Nếu như từ trên trời cao ngàn dặm nhìn xuống Thiết Nặc Cơ Sơn Mạch sẽ ngạc nhiên phát hiện toàn bộ Thiết Nặc Cơ Sơn Mạch giống như một con cự long ngoằn ngoèo nhấp nhô, tọa lạc ở trung tâm của Thần Phong đại lục, rất nhiều địa phương mây khói bao phủ, căn bản nhìn không thấy rõ ràng.
Mà ở một mảnh sơn mạch hỗn độn được mây mù bao phủ, một đoàn người tựa như đàn kiến đang hướng về phía sơn mạch tiến đến.
“Phía trước chính là vực sâu Tuyệt Mệnh, đây là Di Lặc Diệp Thảo, ngậm trong miệng sẽ không bị không khí kịch độc trong thâm uyên xâm hại. Về phần Độc Linh Mãng, khí tức Huyết Ma Châu phát ra có thể làm cho chúng nó không dám tới gần, điều duy nhất phải chú ý đó là Vô Ảnh Phệ Hồn Đằng, một khi bị nó quấn lên, nó có thể trong nháy mắt hút khô linh hồn cùng tinh thần lực của ngươi.” Sau khi được Tô Phỉ bảo, Thánh Liên Lộ không tình nguyện lấy ra một gói to lá cây hình tam giác màu nâu, đối với mọi người giải thích.
“Vô Ảnh Phệ Hồn Đằng tuy rằng rất thưa thớt, nhưng nếu gặp phải thì đó là uy hiếp trí mạng, chúng ta lúc đến vốn có mười tám người, trong đó có hai người bị chết ở địa uyên, một người chết bởi Vô Ảnh Phệ Hồn Đằng này.” Tô Phỉ thần sắc có chút ảm đạm, bởi vì không như Nguyệt Tinh Linh có truyền tống trận, Hắc Ám Tinh Linh mỗi lần ra đi đều phải trải qua Vùng đất Khủng Bốcùng vực sâu Tuyệt Mệnh, cơ hồ mỗi lần đều có tộc nhân bởi vậy mà mất mạng.
Phong Dực tiếp nhận Di Lặc Diệp Thảo, đưa lên mũi ngửi thử, bỗng nhiên cảm giác một trận thảo hương nhàn nhạt thông qua lỗ mũi thẳng vào tâm phế, cùng lúc đó hắn lại có cảm giác thần thanh khí sảng, tựa hồ hết thảy dơ bẩn bên trong không khí đều được một phen gột rửa, không khỏi kêu lên “Đồ tốt.”
Càng đi về phía trước chính là một cái vựa sâu không thấy đáy, trên không chính là một mảnh hỗn độn.
Đoàn người Phong Dực miệng ngậm Di Lặc Diệp Thảo, bắt đầu xuống dưới vực sâu Tuyệt Mệnh. Dọc theo vực sâu đi xuống toàn bộ là độ dốc thằng đứng, chỉ có thể bám vào một ít nham thạch nhô ra, cỏ dại cùng với thân cây ngang dọc đi xuống. Bất quá điều này đối với đoàn người Phong Dực mà nói thật sự không có vấn đề gì, ngay cả thực lực hơi yếu một chút như Dương Vân Vũ đều có thể làm được thoải mái.
Cái khe này rất sâu, chừng mấy ngàn thước, nhưng kỳ quái là ngoại trừ không khí kịch độc mang màu sắc rực rỡ bên ngoài thì tia sáng không chịu bất kỳ ảnh hưởng gì.
Ngay tại đoàn người thật cẩn thận đi được phân nữa là lúc Sơ Thất Thất trong một khoảng thời gian này không có hiện thân đột nhiên nói: “Thiếu gia, phía dưới ít nhất có vài gốc Vô Ảnh Phệ Hồn Đằng, cẩn thận a.”
Thân hình Phong Dực đột nhiên dừng lại giữa không trung, hô một câu: “Dừng.”
Tất cả mọi người sửng sốt, hoặc bắt lấy thân cây, hoặc bắt lấy cỏ dại, bám vào vách đá giống như thằn lằn, tất cả đều quay đầu nhìn Phong Dực.
Phong Dực hướng mắt nhìn xuống dưới, dùng tinh thần lực dò xét mọi nơi, nhưng trừ bỏ một tia năng lượng có chút quái dị như có như không thì hắn không cảm thấy gì khác. Thế gian có một số sinh vật đích xác là kỳ lạ, ví dụ như lấy Vô Ảnh Phệ Hồn Đằng mà nói, chỉ có ở vực sâu Tuyệt Mệnh này mới là khủng bố nhất, bởi vì chỗ này vô thanh, vô tức, vô hình, mặc dù thực lực Phong Dực đến cấp độ như vậy cũng không nhìn thấu.
