Đoàn người Phong Dực trải qua hơn một ngày lăn lộn vất vả rốt cuộc cũng tới được địa giới của sơn mạch Thiết Nặc Cơ, trong vòng ngàn dặm ở nơi này không có người ở, mãnh thú tung hoành, địa hình hiểm trở như vực sâu không đáy, núi cao vạn thước, khiến bọn họ mãn nhãn.
“ Phong Dực, tuy rằng Phi Long doanh của ngươi phối hợp lại thì thực lực cường đại, nhưng muốn tới được Tinh Linh thánh địa, phải trải qua muôn vàn hiểm trở, cũng sẽ khiến bọn họ khổ sở nha.” Tạp Nhĩ nói.
Phong Dực gật đầu đồng ý, vừa rồi khi mới tiến vào sơn mạch Thiết Nặc Cơ, dáng vẻ đi lại của binh sĩ Phi Long Doanh cũng Thập bát Phượng vệ đều là bộ dáng khổ sở, đúng ra bọn họ không nên đi theo mới phải.
Vì vậy Phong Dực liền lệnh cho binh lính Phi Long doanh cùng Thập bát Phượng vệ lưu lại, để Triệu Thiên Doãn dẫn những người có thực lực thấp hơn một chút đóng quân lại, còn như tên Lãnh Thanh của Không Diệp Tông vẫn mặt dày mày dạn bám theo Hỉ Nhi thì tuy rằng hắn cũng muốn được tận mắt nhìn thấy địa thế của Tinh Linh thánh địa một chút, nhưng đứng trước tiếng gọi của ái tình vĩ đại khiến hắn quyết định lưu lại, có trời mới biết cái tên Triệu Thiên Doãn âm hiểm kia có nhân lúc hắn không có ở đấy mà đánh thuốc mê chiếm đoạt Hỉ Nhi hay không? (hăc hăc cha nội này suy bụng ta ra bụng người, mê gái lại còn kiếm cớ - lão tử khinh ngươi a )
“ Sớm biết thế này, khi đó ta liền mang theo một vài con thú phi hành từ Dạ Xoa tộc theo, như vậy cũng không cần phải chịu khổ cực thế này rùi”, Phong Dực lầu bầu nói, coi như là hắn không cần tới thì để cho thủ hạ của mình dùng cũng tốt a.
“ Phong Dực, ta nhớ trong sơn mạch Thiết Nặc Cơ có một chỗ sinh sống của một loại ma thú cao cấp là Tuyết Vân Đại Bàng. Chúng am hiểu công kích ma pháp băng hệ, tốc độ phi hành mạnh mẽ giống như thiểm điện, hơn nữa sức chịu đựng cũng khá, ở trong Nguyệt Tinh Linh cũng có một đội Tuyết Vân vệ chuyên huấn luyện loại ma thú này”, Tạp Nhĩ nghe lời nói của Phong Dực, liền hờ hững nói, lúc trước thực lực hắn còn yếu đã bị bọn Tuyết Vân vệ này khiến cho hắn chịu nhiều đau khổ, có lần thì bị bọn chúng đuổi bắt, có lần lại suýt chết trong tay bọn chúng, nên hiển nhiên là ấn tượng của hắn với Tuyết Vân Đại Bàng không tốt.
“ Được a, không bằng chúng ta liền đi bắt vài con Tuyết Vân Đại Bàng để cưỡi, như vậy tốc độ tới Tinh Linh thánh địa sẽ nhanh hơn nhiều”, hai mắt Phong Dực sáng hẳn lên vội nói.
“ Con đường phía trước thì có thể nhờ chúng mà nhanh hơn rất nhiều, nhưng đến khi tới vực sâu Tuyệt Mệnh và vùng đất Khủng Bố thì bọn chúng liền vô dụng, không thể tiến vào được”, Tạp Nhĩ nói.
Vực sâu Tuyệt Mệnh và vùng đất Khủng Bố? Vừa nghe liền biết đây hẳn là địa phương vô cùng nguy hiểm, điều này không khỏi làm cho Phong Dực có chút nghi hoặc, liền nói: “ Chẳng lẽ Nguyệt Tinh Linh các người chưa bao giờ rời khỏi Tinh Linh thánh địa sao? Coi như là bọn họ không rời khỏi đó, thì khi các tộc trưởng của nhóm Tinh Linh tộc khác muốn vào để hành hương cũng đều phải vượt qua những nơi nguy hiểm như vậy ư?”
