Trầm ngâm ! Dạo trước hắn phát hiện, Thần Ưng thành hẻo lánh gần đây liên tiếp xuất hiện rất nhiều người, hắn âm thầm điều tra mới phát hiện mục đích của bọn họ đều nhằm vào ngũ diệp kim tinh thảo.
"Vô Nhai, ngươi nói xem dựa vào cái gì mà bọn họ lại chắc chắc ngũ diệp kim tinh thảo sẽ hiện thân ở sơn cốc này?" Phong Dực hỏi.
"Có người nói tiên dược đều có linh trí, sẽ rất bị cuốn hút bởi một cái gì có năng lượng làm cho nó mạnh mẽ lên, nếu như ngũ diệp kim tinh thảo nhận thấy được rất nhiều người như vậy mà vẫn hiện thân, xem ra sơn cốc này chắc chắn có kì bảo nào đó làm nó dám chấp nhận nguy hiểm để đoạt được." Huyết Vô Nhai nói.
"Ân, nhưng cũng phải đề phòng, chúng ta cũng không chắc đây không phải là một cái bẫy?" Phong Dực hơi trầm tư nói.
"Đương nhiên là có khả năng, nhưng tin tức đó lại có vẻ được bọn họ thập phần tín nhiệm. Mà cho dù có không tin tuowrngm bọn họ cũng vì ngũ diệp kim tinh thảomà sẵn sàng liều mạng." Huyết Vô Nhai hồi đáp.
"Ha hả, bản thiếu gia cho rằng, bên trong không chừng còn nhiều thú vị hơn nữa, không bằng chúng ta ở đây xem rốt cuộc có màn trình diễn nào hay ho không?" Phong Dực ha hả cười nói.
Trên bầu trời mây đen dần dần tán đi, ánh sáng bàng bạc sắc của mặt trăng không còn trở ngại mà chiếu xuống sơn cốc.
Trong sơn cốc có một dải đất tròn phẳng phiu, không có bất kì một thực vật nào tồn tại, ánh trăng chiếu xuống khoảng đất trống, mà bốn phía xung quanh cây cối vô cùng đông đúc đan xen chằng chịt, hơn trăm cao thủ cũng ẩn nấp mai phục bốn phía.
"Tông chủ, nếu thật sự có ngũ diệp kim tinh thảo, nhiều người như vậy, chúng ta sợ rằng khó có thể đoạt được a." Phía đông trên đỉnh núi, một lão giả đang từ từ tiếp cận sơn cốc. Đằng trước là một nữ tử trước mặt có một màn che màu đen, thanh y bay nhẹ nhàng theo gió, nói.
"Khó cũng phải đạt được." Nữ tử thản nhiên nói, trong giọng nói lộ ra ngữ khí ra lệnh vô cùng uy nghiêm.
Lão làm sao không biết ngũ diệp kim tinh thảo có tầm quan trọng đối với bọn họ như thế nào, nhưng đồ vật tốt đương nhiên muốn giành được đều không bao giờ dễ dàng.
Đúng lúc này, bãi đất trống đột nhiên xuất hiện biến hóa, một gốc cây màu xanh nhạt từ từ chui ra, nhanh chóng lớn lên, khi cây dài một thước thì, trên lá cây rất nhanh xuất hiện một cái nụ hoa, nụ hoa chậm rãi nở rộ.
"Bách tuế hoa!" Rất nhiều người đều kinh hô đứng lên, bách tuế hoa ở Thần Phong Đại Lục cũng không tính là hiếm có, là một loại hoa có sinh mệnh cực lớn, từ khi đâm chồi đến lúc nở hoa rồi đến khi héo tàn, cũng trải qua cả trăm năm, bởi vậy mới gọi là bách tuế hoa. Bởi vì nhân loại bình thường tuổi thọ rất ngắn, cho nên ở rất nhiều địa phương, trẻ con mới sinh đều được phụ mẫu sẽ đeo cho con mình một vòng hoa bách tuế, nếu hoa giữa đường bị héo rũ, như vậy đứa bé này nhất định sẽ gặp kiếp nạn.
