Tâm niệm Phong Dực thay đổi thật nhanh, để cho nữ nhân kéo vào Phẩm Hương các.
Cách đó không xa, một bóng người toàn thân bao phủ bởi hắc bào chợt dừng lại, xoay người đi vào trong một ngõ nhỏ.
“Nhìn một thân trang phục biết ngay thiếu gia chính là người văn nhã, hoa khôi Phẩm Hương các chúng ta thích nhất là cùng người văn nhã kết giao bằng hữu, chỉ là phí trà nước có hơi đắt một chút…” nữ nhân này tuổi tác hơi lớn một chút, trước ngực là một mảng cuộn sóng ba đào mãnh liệt, có thể tưởng tượng lúc trẻ cũng là cô nương đầu bảng đi.
“Được rồi, được rồi, liền đi gặp hoa khôi Phẩm Hương các đi, tiền trà nước không thành vấn đề”
Phong Dực ngắt lời nàng.
Phẩm Hương các cũng là cửa hiệu lâu đời ở phố Phiêu Hương, mấy thập niên trước còn đứng đầu trong các nhà, chỉ là mấy năm gần đây các cô nương trẻ đẹp dần nhiều tuổi, các cô nương mới không đạt tiêu chuẩn đỉnh cấp, nên cũng dần đi xuống. Có thể nói cái mới thay thế cái cũ, các thanh lâu đa dạng không kể xiết, hơn nữa đủ loại mỹ nữ các chủng tộc, nhưng Phẩm Hương các chỉ có mỹ nhân nhân loại, không tạo cảm giác mới mẻ, hiện nay sức cạnh tranh không còn được như xưa, nếu không dựa vào những mỹ nữ đứng đầu nói không chừng sớm đã đóng cửa.
Phong Dực được dẫn tới một gian nhã phòng, trong phòng bố trí trang nhã, trên tường treo tranh chữ, hai bên là hai giá sách tạo hình kì dị, trên bày các loại thư tịch, từng cỗ hương khí truyền đến.
“Ha hả, có ý tứ, kỹ viện lại giống thư hương thế gia”
Phong Dực khẽ cười nói, tiện tay rút ra một quyển, vốn tưởng rằng chỉ là để trang điểm nhưng lật ra xem lại rất cũ, trang sách đầy các ghi chú, nét chữ hữu lực, cương nhu đều có, rất có hương vị.
Mà đúng lúc này, phía sau rèm cuối gian nhã phòng xuất hiện một bóng người.
“Thiếp thân Nhã Như, thỉnh an thiếu gia, không biết thiếu gia muốn nghe tiểu khúc nào?”
Từ sau rèm truyền đến giọng nói thanh thúy.
“Đây là quy củ của Phẩm Hương các”
Phong Dực ha hả cười nói, mất nhiều kim tệ như vậy chỉ để tới nghe một tiểu khúc, ngay cả khuôn mặt hoa khôi cũng không thấy được, ai biết hoa khôi này là dạng gì, hay chỉ muốn gây hứng thú cho nam nhân, đem giá trị hoa khôi đẩy lên, cái này đã lỗi thời, hơn nữa cũng không thích hợp khung cảnh vắng vẻ hiện nay của Phiêu Hương các.
“Không, đây là quy củ của thiếp thân”
Hoa khôi Nhã Như trả lời.
“Được rồi, vậy ngươi cứ tùy tiện tấu một khúc”
Phong Dực nói xong liền ngồi xuống, cầm một chén trà xanh làm ra bộ dáng chăm chú lắng nghe.
Rất nhanh tiếng đàn vang lên, tiếng đàn tươi mát tự nhiên, lại mang theo vẻ giảo hoạt, bướng bỉnh, khó có thể tin được là xuất phát từ nữ tử nơi phong nguyệt này. Âm nhạc có thể phản ánh nội tâm mỗi người, người trong nghề vừa nghe liền hiểu được.
Một khúc vừa xong, Nhã Như hỏi :
“Vị thiếu gia này, cảm thấy cầm kĩ của thiếp thân như thế nào?”
“Không sai, chỉ làm ta có chút kỳ quái, từ trong tiếng đàn, ta thấy ngươi giống thiên kim thiếu gia hơn là nữ tử chốn phong nguyệt (DG : PNL mình đây mà ^.^), một cô gái chốn phong nguyệt dù huấn luyện tốt thế nào, lời nói cử chỉ dù giống thế gia, nhưng nàng vẫn là một cô nương phong nguyệt, tuyệt không thể toát ra quý khí” Phong Dực khẽ cười nói.
Phía sau rèm hoa khôi Nhã Như trầm mặc, thở dài một tiếng nói “Không sai thiếp thân đã từng …”
Lời vừa nói xong, Phong Dực hắc hắc nở nụ cười nói tiếp “Ngươi đã từng là tiểu thư thế gia của quốc gia nào đó, sau đó vì một nguyên nhân nhà tan cửa nát mà lưu lạc phong trần đúng không”
“Ngươi…” phía sau rèm hoa khôi Nhã Như kinh ngạc kêu lên.
