Buổi chiều mặt trời đã ngả về tây, tầng tầng sắc vàng nhu hòa nhàn nhạt vây lấy đế đô. Tin tức trong đầu bao gồm cả bộ phận trí nhớ của Ny Á cùng Nam Trạch thần nữ đã chân chính trở thành ký ức của Phong Dực. Vì vậy hôm nay, hắn cũng đã biết được thêm một chút bí mật của gia tộc Khổng Tước. Thế nhưng, cái bí mật đó đến tột cùng là cái gì, cùng cao thủ thần bí đã dùng linh hồn nhận công kích hắn là ai lại không có một chút dấu vết.
Về phần Nam Trạch thần nữ, Phong Dực biết được một chút âm mưu của nàng. Nhưng rốt cuộc nàng là do thế lực nào phái tới thì hắnvẫn hoàn toàn không biết gì cả, xem ra tin tức đoạt được cũng có hạn a.
Chỉ là tin tức mà Mặc Nhất Tâm lưu lại trong đầu Phong Dực tuy có phần hỗn loạn nhưng lại rất hữu dụng đối với hắn. Hắn đã biết tên cùng với tôn hiệu của nàng, ngoài ra còn biết được nàng là tông chủ của Mặc Tâm Tông tông phái. Thế nhưng, tại Thần Phong đại lục Phong Dựclại chưa từng nghe nói qua có một tông phái như thế. Điều khiến Phong Dực cảm kích nhất chính là Mặc Nhất Tâm đã chỉ cho hắn làm thế nào để vận dụng Càn Khôn Chuyển Hoán Thuật. Cho tới nay, bản thân hắn đều là tu luyện sai phương pháp, vẫn cứ cho rằng Càn Khôn Chuyển Hoán Thuật chẳng qua là đem một loại năng lượng chuyển hóa thành một loại năng lượng khác. Nhưng Mặc Nhất Tâm lại cho hắn biết, Càn Khôn Chuyển Hoán Thuật không đơn giản chỉ có như thế. Nó có khả năng chuyển hoán năng lượng trong cơ thể người khác, chuyển hoán năng lượng của các loại vật chất. Về phần Mặc Nhất Tâm nhắc tới thời điểm Càn Khôn Chuyển Hoán Thuật tu luyện đạt tới đỉnh phong thì có khả năng trong nháy mắt khiến biển rộng khô kiệt, núi non vỡ vụn, vật đổi sao dời, hủy thiên diệt địa. Nhưng là Phong Dực cũng không hoàn toàn tin tưởng điều đó.Bởi vì, với hắn mà nói thì điều đó có nghĩ cũng không thể nghĩ đến. Càng quan trọng hơn chính là Mặc Nhất Tâm đã dùng năng lượng bản nguyên cải tạo thân thể hắn một cách triệt để. Đây chính nguyên nhân giúp hắn vừa mới tiến tới ranh giới của cảnh giới Thập Nhị Dực Tử Ma, lạicó thể dễ dàng đột phá đạt thành cảnh giới này với tốc độ tựa như hỏa tiễn.
Khi đạt tới cảnh giới Thập Nhị dực tử ma thì thực lực của Phong Dực so với tam đại ma vương không không thua kém là bao. Thế nhưng Phong Dực biết, tam đại ma vương đều che dấu thực lực của mình. Ví như phụ thân hắn Dạ Ma vương, dựa theo cảnh giới bây giờ của hắn mà hồi tưởng lại thì cảm giác được Dạ Ma vương thỉnh thoảng lộ ra khí tức không chỉ là cảnh giới Thập Nhị Dực Tử Ma mà tựa như đã đạt tới cảnh giới Thập Tứ Dực Ngân Ma, chẳng qua hắn là dùng phương thức đặc thù che dấu lại mà thôi.
Phong Dực cũng không quay lại phủ đệ của Khổng Tước gia tộc, mà là đi dạo một mình trên đường cái của đế đô lại vừa trầm ngâm suy nghĩ. Có thể nói, lúc này hắn căn bản không để ý đến các cửa hàng san sát nối tiếp nhau hay là một đám người đông đúc trước mặt, mà thân thể hắn lại như một cái Rada, tự động né tránh, giống như là một loại phản xạ tự nhiên của hắn vậy.