Nhưng một gốc cây bách tuế hoa trong nửa canh giờ từ từ sinh trưởng, nụ hoa chậm rãi nở nhưng cũng vô cùng kiên định.
Cao thủ bốn phía đều cực kỳ khiếp sợ, nếu không tận mắt nhìn thấy, tuyệt không bao giờ tin sự tình đang phát sinh ngay trước mặt mình.
Khi nụ hoa hoàn toàn nở rộ, làm cho người ta không tưởng được chính là, đóa bách tuế hoa này hoàn toàn khác nhưng đóa bách tuế hoa thông thường, bởi bình thường nhị hoa màu hồng nhạt luôn dính cùng với nhục châu (hạt), nhưng đóa bách tuế hoa này nhục châu của nó lại trôi nổi ở ngoài. Hơn nữa còn tỏa ra quang mang vô cùng chói lọi, một cảm giác tươi mát khiến chúng nhân say sưa thưởng thức, cảm giác đắc ý như mình đang lạc trong chốn bồng lai tiên cảnh.
Rất nhiều người say sưa thích thú rồi đột nhiên căng thẳng, ý thức được vật hấp dẫn ngũ diệp kim tinh thảo hẳn chính là nhục châu kỳ lạ này rồi, người nào cũng hưng phấn đứng lên chờ đợi.
"Vô Nhai, ngươi gặp qua loại bách tuế hoa này chưa?" Phong Dực phi thân giữa không trung, hỏi.
Huyết Vô Nhai lắc đầu, hắn chưa từng tưởng tượng, loại kì hoa này có thể thần kỳ như thế.
"Thiếu gia, mầm của cây bách tuế hoa này khẳng định tồn tại sinh mệnh linh tuyền ." Đúng lúc này, bên tai Phong Dực vang lên giọng nói trong trẻo của Sơ Thất Thất.
"Sinh mệnh linh tuyền? Đó là cái gì?" Phong Dực kinh ngạc hỏi lại.
"Đó là...Thất Thất lại nghĩ không ra rồi." Sơ Thất Thất có chút ảo não nói, vừa nãy trong đầu nàng đột nhiên hiện lên ý niệm như vậy, nhưng muốn hồi tưởng lại thì phát hiện trống rỗng, tình hình như thế đã xuất hiện rất nhiều lần.
Phong Dực tất nhiên là biết dị bệnh của nàng, có thể trước kia nàng là người thông minh kì tài bậc nhất, không biết gặp duyên cớ gì mà mất đi kí ức, thỉnh thoảng mới có thể nhớ được một vài thứ.
Tuy rằng không biết sinh mệnh linh tuyền rốt cuộc là cái gì, nhưng nghe cái tên này tựa hồ là một loại Linh Tuyền Chi Thủy rất khủng khiếp, kẻ có thể biết sự tồn tại của sinh mệnh linh tuyền này sợ rằng thập phần không đơn giản, hắn toả ra tin tức hấp dẫn nhiều cao thủ đến đây nhằm mục đích gì? Chẳng lẽ là muốn lợi dụng đông đảo cao thủ trợ lực vây bắt ngũ diệp kim tinh thảo, cuối cùng làm ngư ông đắc lợi?
Suy nghĩ của Phong Dực cũng là ý nghĩ của phần nhiều các cao thủ ở đây, nhưng kết cục cuối cùng hiện giờ rất khó đoán trước, tất cả mội chuyện đều có thể xảy ra, biết đâu ta lại có thể đoạt được ngũ diệp kim tinh thảo chứ ? Nói ngắn một câu, chính là vì lòng tham, phải mạo hiểm một lần cũng đáng.
Trên nhị hoa bách tuế, nhục châu toả ra quang mang càng ngày càng chói lọi, hương khí cũng càng phát ra nồng đậm.
Đúng lúc này, giữa bụi bách tuế hoa đột nhiên đất nứt ra, ngay sau đó một tia kim sắc quang mang hiện ra cùng với một chiếc lá cây, một đoàn kim sắc ngọc lưu ly dần uốn lượn quanh lá cây theo đất từ từ chui ra, lá cây xoay tròn ba trăm sáu mươi độ, như đang thăm dò kiểm tra tình hình xung quanh.
