Vách đá cấm ma nhai cũng không phải là thẳng đứng hoàn toàn mà là chỗ nhô ra chỗ thì thụt vào, Phong Dực tới hiện tại cũng không biết thân thể mình đã tiếp xúc với vách đá bao nhiêu lần, nếu không phải thân thể hắn mạnh mẽ trước nay chưa từng có chỉ sợ đã sớm tan xương nát thịt.
"Một vạn năm ngàn tám trăm tám mươi tám, một vạn năm ngàn tám trăm tám mươi chín. . ." Phong Dực thầm đếm, sợ hãi trong lòng lúc này đã sớm phai nhạt, hắn nhàm chán đành đếm đếm đỡ buồn nhân tiện muốn xem cấm ma nhai này rốt cuộc cao bao nhiêu. Có lẽ đến bây giờ rơi xuống đã chừng hơn hai canh giờ nhưng vẫn chưa tới đáy, hắn không khỏi hoài nghi khe vực này thực sự là không có đáy.
Đang nghĩ như vậy Phong Dực đột nhiên cảm giác một cổ lực phản chấn khổng lồ truyền đến, liền nghe "Oanh" một tiếng, thân thể hắn đã rơi vào trong nước lạnh giá. Cho dù thân thể của hắn biến thái hơn nữa cũng không chịu nổi như vậy đả kích, lập tức hắn cảm thấy lục phủ ngũ tạng một trận quặn đau liền mất đi ý thức.
Đúng vào lúc này xoáy nước quỷ dị đột nhiên xuất hiện đem Phong Dực cuốn xuống đáy sâu không biết bao nhiêu vạn thước
Trong đại điện một tòa dùng Băng Tinh mười vạn năm tạo thành, một bóng người gần như trong suốt đang nhìn đỉnh điện đến thất thần. Mơ hồ thấy được con ngươi trắng xám như một cái hồ yên lặng trăm vạn năm, một đôi mắt lạnh như băng không có chút tình cảm.
Đỉnh điện mở ra một lỗ hổng hình cầu, bao trùm lỗ hổng là một tầng sóng nước. Lúc này, vốn yên lặng trong suốt sóng nước ( DG: lão tg này viết cái gì thế nhỉ, đã là thủy ba/sóng nước mà lại yên lặng được. Pó chíu ) đột nhiên xao động, thỉnh thoảng có vài con quái ngư thông qua lỗ hổng rơi vào trong. Không hề thấy bóng người kia làm động tác gì, mấy con quái ngư nhanh chóng khô quắt, từng đoàn hắc khí trên người chúng bay lên đọng lại trên không trung, đoàn hắc khí đạt đến độ dày nhất định liền tự động hướng bóng người kia bay tới nhanh chóng dung nhập vào trong đó, thân ảnh hấp thu một chút bóng dáng liền chân thật một chút, vốn mơ hồ ngũ quan hiện tại đã thấy rõ ràng hơn.
"Di?" Đúng lúc ấy thì thân ảnh ánh mắt vốn lạnh như băng đột nhiên hiện lên một tia kinh dị nhìn tới thanh niên mới rơi từ lỗ hổng xuống.
"Ma thần hậu duệ!" Thân ảnh lẩm bẩm, ánh mắt lướt qua thân thể thanh niên mấy lượt cả người đột nhiên một trận run rẩy, hai mắt bắn ra nóng bỏng quang mang không dám tin thì thào: "Địa tâm linh hồn hỏa, bên trong thân thể của hắn thậm chí có địa tâm linh hồn hỏa hơi thở." Cũng không biết trải qua bao lâu, Phong Dực có chút mê mang mở mắt, đập vào mắt hắn là đỉnh điện thủy tinh khắc vài bức tranh cùng văn tự thần bí.
"Ngươi đã tỉnh?" Một thanh âm ôn hòa làm cho người ta cảm giác giống như được tắm gió xuân ở bên tai Phong Dực vang lên.
Phong Dực nhanh chóng xoay mình đứng lên kinh ngạc phát hiện thân thể vốn bị thương đã bình yên vô sự thậm chí còn tốt hơn trước. Cách đó không xa một bóng ảnh đang bình tĩnh ngồi trên tọa thai hình thoi nhìn hắn.( tọa thai là cái xô fa )
Phong Dực không khỏi ngẩn ra, quay đầu đánh giá đại điện tựa như ảo mộng dưới đáy nước, trong lúc nhất thời phân không rõ đây rốt cuộc là thực tế hay chỉ là một giấc mộng. "Ngươi không phải đang nằm mơ, đây là tịch mịch thâm uyên trong ác ma vực sâu." ( nguyên văn là "Nhĩ bất thị tại tố mộng, giá thị ác ma uyên trung đích tịch tĩnh thâm giản." đúng ra thì là yên tĩnh khe sâu trong ác ma vực sâu ) Thân ảnh mở miệng nói tựa như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Phong Dực.
"Vậy ngươi là ai? Là U Linh? Ngươi đã cứu ta?" Phong Dực hỏi
"Ta là ai?" Bóng dáng ngẩn ra, một lúc lâu mới thở dài nói: "Chuyện đã qua ta không muốn nhắc lại nữa, ta hiện tại chỉ là một U Linh. Ngươi bị xoáy nước ngầm trăm năm xuất hiện một lần trong thâm uyên cuốn tới nơi này cũng xem như ta và ngươi hữu duyên đi."
