“Bảo vệ công chúa!” Pháp Ny Á quát lên một tiếng lớn, cùng Thánh Liên Lộ tâm ý tương thông lại lần nữa thi triển Ma Nguyệt Phá đánh về phía Liệt Không Bằng Vương, hắn biết thần thú bị cấm chế này quyết tâm muốn lấy mạng bọn họ. Bọn họ không sợ chết, chỉ sợ công chúa sẽ cùng chết với bọn họ, công chúa lại là ma linh thể, là hy vọng duy nhất của Hắc Ám Tinh Linh nhất mạch a.
“Muốn chạy, đâu có dễ dàng như vậy.” Liệt Không Bằng Vương cười to, cái khe giữa trán vặn vẹo một trận, công kích của Ma Nguyệt Phá tức khắc toàn bộ bị hút vào bên trong không gian của cái khe, tiêu thất vô ảnh vô tung.
Mà lúc này, mười hai hộ vệ Hắc Ám Tinh Linh còn lại của công chúa Hắc Ám Tinh Linh đang cường công cái khe không gian đã ngăn lại đường đi của bọn họ.
“Hắc ma vệ, ma linh bạo phá, hỗ trợ công chúa thoát vậy.” Một Hắc Ám Tinh Linh bên trong lớn tiếng nói, trên người tràn ra hắc quang nhàn nhạt, mà mười một Hắc Ám Tinh Linh còn lại cũng đều vẻ mặt kiên định, trên người nổi lên hắc mang.
“Còn muốn tự bạo, dũng khí thật tốt a. Bất quá ta còn cần ma tinh linh huyết của các ngươi, cho nên các ngươi vẫn cứ từ từ, đợi một chút tiễn các ngươi cùng nhau xuống địa ngục.” Liệt Không Bằng Vương cuồng tiếu, hai con mắt cự đại bắn ra một trận hoa quang, mười hai Hắc Ám Tinh Linh đang muốn liều mạng tức khắc không thể động đậy, ma linh khí đang điên cuồng khởi động cũng bị đóng băng.
Mà đúng lúc này, Liệt Không Bằng Vương đột nhiên bị kiềm hãm, lập tức ô đầu bỗng nhiên co rụt lại, một đạo thủy dũng hắc sắc quang mạng thô to trùng kích cọ sát qua da đầu hắn, mãnh liệt đánh vào cấm chế, cấm chế nổi lên một trận hơi hơi gợn sóng sau đó khôi phục lại bình thường.
“Ma Quang Diệu Thiên! Không thể tưởng tượng được ngươi còn biết được kỹ năng của Ma Thần? Nhưng thật ra nha đầu ngươi còn thiếu chút tay nghề.” Liệt Không Bằng Vương lại một lần nữa nhô đầu ra, chỉ thấy trên đỉnh điểu đầu, ba cái quan vũ lóe ra hào quang bảo thạch bị đứt tận gốc.
Công chúa Hắc Ám Tinh Linh khuôn mặt tái nhợt, tâm như tro tàn, ngay cả tuyệt chiêu cuối cùng cũng không thể thương tổn được Liệt Không Bằng Vương này, không thể làm gì khác hơn là chờ chết.
Liệt Không Bằng Vương ý niệm vừa động, Hắc Ám Tinh Linh còn lại không thể nhúc nhích. Ánh mắt hắn trực tiếp chăm chú vào trên người công chúa Hắc Ám Tinh Linh, một ma linh thể tinh khiết, đủ để có thể khiến hắn mạo hiểm dùng trừu tinh hoán huyết đại pháp. Đến lúc đó, cấm chế Mặc Nhất Tâm liền đối với hắn không còn tác dụng gì. Tuy rằng không có nội đan Thanh Vân thú, trừu tinh hoán huyết danh bất phù kỳ thực (ngược câu “danh phù kỳ thực”), hiệu quả như thế nào hắn cũng không biết, nhưng vì thoát vây đáng để hắn mạo hiểm một phen.
Lúc này, thân thể Hắc Ám Tinh Linh công chúa từ từ trôi nổi lên, ánh mắt trong suốt biến thành có chút mê võng, da thịt bình thường nõn nà trở nên đỏ bừng như máu.(ắc em này không đen thì phải, hăc hăc, bất quá còn 1 chỗ…^^)
Cái mỏ nhọn dài của Liệt Không Bằng Vương mở ra, từng dòng máu trên người công chúa Hắc Ám Tinh Linh bắn nhanh vào bên trong miệng của hắn.