Đúng lúc đó, Phong Dực như cảm thấy được điều gì, đột nhiên dừng cước bộ lại, ngưng thần hướng về phía trái nhìn lại, liền phát hiện nơi đó có người theo dõi hắn. Nhưng lại kinh ngạc phát hiện nơi đó chính là Tụ Bảo Các.
Lúc này, bên trong một căn phòng trang nhã lịch sự của tầng cao nhất tại Tụ Bảo Các, Diệp Mạn Tô thu hồi ánh mắt, ánh mắt đẹp lộ ra một kia kinh ngạc. Tinh thần lực của tên mục sư này cũng thật mạnh a, lại có thể cảm ứng được nàng đang nhìn trộm hắn.
“Khách khách, người đâu mau đi xuống mời Phong mục sư lên đây.” Diệp Mạn Tô thản nhiên cười nói.
Tụ Bảo Các đại chưởng quỹ Ân Trạch Tư “dạ” một tiếng, rồi liền tự mình chạy xuống lầu đi đến trước mặt Phong Dực cung kính nói: “Phong Mục Sư, chúng ta lại gặp mặt, Các chủ có lời mời, không biết Phong Mục Sư có thể nể mặt mà lên gặp?.”
Lời này của hắn có thể nói là cực kỳ khách khí, Phong Dực đối với Các chủ thần bí của Tụ Bảo Các cũng thập phần tò mò tất nhiên là sẽ không thể không đồng ý.
Vào bên trong gian phòng, Ân Trạch Tư cũng biết điều nên liền lui ra ngoài chỉ để lại Tụ Bảo Các các chủ cùng với Phong Dực đang mắt to trừng mắt nhỏ.
“Ha ha, tiểu thư, hiện tại có thể hay không cho tại hạ biết phương danh?”
“Diệp Mạn Tô, lần trước chỉ là một chuyện đùa vui nho nhỏ xin Phong Mục Sư cũng đừng so đo với tiểu nữ.” Diệp Mạn Tô cười khanh khách, rất là tự nhiên hào phóng giới thiệu.
“Như thế nào có thể? Tối thiểu ta cũng là người đầu tiên của đế đô biết tên của ngươi, thật sự là rất vinh hạnh a.” Phong Dực cười nói, tiếng cười mang theo một tia vui vẻ.
Diệp Mạn Tô thủ thế ra hiệu mời Phong Dực ngồi, rồi tự mình cầm lấy một thanh tử sa trà ngâm vào nước nói: “Phong Mục Sư có phải hay không cảm giác được Mạn Tô giả thần giả quỷ, thần thần bí bí cố lộng huyền hư, hốt nhiên chỉ là cái tên cũng che che giấu giấu.”
Phong Dực không nghĩ tới Diệp Mạn Tô lại sắc sảo như vậy, đem suy nghĩ trong lòng mình nói ra, nhún nhún vai nói: “Mỗi người đều làm việc mà người đó yêu thích, chỉ cần không ảnh hưởng đến bổn thiếu gia, bổn thiếu gia cũng mặc kệ.”
“Khách khách, Phong Mục Sư quả nhiên không giống người thường. Kỳ thật, Mạn Tô không ở trước mặt người khác nói ra tên của mình là bởi vì bọn họ không xứng.” Diệp Mạn Tô nhẹ nhàng nói. Đoạn bưng lên một chén chè xanh đặt trước mặt Phong Dực.
“Ý của ngươi là ta có tư cách biết?” Phong Dực nghiền ngẫm cười nói.
“Không sai.”
Diệp Mạn Tô tươi cười tự nhiên, quả nhiên là nghiêng nước nghiêng thành.
“Như vậy bổn thiếu gia còn có tư cách biết những thứ gì nữa?” Nụ cười ôn hòa tự nhiên của Phong Dực đột nhiên có chút tà khí, ánh mắt dừng tại bộ ngực cao ngất của Diệp Mạn Tô giống như là có khả năng xuyên thấu.
“Trước mắt tạm thời chỉ có thể như vậy, có lẽ về sau còn có thể biết được càng nhiều hơn, có nhiều chỗ e là ngươi cũng không tưởng tượng nổi”.Diệp Mạn Tô không chút ngại ngừng ưỡn cao bộ ngực. Ánh mắt dừng lại tại chiếc nhẫn cỗ xưa hai màu hắc bạch trên tay trái Phong Dực trong chốc lát liền nhanh chóng thu hồi.