“Được rồi, đừng giả bộ, nếu như ta đoán không sai, ngươi cũng không phải là hoa khôi của Phẩm Hương các”
Phong Dực cười hắc hắc nói.
“Vậy ta là ai” phía sau rèm nữ tử giảo hoạt hỏi.
“Đoán trúng có khen thưởng không?” Phong Dực cười hỏi.
“Đương nhiên là có, nếu ngươi đoán trúng ta liền cùng ngươi gặp mặt” tiếng cười thanh thúy của nữ tử vang lên.
“Nếu ta đoán không đúng, ngươi sẽ cùng ta gặp mặt” Phong Dực bĩu môi.
Nữ tử ngừng cười nói “Xem ra thật sự ngươi đoán được ta là ai, vô luận như thế nào, hay là ngươi nói đi, để cho ta sùng bái ngươi một lần”
“Ngươi không phải là người theo ta vòng vo mấy ngã tư đường sao, chúng ta là lão bằng hữu” tinh quang trong mắt Phong Dực chợt lóe, hắc hắc cười nói.
Mành rèm hướng hai bên đẩy ra, một đạo thân ảnh như quỷ mị vọt đến trước mặt Phong Dực, một thiếu nữ xinh đẹp tinh quái đang hướng đôi mắt màu tím nhạt đầy cơ trí đánh giá Phong Dực từ trên xuống dưới.
Mà cùng lúc, Phong Dực cũng đánh giá thiếu nữ trước mặt này, thoạt nhìn tuổi tầm mười bảy mười tám, đôi mắt màu tím, ngũ quan sâu khắc, rất có phong vị khác lạ, nàng mặc bộ áo dài hồng biên ti nổi bật không thích hợp với nàng.
“Ngươi nếu lợi hại như vậy, cái gì cũng đoán được, vậy ngươi hẳn đoán được ta có một đồ vật rơi vào tay ngươi chứ” con mắt màu tím của thiếu nữ lóe lên, ngửa đầu nói.
“Đồ vật? vật gì vậy?” Phong Dực giả ngu hỏi.
Thiếu nữa cười khổ, tiến lên nắm lấy cánh tay Phong Dực lắc lắc “Ca Ca tốt, ngươi thương xót, cho ta xin, không có vật này, ta bị nhà ta đánh chết”
“Ân, tuy rằng ta lớn lên rất tuấn tú, nhưng tay ngươi cũng không nên sờ loạn trên người ta, cũng phải để ta có thời gian thích ứng đã” Phong Dực nhìn thiếu nữ hắc hắc cười nói.
Biểu tình thiếu nữ lần thứ hai biến đổi, liếc nhìn Phong Dực, xoay người nghiêng chân ngồi lên ghế nói “Coi như ngươi lợi hại, ngươi muốn thế nào mới đem trả cho ta, nói điều kiện đi”
“Bản thân ta thật muốn bàn điều kiện cùng ngươi, có thể làm cho ngươi cùng ta làm một vài chuyện tình kích thích, bất qua ta thật không có a”
Phong Dực buông tay bất đắc dĩ nói.
Thiếu nữ vẫn mỉm cười, thầm mắng sắc lang, lại không có biện pháp đối với hắn, bằng ánh mắt lục tinh đạo tặc sư của nàng, nam nhân này thật không đơn giản, tốc độ tay mình nhanh như vậy không ngờ lại bị hắn nhìn thấu, nghĩ đến cứng rắn lại không được, chẳng lẽ lại lấy sắc dụ … phi (biểu thị sự khinh miệt)
“Ngươi mất vật gì, ta giúp ngươi lưu ý” Phong Dực cười nói.
Thiếu nữ lại không đáp tựa hồ đang suy tư điều gì.
Một lúc lâu, thiếu nữ mới ngẩng đầu nhìn Phong Dực nói “Ta là Phi Nhi”
Ách … có quan hệ đến ta sao? Phong Dực khó hiểu nhíu mày.
“Mỹ nữa đã cho ngươi biết tên, sao lại không tự giới thiệu, một điểm phong độ của thân sỹ cũng không có a” Phi Nhi hầm hừ nói.
“Ta là Phong Dực, coi như chúng ta nhận ra nhau, ta cũng không cầm vật của ngươi” Phong Dực cười nói.
Thiếu nữ không để ý đến Phong Dực, bĩu môi phối hợp nói “Vật kia kêu tử huyễn dương tinh, là một loại tài liệu cực kỳ hi hữu, đương nhiên nếu chỉ như vậy, nó không đáng để Phi Nhi đạo tặc vĩ đại nhất trong tương lai xuất thủ, đó là bời nó còn ẩn giấu một bí mật…”