Ngay lúc này, cái đầu chim cự đại của Liệt Không Bằng Vương chấn động mãnh liệt. Trên cấm chế, vài đạo hàn quang đột ngột từ ngoài đánh vào trên người hắn, trừu tinh hoán huyết đại pháp bị mãnh liệt cắt đứt, toàn bộ máu một lần nữa quay trở lại bên trong cơ thể Hắc Ám Tinh Linh công chúa.
Liệt Không Bằng Vương trong lòng hoảng hốt, thất thanh kêu lên: “Ai? Ai đang thao túng cấm chế nơi này?”
“Hắc hắc, đương nhiên là bổn thiếu gia.” Một thanh âm đùa cợt vang lên, theo sự tiêu thất của không gian thông đạo cấm chế áp chế Liệt Không Bằng Vương tiêu thất hiện ra vài thân ảnh, đi đầu là một thân trang phục mục sư khiết bạch tuấn mỹ thanh niên đang cười cười đi đến.
Ánh mắt Phong Dực dừng lại một chút trên người Hắc Ám Tinh Linh công chúa đang nằm xụi lơ trên mặt đất, lập tức đi đến phía trước điều đầu cự đại Liệt Không Bằng Vương, vươn tay gõ gõ vài cái trên cái mỏ dài óng ánh như ngọc thạch, gật đầu nói: “Chất liệu thật tốt, dùng để chế tạo binh khí cực kỳ thích hợp.” Nói xong lại giựt vài cái lông chim của Liệt Không Bằng Vương, hắc hắc cười nói: “Lông chim này lại rất là đẹp, phòng ngự lại tốt, rất tốt để chế tạo xiêm y.”
Liệt Không Bằng Vương như một con chim nhỏ mới mọc lông mao, bị Phong Dực trái gõ phải đánh, căn bản không thể phản kháng, giống như hắn đối với đội Hắc Ám Tinh Linh trước mặt.
“Mặc Nhất Tâm là gì của ngươi? Vì sao có thể thao túng đại trận do nàng bày ra?” Liệt Không Bằng Vương nhỏ giọng hỏi, lúc này ngươi là dao thớt, ta là cá thịt, hắn bị cấm chế ngàn năm, ăn nhiều đau khổ nên đối với đại trận này tồn tại một loại sợ hãi, cứ như vậy đối với Phong Dực là người có thể khống chế sinh mạng của hắn cũng vừa kính vừa sợ.
“Nàng là gì của ta ngươi không cần quản. Hắc hắc, ngươi là một con chim nhỏ thế nhưng lại biết trừu tinh hoán huyết đại pháp, là tọa kỵ của Lam lão có phải không?” Con ngươi Phong Dực nheo lại thành một cái khe nhỏ, cừu nhân gặp nhau tất nhiên là nên rất tức giận.
“Đã từng, nhưng hiện tại không phải, từ giờ trở đi, người là chủ nhân mới của ta.” Liệt Không Bằng Vương xu nịnh nói, mới vừa rồi là thú thần lăng lăng uy phong hiện tại trở thành một con chó cầu xin khoan dung, vì mạng sống, ngay cả tôn nghiêm của thú thần cũng vứt bỏ.
Trở thành chủ nhân vủa một Thú Thần? Phong Dực nói không động tâm đó là giả, bất quá hiện tại tinh thần lực của hắn có thể áp chế nó? Thần Thú dù sao cũng là siêu việt Cửu Cấp Thiên Thần tồn tại trong truyền thuyết, hắn chưa tưởng tượng đến cấp độ tồn tại này, căn bản hắn không thể biết được Thần Thú cấp độ này có bản lĩnh gì, sợ là một khi giải trừ đại trận này, Liệt Không Bằng Vương này sẽ lập tức trở mặt a.
“Chủ nhân, đón nhận tấm lòng của ta đi, ta sẽ làm đầy tớ cho ngươi, thay ngươi bình định hết thảy trở ngại.” Liệt Không Băng Vương thấy được Phong Dực tựa hồ có chút động tâm, lập tức tranh thủ nói.