Phong Dực nở nụ cười, đem chén trà trong tay lên miệng một hơi uống cạn liền đứng dậy ra ngoài.
Ra khỏi Tục Bảo Các, Phong Dực nhìn lại hắc bạch giới chỉ trong tay mình một chút, ánh mắt dần hiện ra tia thích thú cùng hàm xúc khó tả. Đây là lão Pháp Khắc lưu lại cho mình a, nhưng xem ra Diệp Mạn Tô tựa hồ nhận thức được nó.
Phong Dực cũng không có suy nghĩ nhiều liền trở về Khổng Tước gia tộc sphủ đệ.
“Mục sư ca ca.” Phong Dực vừa bước vào cửa Khổng Tước gia tộc phủ đệ liền thấy được tiểu Lệ Phù nấp phía sao một cây đại thụ thân thể co lại hướng hắn vẫy vẫy.
“Lệ Phù, làm gì mà lén lén lút lút vậy?” Phong Dực liền đi đến phía sau đại thụ, đoán rằng có lẽ chuyện này có liên quan tam nữ.
“Mục sư ca ca, Ny Á nói là muốn lột da rút gân ngươi a, có một gã hộ vệ đã đi báo cho nàng biết ngươi đã trở về.” Lệ Phù nói ở bên tai Phong Dực, một hơi thở thơm tựa hoa lan tỏa ra từ chiếc miệng nhỏ của nàng, khuôn mặt tươi cười đỏ ửng.
“Ha ha, thân thể của tiểu Lệ Phù ca ca cũng đã nhìn thấy, như vậy có phải muội cũng muốn rút gân lột da ca ca a.” Phong Dực lơ đểnh trêu đùa.
Lệ Phù đột nhiên hôn một cái trên khuôn mặt của Phong Dực đang kề sát khuôn mặt của nàng, nắm nắm góc áo nói: “Kỳ thật Lệ Phù nguyện ý cho mục sư ca ca nhìn.”
Phong Dực sửng sốt, đưa tay sờ lên trán Lệ Phù, đột nhiên ý thức được cái gì, kỳ quái hỏi: “Lệ Phù, làm sao ngươi biết được có một gã hộ vệ đi vào gặp Ny Á báo cáo?”
Lệ Phù nghe vậy cười đắc ý, vẫy tay một cái, đột nhiên một con tiểu Ma Tước từ trên bầu trời hạ xuống đậu trên vai của nàng.
“Lệ Phù, từ khi nào muội lại nuôi một con chim vậy, không đúng, cái này…” Phong Dực đột nhiên biến sắcliền chộp lấy con Ma Tước vào tay nhìn kỹ, sao đó đem nó trực tiếp ném lên không, nghiêm túc hỏi: “Lệ Phù, muội thành thật nói cho mục sư ca ca biết, còn có người thứ ba biết muội có thể chế tạo ra ma pháp khôi lỗi hay không?”
Lệ Phù mơ mơ màng màng, không thực hiểu được vì sao Phong Dực lại nghiêm túc như vậy.
“Lệ Phù, nghe này, về sau không được nói với bất cứ người nào về việc muội có thể chế tạo ma pháp khôi lỗi, không được dễ dàng đem ma pháp khôi lỗi cho người khác nhìn thấy, có biết không?” Phong Dực thanh âm nghiêm túc hơn nữa còn rất có tính uy hiếp.
“ Muội…biết rồi, mục sư ca ca.” Có lẽ do Phong Dực quá mức nghiêm túc, trong mắt Lệ Phù nổi lên một màn hơi nước, âm thanh cũng có chút nghẹn ngào.
“Lệ Phù, mục sư ca ca cũng chỉ vì muốn tốt cho muội mà thôi.” Phong Dực cũng ý thức được chính mình quá mức nghiêm túc nên ôn nhu nói.
“Lệ Phù biết mà, huynh cũng là vì sợ người xấu tìm tới muội a.” Lệ Phù đột nhiên nhớ ra cơn ác mộng của việc tàn sát hàng loạt người dân trong thành, việc mà nàng đã tận lực quên đi. Hận ý trong đôi mắt đẹp cũng khiến cho Phong Dực có chút kinh hãi.
