Từ bên trong Phong Dực thoáng nhìn ra liền phát hiện bên ngoài đại động kỳ thực là một tòa núi lửa đang hoạt động, mặt trên là miệng núi lửa, chỉ là không biết ai đó lại tạo ra một tầng cấm chế cổ quái như vậy. Như thế, cái động này hẳn cũng là kiệt tác của người thần bí kia làm nên rồi, hắn ở bên trong động chuẩn bị chín con đại thiềm thừ cổ quái như thế, trước không nói hắn làm như thế nào mà làm được, có điều mục đích của hắn rốt cuộc là vì cái gì đây?
"Tiểu Phong tử, ta biết ngươi sẽ có biện pháp mà, nói mau, làm thế nào để thoát vây đây?" Phi Nhi hưng phấn nói.
"Bên ngoài kỳ thực chính là một tòa núi lửa, bây giờ nham thạch nóng chảy rút về kỳ thực chỉ ẩn tàng trong thời gian ngắn ngủi, đến lúc nào đó sẽ lại phun ra, lúc phun ra bởi vì áp lực nên sẽ có một lương hơi lớn bốc ra ngoài, chúng ta chỉ cần nhắm mắt lại nhảy, tự nhiên sẽ theo luồng khí hơi đó lao ra ngoài." Phong Dực nói.
Phi Nhi mờ mịt nhìn Tạp Nhĩ, Tạp Nhĩ cũng mang mặt ngơ ngác, cái này thật sự được sao?
"Sao hả? Không dám nhảy cùng ta à?" Phong Dực cười nói.
"Chúng ta cũng đã theo ngươi bị nuốt vô bụng Sa Long rồi, còn có cái gì mà không dám nữa, cùng lắm thì cùng nhau... chết thôi..." Phi Nhi ảo não hừ nói, chỗ sâu trong đồng tử xẹt qua một tia lưu quang.
Phong Dực nghe xong có chút xin lỗi, nếu không phải vì mình, bọn họ cũng không phải mạo hiệm theo mình như vậy.
Phi Nhi mẫn cảm chú ý tới vẻ mặt của Phong Dực, mở miệng nói: "Tiểu Phong tử, ngươi không cần tự trách, kỳ thực mạo hiểm chính là nguy hiểm, ngươi phán đoán không có sai, đại thiềm thừ này quả thực không tính là nguy hiểm gì, chỉ là hoàn cảnh nơi này quá ác liệt thôi, hoặc nói cách khác, hoàn cảnh như vậy chứng ta chưa từng thử qua, bây giờ kiến thức qua, sau này nếu như bị vây trong hoàn cảnh như vậy, khả năng sinh tồn sẽ lớn hơn, đây là một kinh nghiệm quý giá và vô giá, thế giới này khắp nơi đều nguy hiểm, nếu sợ thì không bằng trốn trong nhà cho rồi."
"Đúng, chúng ta là đồng bạn." Tạp Nhĩ ở một bên nói giọng khàn khàn.
"Sai...... Chúng ta là chiến hữu, đồng bạn chỉ là đi chung đường, cùng nhau thưởng thức phong cảnh, chiến hữu thì khác, chiến hữu là đồng sinh cộng tử." Phong Dực thu hồi nụ cười trên miệng, nghiêm mặt nói.
Phi Nhi cùng Tạp Nhĩ trong lòng nóng lên, đồng sinh cộng tử, chỉ bốn chữ nhẹ nhàng khinh xảo, nhưng trên thực tế phân lượng lại nặng như núi, người sợ chết trên thế giới này vĩnh viễn đều có rất nhiều.
"Nha đầu, Tạp Nhĩ, các ngươi có cảm giác được vị trí của 9 con cóc kia có gì không ổn không?" Lúc này Phong Dực hỏi.
Phi Nhi cùng Tạp Nhĩ ngửa đầu nhìn về phía 9 con cóc thạch hóa giữa không trung, cả chiếm con đều thấp, động tác tứ chi không giống nhau, có con chân trái trước và chân phải sau tiến về phía trước, tựa như bò sát, có con thì chân trái trước lẫn chân trái sau tiến về phía trước, hắn chưa bao giờ nhìn thấy con cóc nào bò như vậy vả, có con thì động tác nhảy, không có một động tác nào giống nhau hết, nhưng có một đặc điểm chung, chính là cái miệng đều há to trên vách tường. (Ở đây tác giả không dùng từ thiềm thừ nữa nên dịch là cóc luôn)
Tạp Nhĩ lắc đầu, hắn không hiểu gì hết.
Phi Nhi nhìn hồi lâu, lúc bắt đầu cũng không có cảm giác được có cái gì không ổn, nhưng mà sau khi Phong Dực nhắc nhở, nàng càng lúc càng cảm thấy được hình thái của chín con thiềm thừ này khiến cho nàng có một loại cảm giác quen thuộc, chỉ là nàng trong chốc lát không nghĩ ra thôi.
Mà đúng lúc này, bên ngoài động đột nhiên truyền đến tiếng vang xì xì thật lớn.