Vào lúc này, Phong Dực đột nhiên nở nụ cười, đối với đầy tớ, đặc biệt là loại đầy tớ có thực lực khủng bố hắn cũng không nguyện ý mạo hiểm, ký kết linh hồn khế ước, cho dù Liệt Không Băng Vương không phản lại, thế còn Lam lão thì sao? Đợi khi lão gia hỏa kia tới chẳng phải là dẫn lửa thiêu thân sao? Hắn đánh cuộc không nổi.
“Muốn làm đầy tớ của bổn thiếu gia, ngươi trước xuất ra một chút thành ý, tỷ như ngươi cùng Lam lão là từ đâu tới đây?” Ý nghĩ trong lòng Phong Dực không có biểu hiện ra ngoài, chỉ là giả bộ thử Liệt Không Bằng Vương trong lời nói, hắn thực sự muốn biết, Mặc Nhất Tâm cùng Lam lão rốt cuộc là cao nhân từ nơi nào tới? Ít nhất không phải là người của Thần Phong đại lục, về phần có phải hai đại lục khác ở hải ngoại mênh mông, cái này cũng không thể biết.
“Chủ nhân, ngươi nếu cùng Mặc Nhất Tâm quen biết, như thế nào không biết chúng ta đến từ nơi nào?” Liệt Không Bằng Vương ánh mắt vừa động hỏi.
“Ha ha, nàng cũng không nói cho bổn thiếu gia.” Phong Dực nhún vai cười nói.
“Ta không thể nói.” Liệt Không Bằng Vương nói.
“Nếu bổn thiếu gia giết ngươi, ngươi cũng không nói?” Phong Dực đe dọa nói.
Liệt Không Băng Vương vười khổ hai tiếng, lắc đầu nói: “Có giết ta cũng không thể nói a. nếu không …”
“Nếu không cái gì?” Phong Dực truy vấn, chỉ là Liệt Không Bằng Vương không nói nữa, chỉ không ngừng lắc đầu.
Phong Dực trong lòng kỳ quái, Liệt Không Bằng Vương biểu hiệu sợ chết như thế, thế nhưng nói đến vấn đề này lại kín như bưng, thậm chí ngay cả chết cũng không sợ.
Nhíu mày xoay chuyển vài ý nghĩ, Phong Dực đánh ra vài đạo năng lượng về phía các địa phương cấm chế, liền thấy bên trong vách đá vươn ra quang mang nhỏ như sợi tóc, quấn quang lên thân hình cự đại của Liệt Không Bằng Vương.
“A, đừng, ta thật sự không thể nói a.” Liệt Không Bằng Vương kêu thảm một tiếng, trong nháy mắt tinh thần ủ rủ rất nhiều.
Phong Dực vận dụng Mặc Nhất Tâm bố trí một cái Đại Thúc Phược ma pháp đại trận, tra tấn Liệt Không Bằng Vương, nhưng tiểu điểu này dù kêu thảm thiết liên tục vẫn không mở miệng, biểu hiện rất cứng cỏi cùng tính cách sợ chết của hắn hoàn toàn bất đồng, điều này làm cho Phong Dực không thể lý giải được.
Mắt thấy Liệt Không Bằng Vương thà chết chứ không chịu khuất phục, Phong Dực vung tay lên, hang đá bị đình trệ một lần nữa được nâng lên, đem Liệt Không Bằng Vương ngăn cách ở bên trong. Kỳ thật, hắn cho dù muốn giết cũng giết không được Liệt Không Bằng Vương, nhiều lắm cũng khiến hắn chịu chút tra tấn mà thôi. Đại Thúc Phược ma pháp trận nếu muốn phát động năng lượng tiêu diệt Liệt Không Bằng Vương thì thực lực của hắn ít nhất cũng phải đạt tới trình độ Thiên Ma mười tám cánh. Bất quá, đem Liệt Không Bằng Vương phóng xuất thì có thể làm được, nhưng lại không dám mạo hiểm, vì thế Liệt Không Bằng Vương vẫn bị nhốt như cũ.
Cái hang đá này vẫn như cũ nằm bên trong Đại Thúc Phược ma pháp trận, bởi vậy mà sinh tử của đội Hắc Ám Tinh Linh đã nằm bên trong ý niệm của Phong Dực.
