Phong Dực chắp tay sau mông bước đi thong thả một hai vòng trong sân rồi bước ra khỏi phủ. Đi qua bảy, tám đoạn rẽ thì lần thứ hai xuất hiện hắn đã biến thành một nam tử trung niên mặc trang phục như một thương nhân.
Đi tới một cửa hàng tạp hóa Phong Dực liền bước vào, hắn nói một loạt ám ngữ, liền sau đó có một người đưa cho hắn một cái ống trúc. Phong Dực tìm một cái ngõ vắng vẻ rồi mở ra xem.
Đây là tin tức do Mạc tà truyền đến, nói Ma Tộc Quân Đoàn đã huấn luyện ra năm vạn tinh binh, còn có Ma Tộc gần đây đã khôi phục lại không khí bình thường. Nguyên nhân là Dạ Ma Vương xảy ra xung đột nhỏ với Cuồng Ma Vương nên hắn liền điều hết tất cả binh lính tinh nhuệ tại Hóa Cốt Thành đi, lại dễ dàng cho bọn họ nhận thành. Đúng là một cái đại tiện nghi, hiện tại Hóa Cốt Thành đã đem mấy thành thị xung quanh hợp lại thành một phạm vị thế lực, ngay cả công việc kinh doanh cũng được xây dựng bền vững.
Sau đó đạo quân tinh nhuệ ấy trở về với vọng tưởng tiếp quản lại Hóa Cốt Thành, kết quả là bị bọn họ đánh chặn tan tác, chiếm đoạt quân sĩ bổ sung vào các doanh trong quân đoàn
“ Ta đã nói mà. Thiên Ma không dễ dàng xuất thế như vậy.” Phong Dực như trút được gánh nặng, hắn liền vứt bỏ ý định trở về Ma Tộc một chuyến.
Phong Dực từ trong ngõ vắng đi ra, bên trong cùng một nữ tử gặp thoáng qua. Vừa đi được một hai bước, Phong Dực liền dừng lại, hắn cảm giác nữ tử ấy dường như đã gặp qua, vừa quay lại nhìn thì chỉ thấy bóng lưng nàng.
“ An Kỳ Nhi?” Phong Dực trong lòng cảm thấy kinh ngạc, dù nàng đã đổi sang một thân bố y, diện mạo tuyệt sắc cũng biến thành bình thường nhưng khí tức trên cơ thể nàng lại thập phần giống với An Kỳ Nhi.
Phong Dực trong lòng khẽ động liền đi theo. An Kỳ Nhi làm cho
Phong Dực cảm thấy chút cổ quái, mặc dù nhìn thoạt qua không hề có chút đấu khi hay ma pháp ba động, so với người bình thường thì không khác, nhưng Phong Dực cảm giác nữ nhân này cũng không hề đơn giản một chút nào. Thế nên, hắn liền xuất ra Tiểu Ảnh ẩn trên mái nhà đi theo nàng.
Thế nhưng không bao lâu sau, Tiểu Ảnh truyền đến tin tức dĩ nhiên là đã mất dấu khí tức của nàng ta.
Phong Dực chấn kinh, nhưng hắn cũng không do dự, liền cho Tiểu Ảnh lập tức rút lui rồi đi ra phía phố chính.
Lúc Tiểu Ảnh hóa thành đạo kim quang biến mất, tại góc tường cách đó không xa, không gian vặn vẹo quỷ dị liền hiện lên một đạo thân ảnh nữ nhân trong tay vẫn còn cầm một chiếc lồng sắt cổ quái.
“ Đáng tiếc, lại để cho nó trốn thoát. Không biết đó có phải là Huyễn Ảnh Ma Nghĩ trong truyền thuyết.?” Nữ nhân này tự nhủ, tay nàng vung lên, chiếc lồng sắt cổ quái ấy liền biến mất, mà nàng tiếp tục tiến tới phía trước, hướng về một căn nhà cũ nát mà đi vào.
Trước một ngày Thập Bát Danh Sĩ của Phong Dực tiến hành tỷ thí với Thập bát Phượng Vệ của Dương Vân Vũ, Trưởng Công Chúa Thanh Long Đế Quốc Lăng Sương Phổ Lạp Đức được một nghìn Kỵ Binh tinh nhuệ cùng hơn một trăm Ma Pháp Sư hộ tống đến Kim Ưng Đế Đô.
Bây giờ, mọi người ủng hộ hoàng đế đều đổ xô ra đường để mong có thể một lần gặp mặt Trưởng Công Chúa Thanh Long Đế Quốc, người mà quyền thế áp trời tại Thanh Long Đế Quốc, một thân nữ tử nắm giữ quốc quyền. Có thể kết thân cùng một nữ tử như vậy không biết đối với Kim Ưng Đế Quốc là phúc hay là họa đây?
Phong Dực ngồi trên một phòng khách quý nhìn ra đường trên một tửu lâu cùng Ny Á với Tiểu Lệ Phù.
