"Hắn mà không cố ý thì ta sẽ tự chặt cái đầu này xuống." Màn tỷ thí kết thúc , nhiều tiếng nói phía sau lưng Phong Dực vang lên ,đều là của các thanh niên Ma tộc có phần tức giận và cũng chua xót.
Bất quá tình hình hiện tại cũng xác thực rất mập mờ, Phong Dực đang nằm đè lên Bối Lệ Tháp , hai người bốn mắt đang trợn trừng ,còn môi thì đích xác … dính chặt lại với nhau. Hắn phát thệ, hắn không phải là cố ý a.
"Ngươi còn không đứng dậy cút ngay." Bối Lệ Tháp sau khi bị băng phong ngoại trừ tròng mắt thì toàn thân không thể động đậy, bởi vậy chỉ có thể dùng nhãn thần xấu hổ và giận dữ hò hét ầm lên.
"Bản thiếu gia cũng không nhúc nhích được a, không phải ta không có tâm muốn thoát mà quả thật thân thể không theo điều khiển nữa rồi." Phong Dực thì lại làm vẻ mặt vô tội dụng nhãn thần đáp lại, vẫn như cũ không nhúc nhích, nhìn trời chứng giám, hắn hiện tại cũng là không thể nhúc nhích .
Tam đại Ma Vương cũng nhìn một chút, lại không có phản ứng gì. Dựa theo quy tắc tỷ thí , nếu song phương trong thời gian nhất định cùng không thể nhúc nhích thì có thể xử hòa,nhưng nếu có một bên nằm trên người đối thủ, mà người nằm dưới trong một đoạn thời gian không thể khôi phục hành động năng lực phản kháng, thì người đè trên được tính là thắng.
Tình huống quỷ dị này cứ trôi qua từng giây từng phút , làm trọng tài là Ma tộc thiên vu nhìn một chút thời gian, rốt cục mở miệng tuyên bố Phong Dực Ma Vương thắng lợi. Hơn nữa càng thêm quỷ dị chính là, cái tuyên bố kia vừa đưa ra một lát, hai người không ngờ đồng thời khôi phục năng lực bật dậy, giống như là hai người được giật dây diễn một vở kịch vậy.
Thấy các tộc nhân xung quanh đang sôi trào lên, Phong Dực hướng phía Ma tộc quần chúng phất đương ồn ào phất tay, sau đó quay lại nhìn Bối Lệ Tháp đang thất hồn lạc phách ,nàng chần chờ một lúc rồi mím môi nói :
"Ta Bối Lệ Tháp nói lời giữ lời, ngươi đã thắng ta, ta nhất định sẽ gả cho ngươi, thế nhưng ngươi nếu muốn lấy ta, phải dựa theo quy củ Ma Vương quốc, chỉ cần ngươi có thể vượt qua ba vùng cấm địa của Huyết Ma Vương Quốc, sau này ta bối lệ tháp thì mỗi ngày cùng ngươi chăn ấm giường êm."
Phong Dực chân mày cau lại, Huyết Ma Vương quốc đích xác có cái quy củ này, nhưng bất qúa ba khu cấm địa cũng chỉ làm ra dáng cho có hình thức thôi, xem ra, Bối Lệ Tháp định nương theo cái quy củ này để cản trở mình , không hề nghi ngờ, nàng chắc chắn tìm mọi cách để có thể tăng độ khó vượt qua .Nói không chừng còn tìm cách thủ tiêu mình cũng nên
Nghĩ tới đây, Phong Dực hắc hắc nở nụ cười, nhìn Bối Lệ Tháp hơi hơi lắc đầu, mở miệng nói: "Bối Lệ Tháp, đừng cho là ta rất muốn lấy ngươi, nói thật , ngoại trừ đối với thân thể của ngươi thì ta chả còn hứng thú gì hết! Ngươi muốn cùng ta chăn ấm giường êm? Ngươi còn không có tư cách này đâu!"
Nói xong một tràng kinh thiên động địa, Phong Dực chậm rãi xuống đài, lưu lại Bối Lệ Tháp mặt mày xanh lét cùng với một đám người há hốc mồm không tiếng động ,đây cũng có thể coi như một cảnh hài hước hiếm có trong ma tộc nha.
Nhục nhã, đây là sự nhục nhã lộ liễu nhất! Rất rõ ràng, Phong Dực trả thù chuyện năm năm trước bị Bối Lệ Tháp tại sở viện làm nhục, đồng thời, sự trả thù này còn lớn hơn gấp chục lần.
Một khúc đàn cho người tri âm tri kỷ chậm rãi vang lên,vĩ thanh mang theo cảm giác êm dịu tuyệt vời lặng lẽ hòa vào không gian.
Âm thanh như hòa cùng cây cỏ, thỉnh thoảng lại điểm phác cho cánh hoa dại.ở chính giữa ,một thanh niên Ma tộc anh tuấn đang nhắm mắt lại, ngón tay như khiêu vũ theo đàn luật di chuyển, như vậy một bộ hình ảnh có vẻ cực kỳ quỷ dị rồi lại cực kỳ hài hòa. Nếu nói người ngồi đây là một nữ tử áo tơ trắng bay nhẹ nhàng hoặc là một vị lão giả nho nhã đạm bạc , tin tưởng đều làm người ta cảm thấy đương nhiên, nhưng đương trước mắt xuất hiện đích là một người Ma tộc trong truyền thuyết hung tàn thị sát, thích máu người , sẽ làm cho tư tưởng thuần phong của người ta bị oanh kích mãnh liệt,giống như so sánh mực nước chênh lệch của lòng sông so với mặt biển, chỉ là biểu hiện của thanh niên Ma tộc lộ ra thần tình điềm nhiên hết lần này tới lần khác cùng với tiếng đàn hòa quyện giao thoa tạo nên thiên ý vô phùng, gây cho người ta một loại cảm giác cực kỳ hoàn mỹ nhưng cũng vô cùng mâu thuẫn .
