"Cái gì, ngươi không biết! Ngươi tại sao lại không biết?" Dạ Ma Vương thấy Phong Dực giả ngây giả dại mà thấy bực mình, tiểu tử này không biết từ lúc nào trở nên tinh minh rồi, hắn tự nhận là kẻ tâm kế trí sâu, Ma tộc ít người có thể so bằng, nhưng hết lần này tới lần khác từ tiểu tử này trong miệng không lấy được ra một điểm hữu dụng .
"Lão đầu tử, ta thật sự không biết a, ta đang có giấc mộng, sau đó thực lực tăng lên, sau lại gặp giấc mộng, tự nhiên tỉnh dậy có được một cái hoàng kim ma pháp quyển trục ." Phong dực ngồi thoải mái trên ghế đá, một bên uống trà nói với vẻ vô tội .
"Tiểu tử thối,làm sao ngươi không làm một giấc mộng sau đó biến thành mười tám cánh Thiên Ma ." Dạ Ma Vương thấy Phong Dực dùng giải thích luyên thuyên qua loa một hồi khiến hắn dở khóc dở cười, nhưng Phong Dực đột nhiên có bản lĩnh , hắn làm lão tử thực cũng có mặt mũi, huống hồ Ma tộc lấy thực lực định địa vị, Phong Dực có địa vị ở trong lòng hắn tự nhiên được nâng cao, chỉ còn sau mỗi lão đại .
"Ta cũng muốn a, nói không chừng ngày nào đó thật đúng là thành mười tám cánh Thiên Ma ." Phong Dực ha hả cười nói.
Nếu hỏi không ra, Dạ Ma Vương cũng không có ý định truy vấn tiếp , sau này có khi có cơ hội từ trong miệng hắn moi ra không biết chừng.
"Không muốn nói thì thôi, tỷ thí đại hội hiện tại đã kết thúc, ngày mai những kẻ tham gia tỷ thí đại hội đều phải đi vào ác ma thâm uyên mạo hiểm, việc ngươi trợ giúp Mại Khắc ta đã biết , làm rất khá, rất có phong phạm của bản vương, bất quá ngươi phải cẩn thận mấy tên thuộc hạ của cuồng Ma Vương trả thù, ác ma thâm uyên chính là nơi giết người diệt khẩu tốt nhất." Dạ Ma Vương nói.
"Trả thù? Ta chỉ sợ hắn không đến ấy chứ." Phong dực nhún nhún vai, hắn cũng biết, Mễ lặc được cứu đi, Dạ MA Vương có lẽ cũng đoán được là do mình làm, mọi thứ ban đầu đều đúng như sắp đặt, ai ngờ người tính không bằng trời tính ,chỗ tiểu tình nhân của hắn lại được bố trí mấy chục cao thủ, mấy người Tra Lí bất đắc dĩ bại lộ, bọn họ đương nhiên rất rõ ràng đoán được mình là chủ mưu, đó cũng là lý do mà tràng tỷ thí đến cuối cùng bọn họ mới đưa người cướp tới.
"Tự tin là chuyện tốt, chớ tự đại là được rồi ." Dạ Ma Vương tùy tiện nhắc nhở, nói xong cũng không biết từ đâu móc ra kiện đồ vật đen như mực đưa cho Phong Dực, nói: "Cầm đồ vật này rồi mau cút đi."
Phong Dực tiếp nhận, nhìn kỹ, không khỏi ngây ngẩn cả người, trong tay là một kiện nhuyễn giáp gồm những toàn tằm ti mỏng rất co giãn màu đen, xúc tua mịn như da thịt của một nữ nhân cực phẩm, cầm trên tay mà hắn vẫn có cảm giác ấm áp.
"Âm sát tàm ti nhuyễn giáp! Lão đầu tử, đưa cho ta thật hả!" Phong Dực kêu lên, âm sát tàm ti nhuyễn giáp, một trong Ma tộc thập đại bảo vật được truyền lại đời sau , do Âm Sát Ma Tằm phun thành vô cùng bền chắc, cho dù là thần binh lợi khí cũng khó làm thương tổn, cũng là một loại trữ vật không gian có thể chứa được trăm thước vuông , nghe nói Thiên Ma Vương năm xưa đã từng mặc nó, cũng không biết có phải sự thực hay không. Bất quá thật hay giả cũng không quan trọng, chỉ bằng cái nhuyễn giáp này, giá trị thật vô pháp tính ra, phải biết rằng trữ vật không gian khí cụ như không gian giới chỉ, vòng tay, đai lưng muốn chế tạo phải cần tài liệu là không gian thạch vốn ngày càng thưa thớt, thế cho nên trữ vật không gian khí cụ cũng càng ngày càng rất thưa thớt, giống như một cái không gian giới chỉ chứa một thước không gian cũng cần trăm vạn kim tệ mới mua được, mà Phong Dực mới nghe nói qua trữ vật không gian khí cụ lớn nhất cũng chỉ có năm mươi thước vuông. Huống hồ Ma tộc khốn cùng,trữ vật không gian khí cụ đã ít lại càng ít
"Hừ , ngươi không lấy thì thôi." Dạ Ma Vương hừ lạnh một tiếng nói. "Lấy, ta bị bại não hay sao mà không lấy ? Lão đầu tử, ta thật sự là quá yêu ngươi rồi đó." Phong dực khạc khạc cười to, rất nhanh thu hồi âm sát tằm ti nhuyễn giáp.