“Làm sao vậy?” Tô Phỉ hỏi.
“Phía dưới có Vô Ảnh Phệ Hồn Đằng, mọi người chuẩn bị tinh thần.” Phong Dực nghiêm mặt nói, Sơ Thất Thất là tự nhiên thể tinh thuần, đối với thực vật có cảm ứng tuyệt đối.
Mọi người trong lòng rung động, đều suy nghĩ muốn cật lực cảm ứng nhưng không thu hoạch được gì, nếu như có thể dễ dàng phát hiện Vô Ảnh Phệ Hồn Đằng như vậy nó cũng sẽ không khiến Tinh Linh tộc thần sắc thay đổi.
“Thất Thất, ngươi đem vị trí Vô Ảnh Phệ Hồn Đằng nói cho ta biết.” Phong Dực dùng ý niệm đối với Sơ Thất Thất bên trong không gian nói.
“Thiếu gia, ngươi dùng huyết mạt của Thất Thất đặt ở trên mắt, liền có thể nhìn thấy Vô Ảnh Phệ Hồn Đằng.” Sơ Thất Thất nói.
Phong Dực còn chưa kịp nói gì liền cảm thấy lòng bàn tay chợt lạnh, có thêm hai giọt chất lỏng óng ánh trong suốt, mang theo một cỗ hương hoa sen nhàn nhạt thơm ngát.
“Cám ơn, Thất Thất.” Phong Dực đem hai giọt huyết mạt của Thất Thất đặt trên hai mắt, chỉ cảm thấy hai mắt một trận hơi hơi đau đớn, tầm mắt có thể nhìn được tức khắc có một ít biến hóa không đồng nhất, tuy rằng không phải so với trước kia càng rõ ràng hơn hay nhìn xa hơn, nhưng có thể nhìn thấu kết cấu cơ thể bên trong của mỗi gốc thực vật.
Lúc Phong Dực vận đủ thị lực hướng xuống dưới nhìn đến là lúc trước mắt xuất hiện một mảnh trong suốt nhàn nhạt hồng sắc đằng hình thực vật, đang theo gió lắc lư, thoạt nhìn thập phần mỹ lệ, không nghi ngờ gì nữa đây chính là Vô Ảnh Phệ Hồn Đằng, không thể tưởng tượng được, ở lối vào của vựa sâu có hơn ba mươi gốc. Như vậy, bất kỳ cái gì từ bên ngoài muốn tiến vào vựa sâu trước tiên sẽ lọt vào công kích của đám Vô Ảnh Phệ Hồn Đằng này, có phải đám Vô Ảnh Phệ Hồn Đằng này có sản sinh ý thức hay không? Biết chỗ này có thể săn bắt được càng nhiều thực vật?
“Tô Phỉ, các ngươi từ vực sâu Tuyệt Mệnh đi ra có bị Vô Ảnh Phệ Hồn Đằng vây công hay không?” Phong Dực hỏi.
Tô Phỉ cũng là người tuyệt đỉnh thông minh. Nghe vậy thần sắc biến đổi, lắc đầu nói: “Chỗ chúng ta bị Vô Ảnh Phệ Hồn Đăng tấn công là ở đoạn giữa vực sâu Tuyệt Mệnh, hơn nữa chỉ có một cây, chẳng lẽ phía dưới có rất nhiền Vô Ảnh Phệ Hồn Đằng tồn tại? ”
Phong Dực gật đầu, lại phát hiện đám Vô Ảnh Phệ Hồn Đằng này tựa hồ phát hiện tung tích của đám người Phong Dực, thế nên đều nhao nhao hướng về phía bọn họ tiến đến.
Phong Dực nhíu nhíu mày, đột nhiên lắc mình một cái rơi xuống, song thủ thành trảo, duỗi ra nắm lấy, hai gốc Vô Ảnh Phệ Hồn Đằng bị hắn nắm lấy trong lòng bàn tay đang liều mạng giãy dụa, đem dây leo quấn quanh cổ tay Phong Dực, nghĩ muốn hút tinh thần lực của hắn nhưng căn bản chỉ là phí công. Năng lượng toàn thân của Phong Dực kiên cố như một cái rào chắn, Vô Ảnh Phệ Hồn Đằng căn bản không thể chạm vào tinh thần lực của Phong Dực chứ đừng nói là hút đi.