Phong Dực ngước ra ngoài nhìn, chỉ thấy được dưới động núi lửa sâu không thấy đáy có một luồng khí màu xám trắng nóng hổi đang phun ra, bất quá áp lực cũng không phải rất mạnh, cường độ phun ra cùng độ cao vẫn còn rất yếu.
"Không sai biệt lắm rồi, mọi người chuẩn bị, cũng đừng nhảy chậm." Phong Dực nói, nhảy sớm, luồng khí sẽ chống giữ không được mà hạ tốc độ, kết quả trực tiếp bị nham thạch nóng chảy hòa tan, nhảy chậm, cường độ luồng khí phun ra cùng tốc độ của ngươi lúc kết thúc sẽ đẩy sai hướng, kết cục như nhau.
Phi Nhi cùng Tạp Nhĩ đứng ở bên người Phong Dực, chỉ cần hắn nhảy, liền theo hắn nhảy xuống.
Tiếng vang ầm ầm rung động từ mặt đất truyền lên.
Phong Dực nhìn luồng khí màu xám trắng từ đáy động đang lấy tốc độ cực nhanh cùng thanh thế thật lớn vọt lên, hắn biết đã đến lúc, hét lớn một tiếng: "Nhảy!"
Ba người cơ hồ cùng một lúc nhảy xuống, cấm chế trên miệng núi lửa lập tức phát huy tác dụng, cả ba người chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn không chút khí lực, có thể thuận lợi lao ra hay không, chỉ có thể dựa vào vận khí.
Không thể không nói, phán đoán của Phong Dực là cực kỳ chuẩn xác, vận khí của ba người cũng không có quay lưng về phía họ, ngay lúc bọn họ rơi xuống còn khoảng trăm mét, luồng khí mạnh mẽ của núi lửa vọt đến, cả ba người giống hệt như ngồi hỏa tiễn trong nháy mắt theo luồng khí phun ra.
"AAA....... Chúng ta ra ngoài rồi......" Sau khi luồng khí núi lửa bắn họ ra khỏi miệng núi lửa mấy chục mét, mà lúc này ba người vừa thấy được bầu trời trong xanh, thì thân thể cũng khôi phục lại trạng thái bình thường một lần nữa, Phi Nhi hưng phấn hét một tiếng.
Ba người rơi xuống, vừa vặn đến chân núi lửa, nhìn miệng núi lửa đang phun từng trận khí nóng, cảm giác thoáng như cách cả một thế giới vậy.
"Đây là đâu?" Lấy lại tinh thần rồi Phong Dực hỏi, quay người nhìn lại, lộ vẻ buồn bực, sa mạc đâu?"
"Đúng rồi, tại sao đột nhiên lại tới nơi này?" Phi Nhi cũng kinh ngạc nói, chẳng lẽ đoạn thông đạo nhảy xuống bụng thiềm thự nọ dài tới mấy ngàn km?
Phi Nhi lấy một đống bản đồ ra, nhưng mà tìm mãi cũng không ra được rốt cuộc bọn họ bị vây trong góc nào của đại lục.
Mà lúc này, Tạp Nhĩ lại phóng người lên, đến một độ cao cực hạn nhìn xung quanh, vẻ mặt hiện ra một tia kinh ngạc.
"Ở phương viên trong vòng 50 dặm chỉ một màu xám khói, cái gì cũng không thấy rõ được." Sau khi Tạp Nhĩ hạ xuống liền nói.
"Đi, xem thử một chút." Phong Dực nói.
Dựa vào tốc độ của ba người, rất nhanh liền tới bên bờ giải đất 50 dặm, chỉ thấy được đầu thế giới bên kia là một mảnh đầy mưa phùn, mà đối lập lại đầu bên này lại hình thành màu xanh trắng tươi sáng.
Phong Dực đi tới giải đất tương giao phía trước, tựa hồ như có một tầng gì đó chắn ở trước mặt, bất quá cảm giác cường độ không lớn, tựa hồ như công hiệu chỉ để ngăn cản hơi thở bên ngoài xâm nhập nơi này.
"Để ta thử xem." Phi Nhi xuất ra một trận u quang, hướng phía trước duỗi tới, quả nhiên không cần cố sức cũng phá tan được lá chắn vô hình này.
Chỉ là đột nhiên, Phi Nhi đột nhiên biến sắc, kinh ngạc kêu một tiếng liền rút tay về, chỉ thấy được, ngọc thủ trắng nõn của nàng không ngờ lại mang theo một dấu tay dính chất nhầy màu xanh sẫm.
"Ách, chẳng lẽ có người ở bên đó ăn đậu hủ của ngươi." Phong Dực nói.
Phi Nhi đặt tay mình lên mũi ngửi ngửi, sau đó lau đi, ánh mắt trở nên nghiêm túc, nàng nói: "Là thi dịch, có một đầu cương thi tồn tại bên đó, ta đoán, liệu chúng ta bây giờ có phải đang bị vây trong Tử Vong Tuyệt Địa không? Mà phương viên 50 dặm nọ, chỉ là thế giới thanh tịnh của một cao nhân cách ra trong Tử Vong Tuyệt Địa thôi."
Tạp Nhĩ cùng Phong Dực đều sửng sốt, nơi này là Tử Vong Tuyệt Địa ư?