“Hắc Ám Tinh Linh?” Phong Dực đi đến ngồi xổm xuống trước mặt công chúa Hắc Ám Tinh Linh, tay phải nâng cằm nàng lên, khoảng cách rất gần để quan sát khuôn mặt khuynh thế này, tuy đã nhìn quen mỹ nữ tuyệt sắc nhưng hắn có một chút cảm khái, đồ vật đẹp luôn làm cho con ngươi ta cảm thấy vui mắt vui tai.
“Đúng vậy.” Hắc Ám Tinh Linh công chúa nhìn chằm chằm con người đen nhánh của Phong Dực. Tóc đen, mắt đen, cùng với khóe miệng ý cười như có như không không khiến trong lòng nàng nổi lên ít nhiều cảm giác sợ sệt, ngược lại còn cảm thấy một loại cảm giác thân cận khó hiểu.
“Tên của ngươi?” Phong Dực hỏi.
“Tô Phỉ.” Hắc Ám Tinh Linh công chúa nhẹ giọng nói.
“Tên rất đẹp, người còn đẹp hơn, có nguyện ý làm thị tỳ cho bổn thiếu gia không?” Phong Dực buông tay nắm cằm của Tô Phỉ ra, ở trên khuôn mặt của nàng sờ loạn một phen.
“Lớn mật, không được vũ nhục công chúa của chúng ta.” Cả đám Hắc Ám Tinh Linh cả giận kêu lên, nếu như có thể động chỉ sợ đã sớm xông tới, muốn đem Phong Dực người tiết độc công chúa của bọn họ bầm thây vạn đoạn.
Ánh mắt của Tô Phỉ bên trong không có ít nhiều tức giận, chỉ liếc một cái về phía Dương Vân Vũ cùng An Kỳ Nhi đứng phía sau Phong Dực, nhẹ giọng nói: “Liền giống như các nàng sao?”
“Không sai.” Phong Dực nở nụ cười, sáng lạn như ánh mặt trời, nhưng trong mắt đám Hắc Ám Tinh Linh thì so với ác ma còn đáng sợ hơn.
“Nếu như ta không đồng ý thì sao?” Tô Phi hỏi.
“Cái này cũng không sao cả, bất quá bổn thiếu gia từ trước đến nay chưa bao giờ cứu người cùng chính mình không có quan hệ, về sau các ngươi cùng tiểu điểu kia làm bạn đi, hắn chắc sẽ thập phần vui sướng khi có người làm bạn.” Phong Dực ha ha cười nói.
“Vô sỉ … đê tiện.” đám Hắc Ám Tinh Linh còn lại nghiến răng nghiến lợi nói, đặc biệt là Pháp Ni Á cùng với Thánh Liên Lộ, ánh mắt giống như muốn ăn tươi nuốt sống người ta.
Phong Dực lơ đểnh, tựa hồ vẫn thực coi đây là vinh quang, vô si? Đó là tất yếu. Đê tiện? Cũng không thể thiếu.
“Ngươi là người của Thần Điện, sao dám thu Hắc Ám Tinh Linh làm thị tỳ, đại chủ giáo của các ngươi nếu biết được ngươi nhất định sẽ rơi vào Thần Điện xét xử.” Tô Phỉ thản nhiên nói.
“Chuyện này ngươi không cần phải xen vào. Bổn thiếu gia dám thu nhận ngươi tự nhiên sẽ không sợ sự xét sử của Thần Điện.” Phong Dực hắc hắc cười nói.
“Ta đáp ứng, bất quá Hắc Ám Tinh Linh chúng ta có quy củ, ngươi phải hôn môi ta mới chân chính trở thành chủ nhân của ta.” Tô Phỉ nói xong, khuôn mặt có chút đỏ lên, ngữ khí cũng có chút thẹn thùng.
Phong Dực quỷ dị nhìn chằm chằm Tô Phỉ, đột nhiên cười to ba tiếng, hai tay nâng khuôn mặt Tô Phỉ, trong lúc ánh mắt nàng có chút hoảng loạn, cái miệng rộng của hắn chụp lên đôi môi hồng kiều diễm ướt át của nàng.