Mà lúc Phong Dực đang nghiên cứu hai gốc Vô Ảnh Phệ Hồn Đằng trên tay là lúc tất cả Vô Ảnh Phệ Hồn Đằng còn lại đều quấn quanh lên hắn, đem hắn buộc thành như một cái bánh chưng, nhưng hắn lại không để ý.
“Đồ vô dụng.” Phong Dực cho ra một cái đáp án như vậy, năng lượng trên người bỗng nhiên bạo phát, toàn bộ Vô Ảnh Phệ Hồn Đằng đều đứt thành từng đoạn rơi xuống, loại thực vật khủng bố này cũng chỉ có ở bên trong vực sâu Tuyệt Mệnh mới phát huy tác dụng, uy hiếp trí mạng của nó chính là vô ảnh vô hình. Bất quá lúc mà nó không còn sự uy hiếp thì trong mắt Phong Dực nó cùng với các loại thực vật bình thường không có gì khác nhau.
Vô Ảnh Phệ Hồn Đằng tử vong là lúc hình thể hiện ra trở thành từng đoạn huyết sắc dây leo cơ hồ trong suốt rơi xuống vực sâu như mưa. Đoàn người Tô Phỉ sắc mặt trắng bệch, nhiều mảnh Vô Ảnh Phệ Hồn Đằng như vậy, đích thực lời nói của Phong Dực lúc nãy là thật, ít nhất có hơn ba mươi gốc Vô Ảnh Phệ Hồn Đằng tồn tại. Nếu như không có Phong Dực, lúc bọn họ bỗng nhiên gặp phải, toàn quân bị diệt cũng là có khả năng, nghĩ đến đây không khỏi bởi vì ý nghĩ của mình mà sợ ngây người, đồng thời đối với năng lượng của Phong Dực cũng có ấn tượng trực quan.
“Tốt lắm, toàn bộ đã chết sạch, tiếp tục đi xuống dưới đi.” Phong Dực nói xong một mình một ngựa đi xuống dưới.
Không bao lâu, đoàn người đã đến đáy vực sâu. Dưới đáy, không khí kịch độc thập phần nồng đậm, một đoàn lại một đoàn như những áng mây, lúc lướt qua bên người, từng đợt cảm giác âm lãnh đối diện nhào tới, như một loại vô hình âm linh từ trong thân thể xuyên thấu mà qua.
“Đó là cái gì?” Dương Vân Vũ kinh hô một tiếng, chỉ thấy phía trước cách đó không xa, một đôi hồng sắc ánh mắt lớn bằng hạt đâu xanh chợt lóe, thập phần quỷ dị.
“Đó là mắt của Độc Linh Mãng, thoạt nhìn thập phần đáng sợ, nhưng thực tế cũng là thứ mà chúng ta có thể ăn được, ăn thường xuyên có thể thanh tâm sáng mắt, bách độc bất xâm.” An Kỳ Nhi hồi đáp, nghe ngữ khí của nàng khi nói chuyện, tựa hồ đã từng ăn qua mắt của Độc Linh Mãng.
Phong Dực nhìn An Kỳ Nhi mỉm cười, Nam Trạch ở trong mắt thế nhân là nơi rất thần bí, khi đó man hoang chưa khai hóa, nhưng các tộc Nam Trạch mỗi người đều giỏi dùng độc, kỳ nhân dị sĩ tầng tầng lớp lớp. Mà An Kỳ Nhi cùng Nam Trạch Thần Nữ có cừu oán, hiển nhiên không thoát khỏi quan hệ với Nam Trạch, hơn nữa thâm tàng bất lộ, ngay cả chính mình cũng không biết chân thật thực lực của nàng. Nói nàng không có đấu khí, nhưng một đôi bàn tay trắng như phấn có thể trực tiếp miểu sát dã thú, nói nàng không có ma pháp, thế nhưng có thể cách vài trăm thước lấy đầu một người. Ngay lúc vừa hạ xuống vực sâu Tuyệt Mệnh này, hắn cũng từng nhìn thấy nàng dùng một cái bọc thu thập không khí kịch độc nơi này.
Dương Vân Vũ co đầu rụt cỗ, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi không phải là thực sự ăn nó rồi đấy chứ?”
“Ân, nhớ rõ thật lâu trước kia có nếm qua.” An Kỳ Nhi gật đầu cười nói.
“Khoác lác, Độc Linh Mãng toàn thân trên dưới đều là kịch độc, kịch độc chứa trong mắt của nó không thua gì nọc độc trong răng của nó.” Tô Phỉ nhẹ nhàng bước đến, hừ nhẹ một tiếng nói.
“Hắc Ám Tinh Linh đi ra thế giới này chưa đủ lâu, chắc là không biết có một câu gọi là ếch ngồi đáy giếng phải không?” An Kỳ Nhi thản nhiên nói, từ ngữ cực kỳ sắc bén.
