Mục lục
[Dịch] Đường Chuyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cao hứng nhất là Lão Tiền, suốt ngày ưỡn ngực cùng mấy quản sự các nhà thân cận đi trong nội thành, vỗ cột đá sót lại nói đây là của nhà ta, Trình lão quản gia chỉ bia đá cách đó không xa nói là của nhà ông ta, quản gia Ngưu gia cứ như ăn phân chim khách, mồm không khép lại được. Quản gia Úy Trì gia sớm nhìn trúng rừng trúc, lão công gia gần đây tu tâm dưỡng tính, theo người ta học đạo, có rừng trúc yên tĩnh là tốt, bọn họ tới cấp cứu cho Vân Diệp, cho nên mang rất nhiều tiền, nói mua là mua.

Quản gia Tần gia thì lòng chao đảo, lần này nhìn ra, lão công gia là người sáng suốt, còn lại đều là hạng vô dụng, nhìn thì tinh lắm, thực ra đều ngu như lợn, nghĩ tới nhà mình không ai kế thừa lại thương tâm.

Thái tử tẩy mã và Ngụy phủ nội thị cho rằng chuyến này đủ thăng quan rồi, bị nhốt trên thuyền nửa tháng có là gì, ăn ngon uống đủ, huống hồ chuyện liên quan tới cơ mật trong quân, hầu gia làm thế không hề sai, nghĩ tới vinh quang ngày trở về, tiếng cười to hơn vài phần.

Có người vui thì phải có người buồn, đám người khi xưa nâng chén uống mừng khi thủy tặc xâm phạm biết mình đắc tội với Vân Diệp, đành trơ mắt nhìn người khác mua nhà mua đất, nhà mình chỉ biết thèm thuồng nhìn.

Tức thì đủ các loại tin đồn truyền tới Trường An, cái gì mà Vân Diệp tham ô phạm pháp, vét đầy túi riêng, loại tin tức này rất có thị trường ở Trường An, khiến có trên triều cũng có phong thanh, một số ngôn quan nhất trí yêu cầu triều đình phái một vị quán lớn tới Nhạc Châu tọa trấn, an bài lại mua bán đất đai ở tân thành, tất nhiên ai dám đắc tội với Vân hầu thánh sủng vô song, nên danh nghĩa tránh bậc kỳ tài tuyệt thế bị hủy bởi mấy đồng tiền thối.

Tiết Vạn Triệt cực vui, quản sự công chúa phái đi mua đất bị Vân Diệp chửi mắng đuổi về, nhưng mình tiền mình ngầm đưa cho Vân Diệp đã biến thành đất đai rồi.

Nghĩ tới nha hoàn vì mình chịu bao nhiêu khổ cực, sắp đưa con tới tân thành sinh sống, từ nay không còn lo lắng về cuộc sống nữa, tảng đá ngàn cân trong lòng được bỏ xuống.

Khuôn mặt cười luôn là vẻ mặt cảm nhiễm người ta nhất, Hàn Triệt từ trong mộng tỉnh lại, xử lý xong vệ sinh cá nhân, ăn một bát mỳ lớn, liền thấy Vân Diệp đi vào, vì không bị cho đi ngủ nữa, nỗ lực mỉm cười lấy thiện cảm của Vân Diệp, để y không cho mình uống thứ thuốc đáng sợ kia, ai mà nghĩ tới ngủ cũng có thể mang tới sợ hãi khủng khiếp như thế, nhất là trước khi ngủ nghĩ tới liệu mình có vì thế ngủ mãi không tỉnh không, suy nghĩ đó có thể dày vò người ta phát điên, ngủ một giấc như chết một lần.

Vân Diệp kiên định lắc đầu, cho một viên thuốc vào miệng hắn, dùng bát nước lớn ép nuốt, nói:

- Cuộc sống hiện giờ của ngươi là điều nằm mơ ta cũng muốn, được ngủ trên chiếc giường thoải mái nhất, ăn thức ăn mình muốn ăn nhất, bên cạnh có nha hoàn chăm sóc đêm ngày, ngươi còn gì chưa hài lòng. Theo lời ngươi nói, mọi người đều là thần, ta không cần sỉ nhục ngươi, hiện ta rất bận, đợi khi ta làm xong tục sự, hai ta sẽ nói chuyện kỹ lưỡng.