Liễu Yên Vân đứng ở cách đó không xa, áo tơ trắng bị gió thổi rung động, vài sợi tóc trước mắt bay tới lay động đi, làm tiếng đàn của nam tử trước mặt nàng dừng lại.
Chờ nốt nhạc cuối cùng văng vẳng ngoài xa, Phong Dực hai mắt chậm rãi mở, đùa nói:”Tự nhiên thức tỉnh ta ,phải chăng sợ ta đạt đến cảnh giới người đàn hợp nhất rồi phi thăng luôn sao?”
Liễu mây khói dời bước đến cạnh Phong Dực, muốn nói lại thôi.
"Ngươi muốn hỏi ta cái hoàng kim ma pháp quyển trục tại sao lại trong tay ta phải không!" Phong dực ha hả cười nói, đem vật cầm trong tay đưa cho Liễu Yên Vân .
Liễu Yên Vân tiếp nhận rồi lắc đầu, nói: "Ta chỉ là muốn hỏi ngươi một câu, hoàng kim ma pháp quyển trục thuộc tính băng phong chính là ngươi vẽ ra?"
Phong dực chỉ là gật đầu, Liễu Yên Vân cũng không tái truy vấn, tựa hồ là đã tin.
"Yên Vân, ngươi tin sao?" Phong dực thấy rõ biểu tình Liễu Yên Vân , không khỏi cảm thấy kinh ngạc .
"Cứ nghĩ đây là lời nói nhảm mà thôi, nhưng ta lại không thể không tin, ta biết số kim tệ còn lại của ngươi đều dùng mua ma tinh thạch, hơn nữa tại Thiên Ma Vương tế tự ,trước đại điển ngươi đã có một đêm không ngủ, tuy rằng cũng có thể là phụ thân ngươi Dạ Ma Vương đưa cho ngươi, nhưng so với lý do này, ta càng muốn tin tưởng là chính ngươi vẽ." Liễu Yên Vân nói, nàng biết, trên cái thế giới này có một loại người gọi là thiên tài, có thể tộc nam tử này thuộc chung với loại này chăng.
"Hắc hắc, sự thực chứng minh ngươi đúng, không hổ là hồng nhan tri kỷ của ta." Phong Dực cười nói.
Hồng nhan tri kỷ? Liễu Yên Vân dưới đáy lòng thì thào cái từ ngữ này, khóe miệng mỉm cười , nàng thích cái từ ngữ này, nàng hỏi: "Như vậy ngươi có mấy người hồng nhan tri kỷ?"
Phong dực cười hắc hắc: "Thế gian có mấy người hiểu được ta, mấy người thực sự suy nghĩ cho ta? Hồng nhan của ta ư,ngươi chính là một! "
Liễu Yên Vân khóe miệng mỉm cười trong ánh nắng, như mặt trời rực rỡ đầu xuân .
Hai người bốn mắt tương phùng, một tia tình cảm tại lúc ánh mắt gặp nhau bắt đầu nảy sinh ra, Phong Dực trong lòng khẽ động, vươn bàn tay to khe khẽ nâng cằm liễu Yên Vân, môi chậm rãi hướng về phía đôi môi kiều diễm đỏ thắm của nàng .
Khuôn mặt đỏ bừng ,hô hấp của Liễu Yên Vân như ngừng lại, một tia sợ hãi phiêu hốt đánh tới tâm linh, nàng có chút hoảng hốt, đây có phải là ái tình?
"Phong thiếu, phong thiếu..." Bỉ lợi thanh âm xa xa truyền tới.Liễu Yên Vân như giật điện đẩy Phong Dực ra, khuôn mặt tuyết trắng đang cười lúc nào đã trở nên đỏ ửng.
Bỉ Lợi há to mồm sửng sốt,tự cho mình một cái bạt tai, thực sự là đầu trâu, không ngờ quấy rối chủ tử cùng phu nhân bàn luận về đạo lí nam nữ.
Bỉ Lợi tìm đến Phong Dực, tất nhiên là do Dạ Ma Vương phân phó.
Phong dực sau khi thắng lại còn làm nhục Bối Lệ Tháp, đem toàn trường chấn lặng ngắt như tờ rồi tiêu sái rời đi, thật sự đã làm lật tung cả ma tộc này lên, vô luận là ai cũng tụ một chỗ mà bàn tán về cái đề tài này, vô luận nam nhân nào nói tới hắn, đều tránh không được giơ ngón tay cái lên, nói quả nhiên có cốt khí đàn ông.
Bối Lệ Tháp tuy rằng được xưng là Ma tộc đệ nhất thiên tài mỹ nữ, người ngưỡng mộ của nàng có không ít, nhưng phần lớn lại là mấy kẻ đê tiện, mà Ma tộc nam nhân hung tàn hiếu chiến, đại nam tử mang tư tưởng chủ nghĩa cực kỳ nghiêm trọng, nghe nói có người đem thiên chi kiều nữ hung hăng làm nhục, trong lòng lại cảm thấy thống khoái vô cùng.
Có thật nhiều người đều đang tìm phong dực, nhưng hắn lại thất tung đâu mất, đặc biệt cha hắn Dạ Ma Vương, đối với con mình đã có thay đổi rất nhiều, Phong Dực có thực lực đề thăng tới cảnh giới bốn cánh vàng còn tịnh không giật mình như vậy, nhưng sau biểu hiện của hắn có vẻ quá bất thường đi, bởi vậy hắn thực sự muốn được nghe Phong Dực giải thích tất cả.