"Tiểu tử đa tạ tiền bối cứu mạng." Phong Dực cúi người nói nhưng vẫn không lỗ mãng tới gần U Linh kỳ quái này. Nếu hắn không đoán sai thì U Linh này có lẽ bị giam cầm ở tọa thai hình thoi kia, chuyện không biết rõ ràng hắn sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.
" Không cần đa lễ, ta đem linh hồn của mình tự bế đã không biết bao nhiêu vạn năm ngươi là người thứ nhất tiến vào đại điện này." Thân ảnh thở dài nói.
Không biết tại sao, Phong Dực cảm giác thấy tiếng thở dài này cùng tiếng thở dài nghe được tại
Thiên Ma Tế Tự đại điển trong lúc mơ màng không sai biệt lắm, hắn hoài nghi U Linh kỳ quái này có thể là Thiên Ma Vương trong truyền thuyết Phá Toái Hư Không đi tới thế giới khác.
Phong Dực hỏi : "Ngươi tại sao lại đem linh hồn của mình tự bế?"
Thân ảnh thanh âm tang thương nói: "Năm đó ta cùng với kẻ thù quyết một trận sinh tử chiến, cuối cùng ta trọng thương trầm trọng, vì muốn bảo trụ linh hồn bất diệt ta đem linh hồn tự bế trong Vĩnh Sinh Bất Diệt Cấm Linh trận, bất quá bây giờ ta đã chống đỡ không nổi, hiện tại sau khi chịu cô độc trăm vạn năm ta chỉ mong có thể sớm được giải thoát. Người trẻ tuổi, ngươi có thể giúp ta một chút được không?"
"Giúp việc gì?" Phong Dực mục quang hơi động cung kính hỏi.
Thân ảnh nói: "Làm cho cấm linh trận này dừng lại, như vậy linh hồn của ta sẽ được giải thoát tan thành mây khói."
" Đương nhiên, ngươi có thể đi vào tới đây cũng là chúng ta hữu duyên, sau bức họa phía trước đại điện có một khối thần phách tinh thạch cùng hộ thân hạng liên. Thần phách tinh thạch bên trong chứa công phu tu luyện của ta, hiện tại ta cũng không dùng đến liền cấp ngươi đi."
Phong Dực đi tới phía trước đại điện quả nhiên thấy trên vách tường phía trước có khắc một bức họa cự đại, bức họa vẽ một người nam tử cao lớn, Phong Dực nhìn một cái liền cảm thấy rung động thật sâu.
Nam tử lăng không trên trời, một mái tóc đen phiêu tán, diện mục mặc dù không rõ ràng lắm nhưng vẫn toát ra ngạo khí bễ nghễ thiên hạ, duy ngã độc tôn, cỗ khí thế quanh quẩn phiêu vũ bỗng nhiên hóa thành một con cuồng long xông thẳng phía Phong Dực.
"Tê tê tê. . ." Phong Dực sắc mặt trắng nhợt lùi lại mấy bước, lồng ngực như trúng một đòn nghiêm trọng, một cổ chiến ý đánh vào ý thức khiến hắn cảm giác vô lực như con kiếm đứng trước Cự Nhân.
Phong Dực hít sâu mấy hơi mới khôi phục như cũ không dám nhìn nữa, hắn cúi đầu tìm thấy phía sau bức họa thần phách tinh thạch cùng hộ thân hạng liên.
Phong Dực trong lòng nảy sinh nghi ngờ bất động thanh sắc hỏi: "Tranh này là vẽ tiền bối sao?"
" Không sai, đây chính là ta trước kia, bất quá bây giờ tâm cảnh đã khác." Thân ảnh thở dài nói.
Phong Dực hỏi " Như vậy, ta hiện tại nên giúp ngươi như thế nào?"
" Ở phía sau cấm linh trận có hai khối tinh thạch một đỏ một lam, ngươi chỉ cần đè tinh thạch màu lam xuống là được rồi." Thân ảnh nói.
Phong Dực đi tới phía sau cấm linh trận quả nhiên thấy trên sàn nhà hai khối tinh thạch một đỏ một lam
Phong Dực vươn tay chạm vào màu lam tinh thạch đột nhiên hắn cười lạnh hai tiếng bất ngờ nhấn xuống tinh thạch màu đỏ.
Tọa thai hình thoi trong đại điện quang mang chợt lóe liền dần dần biến mất, thân ảnh ha ha cuồng tiếu hóa thành một luồng bạch quang hướng Phong Dực đánh tới nháy mắt chui vào mi tâm Phong Dực.
"Ta biết tiểu tử ngươi không phải là dễ bị lừa gạt, bất quá vẫn bị lừa thôi. Thân thể dung hợp địa tâm linh hồn hỏa này thuộc về ta." Thanh âm vang lên trong đầu Phong Dực.
" A. . . Đây là cái gì. . ." thân ảnh nọ bông kêu lên sợ hãi ngay sau đó thanh âm im bặt. Trong đầu Phong Dực lúc này truyền đến từng đợt tê tâm liệt phế đau đớn.