Hàn Triệt muốn nói chuyện, nhưng cơn buồn ngủ quen thuộc lại ập tới như thủy triều, giọng nói của Vân Diệp dần trở nên mơ hồ, lần nữa thiếp đi.

Vô Thiệt từ sau rèm đi ra hỏi:

- Vì sao ngươi không muốn nói chuyện với hắn? Ta rất muốn nghe xem rốt cuộc thần là thế nào, lão phu sắp tám mươi rồi, muốn sống thêm vài năm nữa, ngươi có cách thì nói cho lão phu, không được giấu riêng.

- Muốn trường thọ thật ra rất đơn giản, đó là ăn chay, hoạt động nhiều, tuổi như ông còn có sức năm trăm cân, có thể vặn đứt một cuộn vải ướt, ta hâm mộ chết thôi, ông không đi hỏi bản thân, lại đi hỏi kẻ không biết gì này, đúng là chẳng ra làm sao.

Câu này nói trúng chỗ ngứa của Vô Thiệt rồi, sức khỏe của mình luôn tốt nhất trong số những người già ở thư viện, hiện giờ không ra tay nữa, nhưng một khi ra tay ở Trường An chẳng có mấy đối thủ, Lý Cương cùng tuổi mà giờ phải dựa vào xe lăn, thường ngày đi vài bước đã thở hồng hộc, Công Thâu Mộc tuy vẫn đi như bay, nhưng mặt chi chít đồi mồi, chỉ có mình tuy tóc bạc phơ, nhưng tinh thần khỏe khoắn, võ công dù chỉ còn chưa tới bảy thành thời đỉnh cao, nhưng Vô Thiệt đã vô cùng kiêu ngạo rồi.

Mang đầy lòng hư vinh, Vô Thiệt lùi ra sau màn đả tọa luyện khí, ông ta có thể duy trì động tác này rất lâu, hai ba ngày không hề gì.

Vân Diệp không phải không muốn nói chuyện với Hàn Triệt, mà là chưa chuẩn bị sẵn sàng, không biết nói từ đâu, mình vô tình biết được một bí mật lớn của lịch sử, những nhân vật kiệt suất hình như đều từ trong đám người ẩn cư kia đi ra?

Không thể, nhưng Hoàng Thạch Công tặng binh pháp cho Trương Lương. Thủy Kính dạy Gia Cát, Từ Thứ, Bàng Thống đều là người vô cùng thần bí. Ví dụ như vậy kể ra vô số, nhưng mình chẳng phải đệ tử thân tiên gì hết, chỉ là người bình thưởng do hệ thống giáo dục dây chuyền đời sau sinh ra, chẳng dính líu gì tới những người kia, vì sao nói mình là thần nhân? Chẳng lẽ chỉ cần xuất hiện người tài ba một chút là bọn chúng tự động cho rằng là thần nhân?

Xem ra thần cũng không ngừng thay mới, Hàn Triệt nói thần không giết thần, nhưng Thương Ưởng bị ngũ mã phân thây, Triều Thác bị chém đầu, đều là sự thực, chẳng lẽ nói bọn họ không chết? Mà bị thần khác mang đi? Không thể nào? Nếu đám người đó không chết mà lựa chọn chết cùng cây cỏ thì quốc gia thiệt lớn, một đám người trí tuệ cao đứng trên bờ nhìn dòng sông lịch sử cuồn cuộn trôi, không ai chỉ cho n hững người vật lộn trên dòng sông biết cách vào bờ, hơn nữa nhìn thấy một vài người bơi tốt, sẽ móc lên bờ, bắt họ đừng nhìn không được cứu người khác, cần biến thái cỡ nào mới làm được điều ấy?

Đây mới đúng là có chuông chẳng gõ, mang ngói ra đập chơi, một đám nhàn rỗi lấy thế gian ra vui đùa.

Lần nữa nghĩ tới câu nói vô cùng khốn kiếp kia, ta có ba nghìn đại đạo, giấu ở Nam Sơn, truyền cho hậu thế, con mẹ nó, bây giờ không lấy ra được à? Để cho người ta biết ba nghìn đại đạo là cái gì, nhất định muốn người ta vất vả đi tìm mới thỏa mãn hư vinh của ngươi?