“Đương nhiên là không rồi, chỉ có ngoại nhân muốn đột nhập vào mới phải chịu những nguy hiểm trùng trùng đó, Nguyệt Tinh Linh cùng các tộc trưởng Tinh Linh tộc khác tự nhiên sẽ có trận pháp tống truyền đưa họ tiến vào một cách an toàn”, Tạp Nhĩ cười lạnh một tiếng nói, tới hai chữ người ngoài hắn cố ý nhấn mạnh, đối với Tinh Linh tộc mà nói, mà còn là một tên tội nhân có thể gây nguy hiểm tới cả Tinh Linh tộc cùng thế giới.
“Thì ra là thế”, Phong Dực nhẹ nhàng thở dài một tiếng, đều nói Tinh Linh tộc là một chủng tộc yêu thiên nhiên, yêu hòa bình, lại không nghĩ tới bọn họ sẽ chỉ vì một truyền thuyết mà gây chiến, tâm ngoan thủ lạt ( tâm địa độc ác, xảo trá), khiến hắn cảm thấy có chút khó có thể tin nối. Sau khi chuẩn bị lần cuối cùng, sáu người Phong Dực, Dương Vân Vũ, An Kỳ Nhi, Tạp Nhĩ, Ba Ba Thác, Tần Tiềm liền tiến vào sâu trong sơn mạch Thiết Nặc Cơ.
Tạp Nhĩ vừa mới tiến vào trong rừng liền giống như cá gặp nước, đối với các loại ma thú sống ở đây hắn thuộc rõ như lòng bàn tay, đối với các loại địa hình hiểm trở này hắn cũng vô cùng rõ ràng. Ở trong rừng núi, Tinh Linh chính là tồn tại như một vị vương giả, lời nói này quả thật không sai, nếu như không có Tạp Nhĩ am hiểu địa hình dẫn đường, Phong Dực khẳng định bản thân mình sẽ gặp không ít phiền toái, tuy rằng với thực lực của hắn cũng không khó đối phó, nhưng sẽ tốn không ít thời gian.
Mấy ngày sau khi tới chân một ngọn núi bọn họ mới dừng lại, phía trước đã không còn đường đi.
“ Tuyết Vân Đại Bàng sống trên đỉnh núi, ban ngày chúng ra ngoài kiếm ăn, tới tối đêm mới trở về”, Tạp Nhĩ chỉ vào đỉnh núi nói.
“Nơi này có bao nhiêu Tuyết Vân Đại Bàng sinh sống”, Phong Dực hỏi.
“ Đại khái có khoảng vạn con, lúc hoàng hôn khi chúng trở về liền che phủ bầu trời, vô cùng đồ sộ”, Tạp Nhĩ trả lời.
“ Vạn con a, Tuyết Vân Đại Bàng chính là ma thú trung giai cao cấp, nếu bị chúng vây công thì công kích ma pháp không thua gì một đại ma pháp sư”, Dương Vân Vũ kinh hoàng nói, nàng chỉ cần nghĩ tới có cả vạn đại ma pháp sư đồng thời tiến hành công kích liền cảm thấy da đầu tê rần.
“ Không sai, Tuyết Vân Đại Bàng không dễ thuần phục, hơn nữa khả năng công kích cũng rất mạnh, ngay cả cao thủ Thần cấp cũng phải cảm thấy sợ hãi, nhưng là với thực lực của chúng ta muốn bắt mấy con Tuyết Vân Đại Bàng cũng không phải chuyện gì khó”, Tạp Nhĩ thản nhiên nói, bọn họ ngoại trừ…Dương Vân Vũ mới được Phong Dực xách lên Nhất tinh Thánh Chiến sư ra, còn lại đều là cao thủ Thần cấp, chỉ có An Kỳ Nhi thần bí làm hắn nhìn không thấu, nhưng từ đầu đến cuối đi phía sau bọn họ đều là thoải mái nhàn nhã có thừa, hiển nhiên thực lực không thấp, ít nhất sẽ không dưới Dương Vân Vũ, không muốn nói là hơn hẳn nàng.