"Ngũ diệp kim tinh thảo!" Rất nhiều người trong lòng điên cuồng kêu gào, hô hấp đều trở nên dồn dập như không thể kìm nén được nữa. Tuy rằng ngũ diệp kim tinh thảo mới chỉ xuất hiện một mảnh lá cây, nhưng đã làm cho chúng nhân thất điên bát đảo, có ai đã từng hỏi một gốc cây dược thảo lại có thể chạy nhảy, có ai đã từng hỏi một gốc cây dược thảo cũng có thể giống con người sao? Đây không phải là tiên dược trong truyền thuyết thì là cái gì?
Không có động thủ, ở đây tất cả mọi người là cao thủ, kinh nghiệm phong phú, đều biết bây giờ chưa phải thời điểm, một động tĩnh nhỏ có thể làm cho ngũ diệp kim tinh thảo lập tức chạy mất dạng, hơn nữa, mình ra tay bây giờ sẽ để kẻ khác chiếm tiên cơ sao?
Ngũ diệp kim tinh thảo tựa hồ cũng không nhận thấy nguy hiểm, từng chiếc lá một từ trong đất chui ra, thẳng đến khi năm cái lá ra hết, ngọc lưu ly ánh vàng quanh co lá cây, màu xanh của ngọc lưu ly giống màu thân hoa, mặc dù mới xuất hiện nhưng lập tức khiến đóa bách tuế hoa trở nên ảm đạm thất sắc.
Mà vào lúc này, hai cái lá của ngũ diệp kim tinh thảo hợp lại, vang lên một tiếng, khiến mười khỏa nhục châu của bách tuế hoa tự động bay lại, bị hai mảnh lá cây vây quanh, chỉ thấy quang hoa bảu màu lưu chuyển, hai mảnh lá cây mở, mà nhục châu của bách tuổi hoa đã vô tung vô ảnh, hiển nhiên đã bị ngũ diệp kim tinh thảo "ăn" rồi.
Cứ như vậy, thuần thục, từng hạt châu của đóa bách tuế hoa đã biến mất hơn phân nửa.
"Động thủ." Hai thân ảnh nhanh như tia chớp xuất hiện, trong đó một người dùng thổ hệ ma pháp khiến vùng đất trốngbị hóa đá, . . . Người còn lại cầm một tấm lưới màu bạc hướng phía ngũ diệp kim tinh thảo mà bủa tới "
Hầu như đồng thời, vô số ma pháp đấu khí đồng loạt xuất kích về phía hai người, ngay sau đó bóng người chớp động, một trận cướp đoạt bảo vật nhanh chóng diễn ra quyết liệt .
Ngũ diệp kim tinh thảo hướng phía đất chạy trốn, vùng đất bị hóa đá cũng không mảy may ngăn cản được nó. Đương nhiên, ma pháp hóa đá đất không chỉ do một gã thổ hệ ma pháp sư phóng rai, mà có hơn mười người dùng các loại ma pháp phong ấn khác nhau lên dải đất trống đó. Nguyên nhân ai cũng hiểu, chỉ cần ngũ diệp kim tinh thảo chạy không được, như vậy mình còn có khả năng tranh đoạt .
Nhưng bọn hắn đều không lường được năng lực của ngũ diệp kim tinh thảo, tầng tầng cấm chế căn bản vô pháp ngăn trở nó, tức khắc nó đã chui sâu xuống lòng đất mấy chục thước. Nhưng không ngờ sắp thoát hiểm nó lại thấy nền đất như một tấm lưới dày đặc dần dần co rút bủa vây nó vào trong, nó toàn thân rung lên, hoảng sợ mà quay lại mặt đất.
Ngũ diệp kim tinh thảo một lần nữa xuất hiện khiến các cao thủ vốn thất vọng lần thứ hai hưng phấn đứng lên, bọn họ đều dốc hết sức đoạt được nó. Nhưng vẫn đề phòng nhưng người khác, vừa đuổi bắt vừa công kích đối phương, mà ngũ diệp kim tinh thảo vẫn không ra khỏi sơn cốc mà bay xung quanh khu vực khiến mọ người trở nên nháo nhào.