Con ngươi đen nhánh của Tô Phỉ đột nhiên nhíu lại, tựa như hai thanh lợi kiếm đâm thẳng vào An Kỳ Nhi.
Mà An Kỳ Nhi lạnh nhạt nhìn lại Tô Phỉ, ánh mắt lưỡng nữ trong không trung kịch liệt bắn ra tia lửa.
“Như thế nào, xem thiếu gia ta không tồn tại phải không?” Phong Dực nhìn lưỡng nữ một cái, vì sao nữ nhân, đặc biệt là nữ nhân xinh đẹp luôn luôn không thể chung sống hòa bình được nhỉ?
Lưỡng nữ đồng thời hừ lạnh một tiếng, quay ánh mắt sang một bên, ai cũng không phục ai.
“Thiếu gia, ta cho rằng Kỳ Nhi sẽ không khoác lác đâu, nàng không phải người như vậy.” Dương Vân Vũ nói.
“Tốt lắm, hiện tại không phải là lúc tranh luận, chúng ta cần phải đi tiếp.” Phong Dực mi đầu nhíu lại nói, hắn tin tưởng An Kỳ Nhi nói thật, người bị Nam Trạch Thần Nữ chú ý chung quy không phải là hạng người đơn giản, chẳng qua An Kỳ Nhi bình thường đều rất bề bộn, có vẻ có chút thần bí, hôm nay tựa hồ đột nhiên cao hứng lên, cũng không thể hiểu được là vì sao.
“Thiếu gia, cho ta đi đầu đi, Huyết ma châu kia cũng không cần lấy ra nữa.” An Kỳ Nhi ngẩn đầu lên nói.
“Ngươi xác định?” Phong Dực ha hả cười.
“Xách định.” An Kỳ Nhi kiên định nói, ánh mắt toát ra vẻ tự tin cường đại, cùng vẻ cao nhã của nàng kết hợp cùng một chỗ, có một loại phong tình đặc biệt.
“Vậy bổn thiếu gia liền đáp ứng ngươi.” Phong Dực cười nói, kỳ thật thông qua vực sâu Tuyệt Mệnh này không chỉ có phương pháp dùng khí tức tản ra của Huyết Ma châu, chính mình cũng có thể dùng thực lực cường đại để bảo vệ đoàn người an toàn thông qua. Bất quá, An Kỳ Nhi có phương pháp khác, vậy cứ tùy vào nàng. Huống hồ, nếu An Kỳ Nhi có thể dẫn dắt bọn họ thoải mái tránh đi công kích của Độc Linh Mãng, đối với Hắc Ám Tinh Linh tộc bất đắc dĩ bị hắn thu phục cũng là một cái uy hiếp.
An Kỳ Nhi một mình một người đi đầu, trên người mơ hồ có một tia năng lượng tán dật ra, không phải đấu khí, không phải ma pháp, lại mang theo một cỗ khí phách lăng nhiên cuồng bạo.
“Dừng tay, không nên vọng tưởng dùng khí thế áp chế Độc Linh Mãng, làm như vậy sẽ khiến chúng nó càng thêm cuồng bạo.” Tô Phỉ giống như đã biết được ý định của An Kỳ Nhi kinh thanh kêu lên.
Nhưng mà ngay sau đó, phát sinh sự tình khiến Tô Phỉ cùng toàn bộ Hắc Ám Tinh Linh khiếp sợ, chi chít Độc Linh Mãng phía trước không có táo bạo lên như bọn họ dự đoán, ngược lại ngay từ đầu tựa như cùng chịu một loại sợ hãi, khắp nơi tán loạn liền lập tức an tĩnh lại, vốn đầu xà ngẩng cao phun ra cái lưỡi đỏ tươi hạ sát xuống đất, tựa hồ đang tham bái quốc vương của chúng.
“Đây, đây là chuyện gì xảy ra ?” Bọn người Tô Phỉ cùng Hắc Ám Tinh Linh đối với Độc Linh Mãng ở vực sâu Tuyệt Mệnh giao tiếp cũng không phải là một hồi hai hồi, chưa từng thấy qua Độc Linh Mãng sẽ bị khuất bị dưới khí thế áp bách, nhưng tình huống hiện tại đã phá vỡ quan điểm của bọn họ.
Đi đến gần, độc khí không hề che đi tầm mắt, toàn cảnh đồ sộ hiện ra, chỉ thấy thông đạo của vực sâu không hề rộng, bên trên nham thạch ở hai bên, vô số Độc Linh Mãng chen chúc cùng một chỗ, hạ thấp đầu, có bộ dạng giống như vui vẻ xếp hàng đưa tiễn.