“Tuyết Vân Đại Bàng ban ngày đi kiếm ăn, như vậy trứng của chúng không phải để mặc cho chúng ta ăn trộm sao?”, Phong Dực đột nhiên hỏi.
“ Tuyết Vân Đại Bàng đẻ trứng theo mùa, hiện tại không phải là mùa đẻ trứng của chúng, tới mùa đẻ trứng thì đại bàng mẹ sẽ ở lại để ấp trứng, chỉ có đại bàng bố ra ngoài kiếm ăn thôi”, Tạp Nhĩ trả lời.
Bây giờ mới là giữa trưa phải chờ tới cuối giờ ngọ Tuyết Vân Đại Bàng mới đi kiếm ăn về, do vậy nhóm người Phong Dực liền tạm nghỉ chân ở đây, nghe Tạp Nhĩ về tình hình của vực sâu Tuyệt Mệnh và vùng núi Khủng Bố.
Vực sâu Tuyệt Mệnh là một khe sâu, dài và hẹp, phía trên là một dải hỗn độn, không cách nào có thể phi hành được, một khi đã bay vào trong đám mây mù hỗn độn đó thì không thể nào tìm được phương hướng thoát ra, cho nên chỉ có cách là đi xuống đáy vực sâu, rồi đi bộ qua. Ở trong vực sâu này tràn ngập chướng khí âm độc, nếu người bình thường hít phải liền trúng độc mà bỏ mạng. Mà ở trong vực sâu Tuyệt Mệnh còn có loài mãng xà độc sinh sống, đây là một loại ma thú thượng giai bậc cao, là một đôi oan gia đối đầu trời sinh với Tuyết Vân Đại Bàng, bất quá số lượng mãng xà độc này ở vực sâu Tuyệt Mệnh chính là ngàn vạn con, cho dù là tất cả Tuyết Vân Đại Bàng có xông vào nơi này cũng đều vô phương quay về.
Nhưng là ở trong cái vực sâu này, độc khí cùng mãng xà độc vẫn chưa phải là nguy hiểm nhất, mà nguy hiểm nhất chính là một loại thực vật tên là Vô ảnh phệ hồn đằng, loại thực vật quỉ dị như thế ở trong thế giới tối tăm của vực sâu Tuyệt Mệnh, không một tiếng động, nhẹ nhàng bò lại gần rồi bất chợt bắt lấy con mồi, hút lấy tinh thần lực cùng linh hồn của chúng, trong đó cũng bao gồm cả mãng xà độc. Nhưng là loại Vô ảnh phệ hồn đằng này cũng không có nhiều, đã từng có một tộc trưởng Tinh Linh bắt được một cây như vậy, chỉ cần rời khỏi vực sâu Tuyệt Mệnh chúng liền trở thành một loại có màu đỏ máu trong suốt.
Mà nguy hiểm hơn vực sâu Tuyệt Mệnh chính là vùng đất Khủng Bố, tương truyền là một hang động trong lòng đất do Hắc Ám tinh linh kiến tạo từ thời viễn cổ, sau đó ở đấy đã từng xảy ra đại chiến Thần Ma, khiến Hắc Ám tinh linh bị tuyệt chủng, rồi bị lũ u linh quỉ vật chiếm cứ làm chỗ sinh sống, vui chơi.
Đối với vực sâu Tuyệt Mệnh này Phong Dực thật sự có chút sợ hãi, nhưng là có lão đại của Tử vong tuyệt địa là Huyết Vô Nhai đi cùng cũng liền cảm thấy an tâm hơn.
Sau khi nghe Tạp Nhĩ giảng giải về những hiểm địa mà mọi người sẽ phải vượt qua, sáu người Phong Dực liền leo lên đỉnh núi để tìm kiếm sào huyệt của Tuyết Vân Đại Bàng.