“ Theo ta được biết, có người cùng vị Công Chúa này quan hệ không cạn a. Hôm nay Trưởng Công Chúa Thanh Long Đế Quốc đến Kim Ưng Đế Đô bái phỏng không biết hắn sẽ thương tâm cỡ nào?” Ny Á liếc mắt sang Phong Dực bực bội, mở miệng cười nói.
“ Là ai a? Nàng đã cùng người đàn ông khác quan hệ, tại sao lại còn muốn gả cho người khác?” Lệ Phù có chút bất bình căm giận. Bất quá trả lời như thế cũng coi như “người hát kẻ khen hay” với Ny Á.
“ Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.” Ny Á cười haha.
“ Thì sao? Nữ nhân của Bản Thiếu Gia ai cũng đừng hòng cướp được.” Phong Dực cười đáp. Trong lời nói của hắn thể hiện rõ sự tư tin cường đại, làm cho Ny Á cùng Lệ Phù có chút thất thần.
Một hồi sau, Ny Á mới buồn bã nói: “ Hóa ra ngươi cùng vị Trưởng
Công chúa này có quan hệ là thật.”
Lệ Phù cũng âm thầm nắm chặt tay, Mục Sư Ca Ca là của ta.
“ Mà sao? Ngươi ghen a.”
“ Ngươi cứ nằm đó mà mơ đi.” Ny Á liếc mắt nhìn Phong Dực một cái, tức giận nói.
“ Nữ Nhân a, đúng là khẩu thị tâm phi. Lần trước tại vũ hội, ta cùng vị tiểu thư Tụ Bảo Các Diệp Mạn Tô nhảy một điệu, hình như có người liền muốn giết người a?” Phong Dực cười hắc hắc.
“ Các người không phải là nhảy múa, mà chính là đang “chim cò” nhau. Thật là không biết xấu hổ.” Ny Á vừa nghĩ đến tình huống lúc đó thì lửa giận đã phừng phừng.
Phong Dực giương đôi mắt lên, cười như không cười chăm chú nhìn Ny Á, làm cho Ny Á không khỏi đỏ mặt, hậm hự quay mặt đi. Đồ bại hoại, biết Bổn Tiểu Thư có điểm thích ngươi, đã không đưa đón nịnh nọt thì thôi lại còn dây dưa cùng nữ nhân khác. Chắc vị tiểu thư của Tụ Bảo các kia cũng là tình nhân cũ của ngươi.
Đúng lúc này, tại ngã tư đường bỗng nhiên huyên náo hơn hẳn, Trưởng Công Chúa Thanh Long Đế Quốc Lăng Sương đã đến.
Lăng Sương Phổ Lạp Đức một thân phục sức xa hoa ngồi trên cao trên một chiếc xe ngựa cũng cực kỳ lộng lẫy. Dung nhan tuyệt mỹ của nàng làm điên đảo vô số người. Chẳng qua lúc này, đối với âm thanh xung quang nàng đều như không nghe thấy, nàng vẫn đang chìm trong suy nghĩ của chính mình.
Đột nhiên, Lăng Sương cảm thấy chấn động, xe ngựa vừa đi ngang qua một gian trà lâu, nàng chỉ nhìn thấy một mái tóc đen dài tung bay. (lúc thì tửu lâu, lúc thì trà lâu. Chán)
“ Là hắn” Lăng Sương trong lòng nhất thời có chút bối rối. “ hắn sẽ nghĩ như thế nào? Hắn sẽ làm như thế nào?”
Ny Á nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Phong Dực không khỏi cảm thấy có chút kì quái. Hắn vừa thừa nhận có quan hệ với Lăng Sương Công Chúa, tại sao nghe tin Nàng cùng Lục Hoàng Tử đính hôn lại không hề có một chút xung động gì? Chẳng lẽ hắn tư tin chỉ dựa vào chính mình lại có thể ngăn cản được quyết định của lưỡng đại Đế Quốc. Mặc dù thực lực hắn rất cao, nhưng chọn chống lại lưỡng đại đế quốc thì đúng là đom đóm đua đòi với ánh trăng.
“ Phong Dực, mười tám binh sĩ của ngươi huấn luyện thế nào? Có nắm chắc đánh bại Phượng Vệ hay không?” Ny Á liền vội vàng chuyển đề tài. Dù sao ngày mai cũng là ngày Phong Dực đánh cuộc với Dương Vân Vũ. Một tháng nay nàng chỉ thấy mười tám người được huấn luyện như chết đi sống lại, cũng không hề thấy hắn cho bọn họ luyện binh trận cái gì.
“ Ha Ha, đối kháng với đối thủ như vậy mà không thắng được thì ta thà kiếm khối đậu hũ đập đầu chết cho rồi.” Phong Dược cười nói, ngữ khí như không hề để Phượng Vệ vào mắt. ( nếu thế mà chết được thì ta cũng phải thử.)
“ Mặc dù không biết ngươi lấy tin tưởng ở đâu, nhưng cuộc đổ ước ngày mai ta đặt cược mười vạn kim tệ người thắng. Nếu người thắng thật thì kim tệ của ta tăng lên thập bội, chính là một trăm vạn kim tệ đó a.” Ny Á cười cười.
