Bên trong một kim trướng tại nơi đóng quân của Phích Lịch quân đoàn, Dương Vân Vũ cùng An Kì Nhi đang lõa thể trong một bồn nước lớn, hơi nước bốc lên dày đặc không gian dưới sự chiếu sáng của ma pháp đăng làm khung cảnh thập phần mộng ảo, thân thể của hai mỹ nữ ẩn hiện trong làn hơi nước mờ ảo khiến cho người ta cảm thấy dụ hoặc vô cùng.
"Điềm Tâm, ngày mai đoàn đại biểu của Thanh Long đế quốc học viện sẽ lên đường trở về rồi a, ngươi thực sự muốn ở lại đây sao. " Dương Vân Vũ đang thả lỏng cơ thể ngâm mình trong nước đột nhiên mở miệng hỏi.
"Ta hiện tại cùng với ngươi đều là thị tỳ của Phong Dực, tự nhiên là phải lưu lại rồi." An Kì Nhi than nhẹ một tiếng nói.
"Ngươi cho rằng Phong Dực thật sự có thể bảo vệ được ngươi?" Dương Vân Vũ hỏi.
"Không biết, nhưng nói thật, cảm giác được hắn che chở làm ta cảm thấy rất an tâm." An Kì Nhi nhẹ nhàng nói.
"Điềm Tâm, ngươi sẽ không yêu hắn chứ?" Dương Vân Vũ giọng nói quái lạ hỏi.
"Ngươi nghĩ đi đâu vậy? Ta sao có thể thích hắn chứ !" An Kì Nhi liếc Dương Văn Vũ một cái, bình thản nói nhưng nội tâm của nàng lại bị xao động một phen, nàng thập phần minh bạch, mình chấp nhận làm thị tỳ cho hắn cũng bởi trong thâm tâm không hề bài xích Phong Dực, hơn nữa là còn có một chút tình cảm phức tạp. Nàng rất khó phân biệt được chính mình đến tột cùng có phải đang đùa với lửa hay không, đối với một nữ tử trong sáng, Phong Dực có một sức hút kì lạ khiến mọi nữ nhân đến gần hắn đều nảy sinh hảo cảm. Khi đã nảy sinh tình cảm rồi thi nữ nhân lại lặng lẽ tiếp nhận nó, bồi đắp nó trong ý thức của bản thân, thật sự khó có thể thoát ra được.
Dương Vân Vũ nhìn An Kì Nhi đang trầm tư, nàng cũng không nói gì thêm. Chuyện đã đến nước này, đều là do vận mệnh sắp đặt, nàng cũng không một chút hối hận cho số phận phải làm thị tỳ của mình. Ngược lại nàng còn có một chút khao khát chờ mong về cuộc sống sau này cùng Phong Dực.
Lúc hai nàng đang có chút suy nghĩ đến thất thần, thủ lĩnh thập bát Phượng vệ đi đến, nói: "Bẩm tướng quân, có Phong mục sư tới." Đối với thập bát Phượng vệ mà nói, không biết nên bày tỏ thái độ thế nào đối với Phong Dực cho phải, giờ thì chủ tướng của mình cũng là thị tỳ của người ta, vậy chúng ta ... thuộc tầng lớp nào đây?
"A! Hắn tới" Dương Vân Vũ đột nhiên thấy chân tay luống cuống, đã trễ thế này, hắn tới đây làm gì? Lẽ nào nói hắn muốn mình", dù sao thị tỳ đều phải chấp nhận vô điều kiện các đòi hỏi của chủ nhân, mà hầu hạ "giấc ngủ" được coi là chuyện cơ bản nhất đích.
"Hắn đến một mình sao?" An Kì Nhi mở miệng hỏi.
"Còn có một người nữa, bất quá hắn trùm một bộ áo choàng, không thấy rõ diện mục." Thủ lĩnh phượng vệ nói.
Dương Vân Vũ thở dài một hơi, nếu vậy chắc hắn không muốn làm điều mình vừa nghĩ rồi, nàng phân phó: "Đưa bọn họ đến gian ngoài chờ một chút, ta lập tức đi ra."
Cùng đi với Phong Dực, tự nhiên là đoàn trưởng Đãng Ma quân đoàn Cầm Nhất Tiếu.