Lên đến nơi liền nhìn thấy sào huyệt của Tuyết Vân Đại Bàng đúng là to lớn đồ sộ, hang động này chính là do bọn chúng dùng mỏ cùng lợi trảo cứng rắn của mình đào ra ở trên đỉnh núi. Từng hang ghép lại, mỗi sào huyệt thoạt nhìn đều vô cùng sâu thẳm. Sáu người Phong Dực tiến vào bên trong dò xét một chút, liền phát hiện ra trong này không ngờ lại sạch sẽ, hơn nữa còn có mấy món ăn ngon tuyệt vời, hương thơm nhàn nhạt tựa như mùi thơm của Tuyết Hàn Mai, khiến mấy người bọn họ cảm thấy vô cùng kỳ quái. Đang lúc mọi người chuẩn bị ra khỏi hang thì Phong Dực đột nhiên trầm giọng nói: “Đừng ra vội, có một đội Tinh Linh đang đi về phía bên này”.
“Tinh linh? Chẳng lẽ bọn họ cũng tới để bắt Tuyết Vân Đại Bàng?”, Dương Vân Vũ nói.
“ Không có khả năng, Nguyệt Tinh Linh cũng có một đội Tuyết Vân vệ, hàng năm cũng có Tuyết Vân Đại Bàng ấp trứng, không cần phải tới nơi này bắt Tuyết Vân đại bàng”, Tạp Nhĩ nhíu mày, cũng là vẻ mặt đầy nghi hoặc.
“ Không cần để ý nhiều như vậy, trước tiên tìm chỗ ẩn thân, sau đó xem rõ mục đích của bọn họ đã rồi tính sau.” Phong Dực nói.
Sáu người liền trốn ở trong một cái sào huyệt của Tuyết Vân đại bàng, Phong Dực nhắm mắt cảm ứng, khi mới lên tới nơi này, hắn đã lặng lẽ thả ra Huyễn Ảnh ma nghĩ, hiện tại liền để nó bám theo đám Tinh Linh kia.
“ Tạp Nhĩ Nguyệt Tinh Linh các ngươi có phải là một thân mặc Tinh Linh giáp màu đen, mắt đen, tóc đen?” Phong Dực đột nhiên hỏi.
Sắc mặt Tạp Nhĩ liền biến đổi, kinh ngạc nói: “ Chẳng lẽ đám người đó là Hắc Ám tinh linh? Nhưng là Hắc Ám tinh linh không phải đã tuyệt chủng trong cuộc đại chiến Thần Ma rồi sao?”
Hắc Á tinh linh cũng từng là một nhóm trong Nguyệt Tinh Linh tộc, bọn họ đã tách khỏi bộ tộc Tinh Linh, rồi bị ma thần ma lực ăn mòn, khiến màu tóc cùng màu mắt chuyển thành màu đen (mịa thằng tác giả này bị bệnh a, không lẽ nó nghĩ nó cùng dân châu Á đều là bị xâm thực hết??), tự nhiên là linh khí cũng đều bị ăn mòn thành màu đen, bọn chúng biết sử dung công kích ma pháp và tiễn kỹ.
Lúc này đội Hắc Ám tinh linh đang dừng lại, bọn chúng có cả thảy mười năm người, cả nam và nữ đều mang trên mình một cây cung lớn màu đen, lưng đeo loan đao màu đen, ngoài màu tóc cùng con mắt đen, áo giáp đen ra thì còn lại đều giống như tộc nhân Tinh Linh bình thường (fuck mẹ nó, đen hết thế này còn gì mà trừ này trừ nọ nữa, tác giả bệnh hoạn vãi chưởng, sao k trừ…hắc điểu nữa nhi?), có vẻ như bọn họ đều bảo hộ xung quanh một thiếu nữ, tại giữa trán thiếu nữ này có một cái ký hiệu hình đầu lâu, khí chất ôn nhuận như nước, không hề giống với vẻ tà ác như trong lời đồn.
Phong Dực đem ý niệm ký thác lên mình Huyễn Ảnh Ma nghĩ, liền thấy được đám Hắc Ám tinh linh này đang trú ở dưới một tán cây, hoàn toàn hòa mình trong bóng tối, nều nhìn từ bên ngoài vào thật không thể phát hiện ra điều gì dị thường cả. (đen quá mà)
“ Công chúa, hang động phía trước chính là sào huyệt của Tuyết Vân Đại Bàng, nếu như lời nói của A Bố trước lúc chết không sai thì con Đại Bàng Vương khủng bố kia…chính là..ở nơi này”, một tên Hắc Ám tinh linh trung niên lên tiếng.
“ Tuyết Vân Đại Bàng Vương?” Lỗ tai Phong Dực liền dựng thẳng lên.