Đoàn người run như cầy sấy đi ở bên trong đám Độc Linh Mãng, một đám người bày ra phòng hộ cấm chế, sợ vô số Độc Linh Mãng này chút nữa liền phóng lại sẽ gặm bọn họ đến mảnh vụn cũng không còn.
Bất quá chuyện mọi người lo lắng cũng không có phát sinh, An Kỳ Nhi như một nữ vương cao quý đi ở phía trước, mà đám Độc Linh Mãng này chính là con dân thành tín nhất của nàng. Tuy điều này có chút hoang đường, nhưng tất cả đều cho mọi người cảm giác quả thật giống như vậy.
Vực sâu Tuyệt Mệnh rất dài, có hơn mười nơi Độc Linh Mãng như vậy, chỗ này chỉ là nơi đầu tiên mà thôi, chi chít Độc Linh Mãng ước chừng có thể xếp thành hàng dài mấy ngàn thước, số lượng căn bản không thể đếm được.
An Kỳ Nhi có thể ngự xà, chỉ dựa vào một loại năng lượng kỳ quái liền có thể khống chế vô số Độc Linh Mãng này, nếu như nàng khống chế đám Độc Linh Mãng này đi công kích bất kì đế quốc nào của Thần Phong đại lục thì đối với với thủ đô của đế quốc đó sẽ gặp phải tai nạn ngập đầu.
Đi qua nơi đầu tiên Độc Linh Mãng tụ tập, mọi người bao gồm cả Phong Dực ánh mắt nhìn An Kỳ Nhi đã không giống trước kia, cường giả vĩnh viễn đều được mọi người tôn trọng.
“Có lẽ ngươi nói đúng, ngươi không có khoác lác, đích xác Hắc Ám Tinh Linh chúng ta đúng là ếch ngồi đáy giếng.” Tô Phỉ đi đến trước mặt An Kỳ Nhi nói, có thể nhìn thẳng vào việc chính mình không có bổn sự bằng người khác, đây là ưu điểm của nàng.
“Vừa rồi ngữ khí của ta cũng không tốt lắm, thật có lỗi.” An Kỳ Nhi nhàn nhạt cười nói.
Hai nữ nhân không lâu trước đây vẫn đối chọi gây gắt, thế nhưng rất nhanh liền thân nhau, cùng Dương Vân Vũ hình thành một khối, mà thân phận tam nữ hiện tại đều là thị tỳ của Phong Dực.
Phong Dực mặc dù sống rất nhiều kiếp, tự nhận đối với nữ nhân cũng có hiểu biết nhất định, đương nhiên vẻn vẹn chỉ là nhất định, hắn có khi có chút không thể lý giải được cảm tình của nữ nhân, cũng như nữ nhân có rất nhiền thời điểm cũng không thể lý giải được cảm tình của nam nhân. Đương nhiên khí thể kịch độc, Vô Ảnh Phệ Hồn Đằng, Độc Linh Mãng ở bên trong tuyệt mệnh thâm uyên đối với đoàn người Phong Dực không có hiệu quả, cả vực sâu đối với bọn họ không hề có uy hiếp trí mạng. Bọn họ bước chậm rãi như đang đi trên sân vắng xuyên qua bên trong thâm uyên, nhưng cũng đừng tưởng rằng ai cũng dễ dàng làm được điều này.
Bên trong vực sâu Tuyệt Mệnh có ba loại uy hiếp trí mạng, bất kỳ ai dù tuyệt đỉnh cao thủ cũng đều thập phần kiêng kỵ. Khí thể kịch độc nến không có Di Lặc Diệp Thảo hóa giải, cao thủ thần cấp cũng không dám xông vào, Vô Ảnh Phệ Hồn Đằng, nếu không có Phong Dực có thể nhìn thấy vài chục gốc ở lối vào thì chừng đó cũng đủ để lấy đi cái mạng già của cao thủ thần cấp, mà hàng ngàn hàng vạn Độc Linh Mãng, nếu không có ngự xà thuật của An Kỳ Nhi, không có Ma Huyết Châu, không có phương pháp đặc thù của Tạp Nhĩ, muốn đi qua so với lên trời còn khó hơn.
Mà đang lúc đoàn người Phong Dực thuận lợi thông qua trăm dặm của tuyệt mệnh thâm uyên, ở lối vào tuyệt mệnh thâm uyên lại xuất hiện hai Tinh Linh, xem quần áo đặc thù của bọ họ rõ ràng là bộ tộc Nguyệt Tinh Linh.