"Ngươi dẫn ta tới đây để khu trừ ma khí?" Cầm Nhất Tiếu nghi hoặc hỏi.
"Không sai, có ý kiến gì không?" Phong Dực điềm nhiên hỏi.
"Vì sao lại phải ở chỗ này?" Cầm Nhất Tiếu hiển nhiên có chút bất mãn, nàng vốn định kiếm một chỗ không người qua lại, dù sao có vài điều nàng cũng không thể để cho người khác biết.
"Vì sao không thể ở chỗ này?" Phong Dực chất vấn.
Cầm Nhất Tiếu hừ lạnh một tiếng không thèm trả lời, ngươi đang nắm thóp trong tay, ta không thể không theo được.
"Tại quân doanh huyết khí ngưng trọng, sát khí rung trời, chúng ta có thể che giấu một chút ma khí toát ra, ai biết tên thập nhị dực tử ma nọ có đúng hay không nấp ở một góc nào đó trong đế đô này, hắn đối với ma khí chắc chắn thập phần mẫn cảm, ngươi sẽ không hy vọng đang khu trừ ma khí tự nhiên bị đá đít một cái chứ." Phong Dực thấy rõ Cầm Nhất Tiếu không nói gì, mỉm cười giải thích, đương nhiên sự thực cũng không phải như miệng hắn ba hoa, hắn lựa chọn cái quân doanh này chỉ có một mục đích, để cho người khác nhìn thấy mà thôi.
Phong Dực cùng với Cầm Nhất Tiếu đi từ Khổng Tước phủ đệ ra có rất nhiều người nhìn thấy, tuy rằng nàng đã trùm một kiện áo choàng, nhưng khí tức thần tộc trên người nàng không khó để một số cao thủ phát hiện. Nói cách khác hiện tại Cách Lôi Đặc cùng với Hoàng Đế Ưng Dương hẳn đã biết rõ thân phận của nàng rồi. Các phe đều kiêng kỵ thận phận mục sư thần điện của mình, nay lại thêm quan hệ thần bí với thần tộc, thử hỏi ai cơ to như mình đây. Tin tưởng sẽ làm cho mấy người đó phải hảo hảo suy nghĩ lại một lần nữa.
Hiện tại mình lưu lại nơi đóng quân của Phích Lịch quân đoàn cả đêm không về, tự nhiên sẽ khiến mấy kẻ giàu trí tưởng tượng lại một đêm thao thức rồi, có thể nói công phu đánh vào tâm lí của đối thủ luôn là thứ kì công được Phong Dực yêu thích nhất.
Cầm Nhất Tiếu mặc dù biết những diều Phong Dực nói không hẳn đã là thật, nhưng cũng không nói gì, hắn chỉ cần giúp mình khu trừ cái Cốt Ma khí chết tiệt này đi là được.
Không bao lâu, Dương Vân Vũ cùng với An Kì Nhi từ trong trướng ra đón hai người, khắp người hai nàng đều tỏa hương thơm nhẹ nhàng, có bảy phần thanh tao, ba phần quyến rũ.
"Phong Dực, ngươi ..." Dương Vân Vũ định nói gì đó, bất giác thấy Phong Dực mày kiếm giương lên, đột nhiên nhìn chằm chằm nàng.
"Thiếu, thiếu gia" Dương Văn Vũ lập tức ý thức được thân phận, ủy khuất mà kêu lên.
"An Kì Nhi ra mắt thiếu gia ", so với Dương Vân Vũ, An Kì Nhi ngược lại tự nhiên hơn nhiều, năng lực thích ứng của nàng với thân phận mới rõ ràng thể hiện sự từng trải hơn Dương Vân Vũ rất nhiều.
Phong Dực ngồi dựa vào ghế, hai chân duỗi ra, mấy ngón chân ngoáy ngoáy rồi giả bộ ngáp một cái, giọng nói uể oải nói: "Vũ nha đầu, Kỳ nha đầu, thiếu gia ta đang rất mệt mỏi, còn không mau qua đây giúp thiếu gia xoa bóp."
Dương Vân Vũ cùng với An Kì Nhi đồng dạng liếc nhau, cả hai đều thấy sửng sốt.