"Mau cút." Dạ Ma Vương trừng mắt, nhìn thấy Phong Dực nhanh như chớp tiêu thất , trong lòng rốt cuộc sản sinh một loại cảm giác cực kỳ quái dị .
Ma tộc thân tình thực sự tương đối nhạt mỏng, tất cả lấy thực lực để nói chuyện, nhưng đứa con lớn Mại Khắc vốn thực lực cực mạnh, hắn cũng không có loại cảm giác kì quái này, nhưng chẳng biết tại sao, trước đây vốn vô cùng chán ghét tiểu nhi tử trước mặt, thế nhưng hắn lại có ý nghĩ muốn bảo vệ hắn , loại bảo hộ này không đơn giản là để bảo hộ mặt mũi hay thực lực của phe mình, mà nó giống như xuất phát tư tình cảm của người cha muốn che chở con cái, thế nhưng dạ Ma Vương chính hắn cũng không biết được . Thực sự ý niệm ban đầu của hắn là dùng âm sát tàm ti nhuyễn giáp để Phong Dực tại ác ma thâm uyên phòng thân, sau này sẽ lấy lại, nhưng lúc Phong Dực hỏi có phải hay không cho hắn, hắn lại không hề phản bác.
Mà cùng lúc đó, tại Cuồng Ma Vương phủ đệ, Mễ Lặc tóc tai bù xù, vẻ mặt thất hồn lạc phách quỳ trên mặt đất, trong tay cầm một tiểu đao sắc bén dính máu tươi, trước mặt hắn là nhân tình mà hắn từng cứu đi. Chỉ là người nằm dưới đât dù đã đình chỉ hô hấp ,trên cổ có dòng máu đỏ đang từ từ chảy xuống ,nhưng ánh mắt vẫn chiếu lên người Mễ Lặc, giống như ai oán giông như cầu xin...
"Mại Khắc, ngươi mà không chết, ta Mễ Lặc thề đời đời kiếp kiếp nhận sự thống khỏ của ma phạt!" Mễ Lặc ngửa mặt lên trời điên cuồng hét lên, khuôn mặt vặn vẹo, khóe mắt chảy xuống hai hàng máu đỏ tươi .
Trở về hai canh giờ trước đó, lúc Mễ Lặc đang cùng nhân tình của hắn trở lại Cuồng Ma Vương phủ, hắn đã quyết tâm đối mặt với thế nhân mà thành toàn tình yêu vĩ đại của mình, vốn tưởng rằng Cuồng Ma Vương sẽ nổi trận lôi đình, thế nhưng Cuồng Ma Vương chỉ nói một câu: "Cuồng Ma Vương vị hay tình nhân của ngươi, tự mình lựa chọn!" Nói xong, y biến mất ,chỉ để lại trên bàn Cuồng ma lệnh cùng với một tiểu đao lóng lánh sắc bén .
Rất hiển nhiên, tại quyền lực cùng với ái tình trong lúc đó, Mễ Lặc lựa chọn quyền lực, lại đem tất cả sai lầm của mình đỗ lỗi cho Dạ Mại Khắc, lại hoàn toàn quên lúc trước hắn quyết tâm vì cái gì, quên hắn tại sao muốn hy sinh cho tình yêu vĩ đại của mình .
Trong đêm khuya bỗng nhiên mưa xối xả, cuồng phong gào thét, xen lẫn là những tia chớp ngoằn nghèo như độc xà rình rập, cảm giác bị đè nén trước mặt đang dần tràn tới.
Phong Dực tập trung tinh thần hé ra chỗ trống bạc trên quyển trục mà vẽ , hai giọt mồ hôi từ thái dương chậm rãi chảy xuống, ở bên cạnh, có không ít quyển trục đã bị phế bỏ .
Giữa lúc Phong Dực sắp hoàn thành bức tranh thì một tiếng than nhẹ đột ngột vang lên trong đầu, lại làm cho chính hắn đang chìm nhập ý cảnh giật mình tỉnh giấc, ma pháp họa bút trong tay rung lên,ma pháp quyển trục đã hoàn thành chín mươi chín phần trăm nhất thời phế đi.
"Ta XX đại gia ngươi." Phong dực chửi bới nói, tinh tế vừa nghĩ rồi lại cảm thấy không đúng, tiếng thở dài từ trong đầu mình vang lên, rất giống tiếng thở dài trên Thiên Ma Vương tế tự đại điện ,chẳng lẽ thật sự là tiếng thở dài của Thiên Ma Vương ? Ai nghe được có thể học được Thiên Ma Công hay sao?
Nhưng sau đó mặc cho Phong Dực cảm ứng thế nào đi nữa, cũng rốt cuộc không thể cảm ứng được nữa , phảng phất như tiếng thở ấy xuất phát từ hàng tỉ năm ánh sáng trước , cũng không biết mới đây có phải ảo giác của hắn không, hay tiềm thức bị Ma tộc thiên vu ở đại điện thôi miên mất rồi.
Phong Dực vỗ vỗ đầu, ngồi trên giường bắt đầu tu luyện Dạ Ma công, tâm linh lại trở lại phẳng lặng. Chỉ là chẳng được bao lâu, lỗ tai Phong Dực bỗng nhiên khẽ động, hai mắt như điện quanq mãnh liệt mở lớn, một giây sau thân thể hắn đã hóa thành một cái hư ảnh, vọt đến góc tường.