“ Người lựa chọn vô cùng sáng suốt. Ách, ngươi nói là có người công khai đánh cuộc? Còn có tỉ lệ ta thắng ăn gấp mười lần?” Phong Dực cười rộ lên, đây rõ ràng không phải là một cơ hội kiếm tiền rất tốt sao?
Vì vậy không lâu sau, Triệu Thiên Doãn liền vác theo một ngàn vạn kim tệ đặt cược, tất nhiên là mua Phong Dực thắng.
Đêm khuya, trong biệt viên của Phong Dực, Thập bát danh sĩ như quyết tâm đứng trên cọc gỗ chôn thẳng đứng, phân biệt hai người một chiếc. Hai mắt bọn họ như cháy rực lên, ngày mai chính là ngày kiểm nghiệm thành quả một tháng qua của bọn họ.
“ Ngày mai là ngày tỉ thí với mười tám ả đàn bà, tựa hồ như các ngươi rất khẩn trương nhỉ?” Phong Dực quét mắt qua mười tám binh sĩ, nhíu mày hét lớn.
“ Báo cáo thiếu gia, không có.” Đội trưởng Thập Bát Danh Sĩ liền bước lên hô lớn.
“ không có? Vậy ngày mai liền cho các ngươi chứng minh, cho tất cả những người khinh thường các người nhìn xem, các người chơi đùa với mười tám ả đàn bà ấy như thế nào?” Phong Dực lớn tiếng nói.
“ Chơi đùa với bọn họ. Chơi đùa với bọn họ.” Mười tám binh sĩ cảm giác như một luồng nhiệt huyết trong não bốc lên, lớn tiếng rống lên.
Phong Dực giơ tay lên, bọn họ nhất thời trở nên bình tĩnh.
“ Kỳ thật, bổn thiếu gia không phải muốn các ngươi học tối trọng yếu là binh trận, không phải là kỹ xảo, không phải là sức chiến đấu tăng lên, mà là Dũng Khí, tin tưởng cùng kiên trì. Chỉ cần các người có đủ dũng khí, các người mới có thể không sợ hãi điều gì, có tin tưởng mới có thể Chiến không biết bại. Mà có kiên trì thì thực lực của các người mới bay xa được.” Lời nói của Phong Dực nhất nhất bay vào tai, thấm vào óc, rồi khắc thật sâu vào lòng của tất cả mười tám binh sĩ.
Trong mắt Thập bát danh sĩ đều toát lên vẻ suy tư, mấy thứ này trong Phích Lịch Quân Đoàn đều không có ai dạy cho bọn họ. Chính bây giờ bọn họ mới biết, mới có thể lĩnh ngộ. Nguyên lai thế giới cũng không như là những gì họ biết. Hiện tại rốt cuộc bọn họ cũng hiểu thấu lời nói của Phong Dực : ‘ Tại Phích Lịch Quân Đoàn các người là những người yếu nhất, Nhưng tại chỗ của ta các người phải là những người cực mạnh.’
Đây là sự chênh lệch về cảnh giới, Dương Vân Vũ có thể làm cho sức chiến đấu của binh sĩ tăng lên, Nhưng Phong Dực lại có thể làm cho những người đi theo hắn tư tưởng thăng hoa, ý chí được ma luyện, thân thể lại được cường hóa. Cho nên Phong Dực khinh thường Phượng Vệ cũng không phải là không có lý do.
Vào lúc này, tinh thần của Thập bát danh sĩ đều lên đến mức cao nhất, trạng thái đã đạt đến đỉnh. Đối với cuộc chiến sáng mai bọn họ chưa bao giờ có sự tin tưởng chiến thắng như thế này.
Lăng Sương lúc tham gia vào yến hội hoàng cung, luôn được Lục Hoàng Tử Ưng Hùng ân cần đưa đến Thanh Long Biệt Viện phía đông đế đô. Đây là Dịch quán mà Thanh Long Đế Quốc xây dựng tại Kim Ưng Đế Đô.
“ Lăng Sương, không mời ta lên ngồi cùng sao?” Ưng Hùng lộ ra một nụ cười mê hồn, nói với Lăng Sương vừa cự tuyệt yêu cầu lên xe ngựa ngồi chung với nàng của Ưng Hùng.
“ Muộn rồi, cũng không tiện.” Lăng Sương thản nhiên đáp.
“ Haha, vậy ta cũng không quấy rầy nàng. Ngày mai ở đế đô có trò hay để xem, để ta đến đón nàng nhé. Ngủ ngon công chúa của ta.” Ưng Hùng thập phần có phong độ của thân sĩ cười nói, cũng không dây dưa nhiều liền phi thân lên ngựa, cùng hộ vệ biến mất trong đêm.
Lăng sương nhìn lên bầu trời xa xăm, trong ánh mắt nàng hiện lên một tia phức tạp, xoay người đi vào Thanh Long Dịch Quán.
Mà cách đó không xa trong bóng đêm, một đôi con ngươi đen láy nhìn theo bóng nàng còn mang theo một tia đùa cợt thật rực rỡ.