Điều này không ngờ còn có thể xảy ra đối với bọn họ, những mỹ nữ có lai lịch thập phần cao quý, bây giờ phải làm công việc của một thị tỳ, thật có chút không quen.
"Vâng, thiếu gia." An Kì Nhi đi tới phía sau Phong Dực, mười ngón tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng đặt lên vai hắn, mềm mại nắn bóp.
"Không sai, rất thoải mái, rất chuyên nghiệp a, ừ, chỗ đó, mạnh lên tí nữa, ưm ưm...." Phong Dực vừa khen vừa rên rỉ mấy tiếng dâm đãng khiến An Kì Nhi cảm thấy hơi tê dại, nhưng cũng không có trả lời, tiếp tục xoa bóp.
Mà Dương Vân Vũ lại không tình nguyện đi tới, mang theo một tia tức giận, một tia khuất nhục, còn có một tia ý tứ bất minh, nàng mím môi ngồi xuống trước mặt Phong Dực, bắt đầu xoa bóp chân hắn.
"Móa, ngươi muốn mưu sát bản thiếu gia hả, đừng có bóp mạnh vậy chứ, bóp kiểu đó tảng đá cũng nát thành cám chứ đừng nói thân thể mẫn cảm của ta." Phong Dực mở mắt ra quát.
"Ngươi" Dương Vân Vũ cắn môi dưới, hai tay giảm bớt lực đạo, nàng chưa bao giờ phải hầu hạ người nào, vốn là tướng lĩnh của Phích Lịch quân đoàn nhiều năm, lực đạo tự nhiên không nhỏ.
"Có phải ngươi có thành kiến với bản thiếu gia đúng không? Lực đạo này giết một con kiến cũng không chết, sao giúp ta lưu thông khí huyết được chứ?" Phong Dực liếc mắt nói với Dương Vân Vũ đang cực lực nhẫn nại, giọng cố tỏ ra lạnh lùng để che đi tiếng cười sắp phụt ra của hắn.
"Ngươi đúng đó, ta cái gì cũng không giỏi, cái gì cũng ẩu đoảng, ngươi hài lòng rồi chứ." Dương Vân Vũ đứng dậy, hướng về phía Phong Dực hét lên, sau đó quay đầu chạy ra khỏi kim trướng, trong một sát na, tựa hồ có hai giọt nước mắt rơi lên mặt Phong Dực.
Phong Dực cũng không tức giận, từ tốn lau hai giọt nước trong suốt, lầu bầu nói: "Nha đầu kia tính tình thật đúng là ngưu, không mạnh cũng không nhẹ, lại hướng bản thiếu gia hôn gió một cái."
"Thiếu gia, Vân Vũ nàng .."
"Được rồi, đừng nói nữa, ngươi đi tìm nàng đi, nói với nàng kim trướng này thiếu gia ta trưng dụng buổi tối này, bảo nàng không được cho phép bất kì kẻ nào tiếp cận." Phong Dực khoát khoát tay nói.
"Vâng, thiếu gia." An Kì Nhi hướng người hành lễ rồi sau đó ra khỏi kim trướng. Đợi đến khi bên trong kim trướng chỉ còn hai người, Phong Dực nhìn lại Cầm Nhất Tiếu, cười nói: " Đoàn trưởng, đến lúc khu trừ ma khí rồi."
Bên trong trướng, Phong Dực nhìn thấy một bồn tắm lớn, xung quanh vung vãi nội y mỏng manh khêu gợi vô cùng, không khỏi nuốt nước miếng " ực" một cái, hình dung ra cảnh hai nàng cùng nhau tắm rửa, lẽ nào các nàng thực sự là hoa bách hợp trong truyền thuyết?
Phong Dực thiết hạ cấm chế, cười nói: "Được rồi, Nhất Tiếuđoàn trưởng, ngươi có thể cởi áo ra rồi."
Cầm Nhất Tiếu thân thể cứng đờ, hít sâu một hơi, đưa lưng về phía Phong Dực lặng lẽ đem áo choàng, lộ ra ngân bạch trường bào. Ngay sau đó, nàng đem hai bao tay ngân sắc bỏ ra, ngọc thủ tinh tế hướng về thắt lưng trước bụng, khe khẽ kéo ra, ngân sắc trường bào từ từ được trút bỏ toàn bộ.
