieu Le
24 Tháng tư, 2020 17:21
truyện hay nhân vật chính mang sự chân thành và nhân tình xóa bớt sự u ám ở đầu thời Đường
Hieu Le
25 Tháng chín, 2019 14:50
cứ đọc truyện đến khi chả phải muốn đọc truyện nào nữa thì hãy đọc truyện này.
conduongcuagio
18 Tháng tư, 2019 00:04
truyện hay mà sao ít người đọc. hóa ra là vậy. tác giả viết dài dòng văn tự, câu chữ, câu chương. kể lể từng chi tiết nhỏ nhặt như viết văn tiểu học. nvp càng về sau càng ngu ngốc não tàn. main trí tuệ bình thường ở hiện thực chỉ có thể làm nv văn phòng, nhưng đến dị giới thì thành thiên tài tầm Khổng Minh zzzzz. tóm lại là dễ tính thì đọc tạm được, hợp với truyện 5-10 năm trước hoặc otaku trung tam
conduongcuagio
17 Tháng tư, 2019 21:23
truyện dài dòng câu chữ quá. dài lê thê
conduongcuagio
17 Tháng tư, 2019 18:57
truyện ngoài việc dài dòng thì vẫn mắc bệnh chung cho nvp não tàn để đề cao iq main. con tác cố gắng miêu tả main giỏi này nọ. nhưng con tác cũng tầm tb khá thôi nên ko thể làm ra nvc giỏi dc. kết quả đành phải cho nvp IQ thấp để làm nền cho nvc. càng sau 200 chap thì càng rõ. khách quan thì các nv phụ ko ngu dốt lắm, truyện mạng mì ăn liền thì cái vụ coi Tàu là nhất, coi thường chê bai dị giới thấp kém ngu dốt là bình thường. truyện tạm chấp nhận dc. vấn đề là hi vọng con tác viết lên tay thì lại ngược lại nên hơi thất vọng
conduongcuagio
17 Tháng tư, 2019 02:03
đọc khá
tranggprs
03 Tháng tư, 2019 17:21
cầu chương
BÌNH LUẬN FACEBOOK