Cũng không lâu sau, hơn phân nửa số người đã mất đi sức chiến đấu, mà còn mọt số lại đang tiếc nuối mà rời khỏi rồi chiến trường.
Xa xa trên không trung, Phong Dực đột nhiên nhướng mày, cấp tốc biến mất. Mà vào lúc này, vài đạo nhân ảnh như điện hiện lên chỗ hắn vừa quan sát, mà vài nơi cũng liên tiếp truyền đến tiếng kêu thảm thiết .
"Chủ nhân, hình như là khí tức thần tộc, xem ra kẻ đứng sau chuyện này là thế lực của thần tộc, chúng ta trên không trung quan sát thấy không ít người, có lẽ hiện tại thần tộc đã phái người bắt đầu dọn dẹp rồi." Huyết Vô Nhai nhìn Phong Dực nói.
"Xem ra tiên dược thật có lực hấp dẫn trí mạng. Trước đây Thanh Long đế đô tổ chức đấu giá Chiến Thần chi kiếm cùng với bản đồ một tộc viễn cổ Long tộc tựa hồ cũng không gây được nửa điểm hứng thú." Phong Dực ánh mắt lóe lóe, cười hắc hắc nói.
Mà vào lúc này, còn sót lại hơn mười mấy cao thủ đang tranh đoạt ngũ diệp kim tinh thảo, Mễ Diễm cùng với Nặc Phỉ Nhĩ Đức lại đứng quan sát, bọn họ cũng không mất đi sức chiến đấu, chỉ là ý thức được, thực lực bọn hắn không thể tham dự, tốt nhất là yên lặng theo dõi diễn biến, nói không chừng có thể chiếm được đại tiện nghi. Chỉ là bọn hắn có chút kỳ quái, tin tức về ngũ diệp kim tinh thảo lan xa như vậy, vì sao thần điện giáo chủ lại không phái người đến đây ?
"Ha ha, ngũ diệp kim tinh thảo là của ta." Một gã ngũ tinh Chiến Thần đang dùng phong hệ ma pháp vây khốn ngũ diệp kim tinh thảo, cười lớn cầm ma pháp quyển trục chuẩn bị bỏ chạy.
Chỉ là, ngũ diệp kim tinh thảo đột nhiên kim quang đại thịnh, trong nháy mắt phá nát phong hệ đấu khí, cùng lúc đó, một con cự long màu vàng xuất hiện ở giữa không trung, bắt đầu công kích những cao thủ còn lại.
Trong đó có ba gã Chiến Thần, ba gã pháp thần, còn lại bảy tám người đều là nhân vật cấp thánh, lại bị kim sắc cự long liến tiếp đánh lui, một vài người thực lực yếu một chút không chịu được phun một búng máu bay ra ngoài.
Ngũ diệp kim tinh thảo nhân cơ hội hướng mặt đất lao tới, nhưng nó vui vẻ quá sớm rồi, ngay lúc đó bốn gã Ngân Nguyệt chi thần xuất hiện đem nó vây quanh.
"Ha ha, lấy được không chút khó khắn." Một gã Ngân Nguyệt chi thần ha hả cười nói.
"Chớ lôi thôi dài dòng, bắt được nó mau nhanh rời đi, bằng không thủ hộ kim long đến đây thì phiền toái rồi." Một tên khác nói.
Nhưng tình huống ngoài ý muốn lần thứ hai phát sinh, ngũ diệp kim tinh thảo quang mang đại thịnh, xuất ra một con Phượng Hoàng kim sắc bên người, mặc dù không có kim sắc cự long, nhưng khí thế này khiến bốn gã Ngân Nguyệt chi thần đều cảm thấy rất không thoải mái.
Kim phượng cũng vô cùng lợi hại, trong nháy mắt chế trụ bốn gã, tùy ý để bọn họ công kích nó nhưng cũng không để cho bọn họ đuổi bắt ngũ diệp kim tinh thảo.