Phong Dực nhìn nàng làm từng động tác mà tim nhảy khỏi lồng ngực mấy lần, con mắt nóng rực nhìn chằm chằm vào cái áo lót hồng nhạt cùng với tiết khố, dĩ nhiên vẫn chưa được cởi xuống, nhưng cũng đã lộ ra làn da trắng ngần không chút mỡ thừa.
Đặc biệt vòng eo thon chưa hết một vòng tay người ôm lấy, tinh tế đến từng centimet, nhưng lúc nàng hơi cử động lại dẻo dai đến kinh người, từng đợt nhấp nhô làm người ta muốn giữ chặt lấy. Hắn tin tưởng, cực phẩm vòng hai này khi ở trên giường tuyệt đối có thể làm ra các loại động tác đòi hỏi độ khó cực cao, có thể tạo được thế nổi tiếng "thiên nữ tán hoa", chính là thế trong họa đồ có độ khó cao nhất mà cao thủ phòng the luôn luôn sùng bái.
Phong Dực liếm lưỡi mấy lần, cố hít sâu một hơi để bình ổn tinh thần của mình cũng như "tiểu đệ" mới ngóc đầu dậy của hắn, hắn rõ ràng thấy thân thể Cầm Nhất Tiếu đang run lên, da thịt trắng như tuyết bây giờ như xoa lên một tầng son hồng.
Áo lót cùng nội khố chậm rãi được cởi ra. Phong Dực cũng không cấp bách, đối với hắn mà nói, nửa kín nửa hở so với hoàn toàn lỏa lồ còn muốn mê hoặc hơn nhiều lắm.
Cầm Nhất Tiếu trong lòng vừa mâu thuẫn vừa thấy bất đắc dĩ, đừng nói nàng có thể dễ dàng phô bày vẻ đẹp mĩ lệ của mình cho người nam nhân trước mặt, thật sự ngoài phụ mẫu cùng với mấy bà vú ở ngoài, căn bản là không còn ai biết tướng mạo của nàng, mà nàng xuất hiện trong mắt thế nhân dưới thân phận nam tử, là một nam tử thần bí khó lường, đầy rẫy thủ đoạn độc ác với danh phận thần tộc Đãng Ma quân đoàn quân đoàn trưởng.
Nhưng bây giờ, nàng lại ở trước mặt một người nam nhân xích lỏa, sự thật này thật khó tiếp nhận, hiện tại nàng còn cảm giác được ánh mắt nóng rực kia như đang sờ soạng trên cơ thể nàng, không chịu bỏ sót một tấc da thịt nào, hành động vô sỉ vậy mà mắt hắn lại có vẻ quan tâm chăm chú như đang làm một sự tình chính đại không bằng.
Nàng phải mất ba ngày mới quyết định làm chuyện này, đối với nàng mà nói, thời gian cùng với thực lực mới là chuyện quan trọng nhất, để bảo lưu phần thực lực này, nàng tình nguyện chịu một chút hy sinh. Nhưng sự thực không như ảo tưởng, chân chính hành động, nàng mới biết được có bao nhiêu khó khăn.
"Ngươi nếu muốn dừng lại cũng không sao. Dù sao tiền đặt cọc cũng không có trở về, lại tiết kiệm cho ta một phen khí lực, trọng yếu nhất là cũng đã được mãn nhãn rồi. ”, Phong Dực thản nhiên nói như chuyện này không liên quan đến hắn. Cầm Nhất Tiếuthấy bộ dáng hắn như thế thì hận không dùng một cước làm hắn tuyệt căn cho rồi, con người cũng có thể vô sỉ như thế sao.
Chỉ hận một nỗi hắn là kẻ duy nhất có thể giúp mình, khiến nàng cắn răng cắn lợi mà cam chịu. Phong Dực đương nhiên nhìn thấu tâm tư nàng, thực sự hắn đâu chỉ đơn giản chiếm tiện nghi không đâu, trọng yếu nhất là trong quá trình khu trừ ma khí, hắn có thể động tay chân lên cơ thể nàng, nếu như có thể khống chế thần tộc Đãng Ma quân đoàn, lợi ích thật lớn vô cùng.