***

(Ba nghìn là số biến hóa, đại biểu rất nhiều thôi.)

Không khéo đời sau tìm thấy chỉ có một đống sách bị sâu mọt cắn nát, bản thân thành u hồn nhìn thấy khuôn mặt thất vọng của hậu nhân, thế ngươi mới thỏa mãn à? Đcm!

Học vấn là thứ có thời hạn, giống như Âm Phù kinh của Khương Tử Nha nay chỉ là trò cười, Hà Đồ Lạc thư là cái gì, các tiết triết không đích thân giải thích rõ ràng mà phải lấy Long Mã ra tính? Nhất định muốn hậu bối quỳ trên lưng rùa nghiên cứu mới là tôn kính học vấn à?

Sướng chưa? Giờ người ta chỉ biết Hà Đồ là chấm đen chấm trắng xếp thành, vô cùng bí ẩn. Trên Lạc Thư cộng ngạc, dọc, chéo đều bằng mười lăm, cực kỳ kỳ diệu.

Ông trời ơi, mấy thứ huyền bí vô cùng đó là cái gì? Thứ kỳ diệu đó ở đâu?

Vân Diệp bức lực ngồi trên sàn thuyền lẩm bẩm:

- Không thể nói rõ cho người ta biết à? Bắt người ta đi đoán? Có biết các tiên sinh thư viện đã vì thứ đó mà tóc bạc trắng?

Thư viện dứt khoát không mang thành quả nghiên cứu được giấu đi, phải đem học vấn truyền khắp Đại Đường, học vấn phải khắc trong đầu chứ không phải là trên bia đá. Thần nhân gì chứ, một đám tiểu nhân vô sỉ tự tư tự lợi mà thôi, các ngươi là đám sâu mọt đáng ghét nhất trên đời.

Tiểu Linh Đang nhìn thấy trượng phu nổi giận, nhẹ nhàng đi tới, nép vào lòng Vân Diệp, đặt tay y lên bầu ngực no tròn của mình, bị y bóp đau, nhưng Linh Đang không kêu, lấy tay ôn nhu vuốn ve khuôn mặt y vỗ về.

****

Theo truyền thuyết xưa của Trung Quốc, trên sông Hoàng Hà đã từng xuất hiện con long mã trên mình có đồ (Đường vẽ ngoằn nghoèo) gọi là Hà đồ và trên sông Lạc Thủy xuất hiện con thần quy, trên lưng có thư gọi là Lạc thư. Do đó mà người ta đặt ra bát quái và cửu chương