"Phong Vân huyễn!" Một tiếng kêu khẽ vang lên, một thân ảnh bay lên không, hai tay ngưng kết , phát ra một đoàn vân vụ hướng về phía ngũ diệp kim tinh thảo.
"Sóng lớn ngập trời." Một thanh âm thanh thúy khác vang lên, hiện ra trên không là một con hắc sắc long mã, cưỡi trên đó là một thân ảnh cao gầy cầm một cây pháp trượng màu lam, một đạo sóng lớn ầm ầm đổ xuống, hướng phía đoàn vân vụ đánh tới.
"Lệ trưởng lão!" Nữ tử xinh đẹp hô lên.
Một lão giả xuất hiện bên cạnh, chộp tới ngũ diệp kim tinh thảo đang muốn độn thổ.
"Mơ tưởng." Nữ tử ngồi trên long mã lấy ra một khối bạch sắc lệnh bài, mặt trên lệch bài xuất ra một đạo tia sáng bắn thẳng đến hướng lão giả, lão giả bị đánh bay ra ngoài.
Mà hai nữ tử hầu như cùng lúc đánh về phía ngũ diệp kim tinh thảo, mỗi người nắm được một lá.
"Vù vù" vù vù" vù vù"
Ngũ diệp kim tinh thảo đột nhiên rung động đứng lên, phát sinh từng đợt sóng âm khiến hai nữ tử sắc mặt trở nên tái nhợt, đầu váng mắt hoa.
Kim long cùng với Kim phượng đang quần đấu đột nhiên cùng rống to, một âm thanh êm dịu, một âm thanh cuồng nộ sản sinh sóng xung kích cường đại, khi chạm vào sóng âm của ngũ diệp kim tinh thảo, tạo nên lực công kích vô cùng khủng bố, đem mấy người chiến thần pháp thần cùng với Ngân Nguyệt chi thần chấn bay ngược ra, mà kim long cùng với kim phượng đồng thời hướng phía ngũ diệp kim tinh thảo phóng tới.
"Ngaooooooo" đột nhiên một âm thanh như tiếng sói vang lên âm thanh vọng khắp dãy núi, tiếng huýt gió chứa âm luật kì lạ, nhưng lại có thể trung hoà sóng âm của ngũ diệp kim tinh thảo.
Một bóng đen trong nháy mắt đi tới bên cạnh hai nàng, mà kim long cùng với kim phượng cũng đông thời lao tới.
"Vô Nhai!" Bóng đen kêu lên, mạnh mẽ đi vào giữa hai nàng, song chưởng ấn nhẹ vào bộ ngực cao vút của hai người một lúc, rồi mới luyến tiếc rời ra, đoạt lấy ngũ diệp kim tinh thảo, mà lúc này ngũ diệp kim tinh thảo chỉ hơi lóe chút ánh sáng rồi nhanh chóng vụt tắt.
"Rống" Kim long, kim phượng gần bắn trúng Phong Dực, đột nhiên điên cuồng hét lên, một con huyết sắc cự long đột nhiên xuất hiện, mang theo khí tức tử vong tràn ngập không gian, thân hình nó còn lớn hơn kim sắc cự long vài phần, trông như một tòa núi nhỏ, huyết long mạnh mẽ vung đuôi một cái tạo nên một cơn lốc đánh về phía kim long, kim phượng.
Phong Dực đã như u linh tiêu thất trong bóng tối, huyết long thoạt nhìn tuy mạnh mẽ, nhưng cùng đối chiến với kim long, kim phượng khiến nhiều chỗ da thịt tổn thương, cũng lập tức tiêu thất trên không trung.
Tiêu Tiêu sờ ngực, vẫn còn cảm giác nóng rực, mất ngũ diệp kim tinh thảo, nàng lại không nghĩ đến nó, mà hồi tưởng cái bóng đen kia, thực sự rất quen thuộc, làm nàng mơ hồ nhớ đến một nam tử.
Mà Khuất Nguyệt cũng giật mình không kém, trong lòng của nàng cũng giống Tiêu Tiêu, cũng nảy sinh cảm giác từng gặp bóng đen bí ẩn ấy.
----------oOo----------