Phong Dực trong lòng đau xót, ôm Lệ Phù vào lòng đồng thời xoa xoa cái lưng của nàng vỗ về nói: “Tiểu Lệ Phù, có mục sư ca ca ở đây, mục sư ca ca sẽ báo thù cho muội.”
“Vâng.” Lệ Phù ở trong lòng Phong Dực gật mạnh đầu, lúc ngẫng đầu lên thì chút ấm ức đã biết mất, chỉ còn lại một tia yêu thương không muốn xa rời Phong Dực.
“Phong Dực, ngươi khi dễ tiểu cô cô của ta?” Đúng lúc này, thanh âm của Ny Á truyền tới. Ánh mắt tràn đầy giận dữ nhìn chằm chằm Phong Dực. Hiển nhiên, đối với việc Phong Dực nhìn thấy thân thể nàng vẫn còn canh cánh trong lòng.
“Không có, mục sư ca ca có khi nào thì khi dễ ta chứ.” Tiểu Lệ Phù lên tiếng giải thích.
“Phong Dực, ngươi nợ ta một lời giải thích.” Ny Á đối với việc Lệ Phù đứng về phía Phong Dực cảm thấy không biết phải làm sao, nhưng là, cứ như vậy buông tha cho hắn trong lòng lại có chút không cam tâm. Cho dù nàng biết phải dùng lý trí để giải quyết chuyện đó, nhưng cũng không thể dễ dàng buông tha cho hắn.
Phong Dực trở mình một cái, khuôn mặt nhất thời cười khổ. Hắn biết có giải thích như thế nào đi nữa cũng là vô ích. Bởi vì sự thật sẽ không vì hắn giải thích mà thay đổi, hắn cười khổ nói: “Vậy ngươi muốn thế nào?”
“Ta...” Ny Á đột nhiên ngây ngốc, nàng cũng không biết phải xử lý hắn thế nào, không lẽ nhìn lại hắn? Nhưng thật ra thân thể của hắn mình cũng đã thấy qua chỉ là có chút không rõ ràng thôi. Nghĩ lại cái vật thô to kia của hắn tại trước mắt nàng chợt lóe qua đều làm cho nàng cảm thấy mặt đỏ, tim đập mạnh. Chẳng lẽ đồ vật kia của nam nhân đều xấu xí như vậy? Nhưng thật ra ngực hắn thoạt nhìn thật rắn chắc, cân xứng, cơ bụng tám múi a … a ta đang suy nghĩ cái gì thế này!
Ny Á lắc đầu, đột nhiên nhớ ra một việc, mở miệng nói: “Ngày mai Thần Ưng học viện có tổ chức một bữa tiệc tối để hoan nghênh đoàn đại biểu sư sinh (lão sư vs học sinh) của Thanh Long đế quốc, Thiên Lang đế quốc cùng Tạp Kỳ Lạp liên hợp vương quốc, hầu như tất cả người quyền quý của đế đô cơ hồđều có mặt. Tối mai ta muốn ngươi làm bạn nhảy của ta.”
“Ách, đơn giản vậy thôi à.” Phong Dực có chút không thể tin được, chỉ là bồi tiếp nàng một bữa tiệc tối, tin tưởng rất nhiều nam nhân còn cầu không được a, lại bảo chính mình làm việc này lấy công chuộc tội?
“Không sai, như vậy là tiện nghi ngươi.” Ny Á nói xong liếc Phong Dực một cái, bên trong hiện lên một tia cười giảo hoạt, xoay người mà đi.
Thanh Long đế quốc cũng có người đến, không biết có gặp được người quen nào không? Lúc trước, Phong Dực mỗi ngày đều trà trộn vào thư viện hoàng gia của Thanh Long đế quốc, đối với một số học sinh cùng lão sư có chút ấn tượng. Tỷ như mỹ nữ đạo sư An kỳ Nhi, hắn đối với cái mông rất tròn của nàng, vẫn là nhớ thương đến tận bây giờ a. Hoặc là ngũ cấp ma pháp sư của học viện Băng sơn mỹ nhân Khoa Lâm, ánh mắt lạnh thấu xương đó của nàng làm cho hắn khắc sâu trong trí nhớ a.