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Feed là 9
22 Tháng bảy, 2022 14:26
hai thèn trong hổ phách chương cuối là hai thèn nào nhỉ
Hoàng Minh
10 Tháng ba, 2022 18:31
cv ngọng, sai chính tả tùm lum, đọc trong nước mắt
Hoàng Minh
09 Tháng ba, 2022 22:28
đoo lời gửi đến cvt : *** ngươi đừng chèn bình luận vào truyện làm ơn
x_duythanh_x
19 Tháng hai, 2022 10:43
đầu chương cuối chương toàn bị thiếu 1 đoạn
Phuc Nguyen
06 Tháng tám, 2021 00:19
Quân nhân lấy phục tùng làm thiên chức --> ghét nhất câu này ,biết bao nhiêu truyện lấy ra làm lí do để gian dâm, cướp bóc. Đồng ý là phục tùng, nhưng haizz...
Huỳnh Long Hội
01 Tháng năm, 2021 02:23
thích nhất vượng tài.
yurblevn
31 Tháng một, 2021 22:20
Dịch các chương bị đứt đoạn cuối hoặc đoạn đầu rất nhiều.... :(
00000
20 Tháng một, 2021 02:10
Bên Tàng thư viện lấy về ở đâu không biết, má cứ 5-6 chương là thằng dịch nó bình luận 1 lần. Truyện hay mà đọc trúng lời bình của nó là ức chế.
Pv Thiện
07 Tháng một, 2021 18:14
dịch tệ vãi ***.đã thế còn dùng từ láo toét truyện hay mà dịch mất cả hứng
Huỳnh Long Hội
02 Tháng mười một, 2020 11:43
lâu lâu dịch giả kèm câu bình luận đọc tuột cả hứng. dịch cứ dịch bình phầm làm mẹ gì k bik. ng đọc ng ta k bik suy nghĩ à.
Huỳnh Long Hội
30 Tháng mười, 2020 21:11
Hieu Le
12 Tháng mười, 2020 06:06
phim chuyển thể của truyện này cũng tạm. nhưng ko chấp nhận dc thằng đạo diễn nó sửa gần như 50% nguyên tác, hướng sang thể loại ngôn lù.
Huỳnh Long Hội
08 Tháng mười, 2020 12:10
ttv ngày càng kém
hanbaoquan210
09 Tháng tám, 2020 14:28
nghe mn bình luận sai lỗi chính tả nhiều là đã k muốn coi nữa r
Hieu Le
17 Tháng bảy, 2020 10:57
không hiểu tác giả và đọc giả có bị ảo giác không? 1 thằng mấy chục tuổi mà làm ra vẻ mấy tuổi. nghe nổi hết da gà
Mộc Trần
04 Tháng sáu, 2020 19:32
Bộ truyện hay mà tiếc bị dịch giả phá bung bét. Dịch sai lỗi chính tả vô số, ngay cả ngọng l-n tr-ch gi-r trong văn nói cũng dính vào trong đây. Còn thêm hay bình luận bừa bãi khi dịch nữa, nhiều lúc tụt hết cả cảm xúc. Vẫn hi vọng bác nào tốt bụng reconvert lại bộ này.
Mộc Trần
26 Tháng năm, 2020 06:27
Không hiểu bộ này dịch giả và biên dịch có làm nghiêm túc không nữa? Lỗi chính tả nhiều như lông trâu, cứ mấy lỗi tr-ch, x-s, l-n mà sai hoài. Không ai reconvert bộ này hộ, chứ lâu lâu đọc lại là muốn gãy răng.
Nguyễn Cường
21 Tháng năm, 2020 11:01
Rốt cuộc đã đọc xong, trong các truyện xuyên không lịch sử thì truyện này mình thấy hay nhất. dù không chú trọng vào quân sự, võ công ... nhưng cách giải quyết các mối quan hệ viết rất hay và có đạo lý.
Hieu Le
24 Tháng tư, 2020 17:21
truyện hay nhân vật chính mang sự chân thành và nhân tình xóa bớt sự u ám ở đầu thời Đường
Hieu Le
25 Tháng chín, 2019 14:50
cứ đọc truyện đến khi chả phải muốn đọc truyện nào nữa thì hãy đọc truyện này.
conduongcuagio
18 Tháng tư, 2019 00:04
truyện hay mà sao ít người đọc. hóa ra là vậy. tác giả viết dài dòng văn tự, câu chữ, câu chương. kể lể từng chi tiết nhỏ nhặt như viết văn tiểu học. nvp càng về sau càng ngu ngốc não tàn. main trí tuệ bình thường ở hiện thực chỉ có thể làm nv văn phòng, nhưng đến dị giới thì thành thiên tài tầm Khổng Minh zzzzz. tóm lại là dễ tính thì đọc tạm được, hợp với truyện 5-10 năm trước hoặc otaku trung tam
conduongcuagio
17 Tháng tư, 2019 21:23
truyện dài dòng câu chữ quá. dài lê thê
conduongcuagio
17 Tháng tư, 2019 18:57
truyện ngoài việc dài dòng thì vẫn mắc bệnh chung cho nvp não tàn để đề cao iq main. con tác cố gắng miêu tả main giỏi này nọ. nhưng con tác cũng tầm tb khá thôi nên ko thể làm ra nvc giỏi dc. kết quả đành phải cho nvp IQ thấp để làm nền cho nvc. càng sau 200 chap thì càng rõ. khách quan thì các nv phụ ko ngu dốt lắm, truyện mạng mì ăn liền thì cái vụ coi Tàu là nhất, coi thường chê bai dị giới thấp kém ngu dốt là bình thường. truyện tạm chấp nhận dc. vấn đề là hi vọng con tác viết lên tay thì lại ngược lại nên hơi thất vọng
conduongcuagio
17 Tháng tư, 2019 02:03
đọc khá
tranggprs
03 Tháng tư, 2019 17:21
cầu chương
BÌNH LUẬN FACEBOOK