Mục lục
[Dịch] Dị Thế Ma Hoàng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc Phong Dực mở cửa phòng thì ngạc nhiên thấy Khuất Dịch đang ngồi trên ghế dài mỉm cười chờ hắn.

“Khuất Đại Thiểu, ngươi không biết nếu không được chủ nhân đồng ý mà vào phòng là ăn trộm sao?” Phong Dực nhớ tới ngữ điệu nũng nịu của Khuất Dịch mà phát lạnh, trong lòng tự nói, không có việc gì tiểu tử này tìm đến ta làm gì.

Khuất Dịch cười không nói gì, vùng xung quanh lông mày hơi nhếch lên.

Phong Dực không khỏi ngẩn người, rồi nhìn kỹ, mặc dù khuôn mặt và dáng người giống nhau như đúc, nhưng khí chất vừa nội liễm lại vừa sắc bén đã giúp hắn nhận biết được người tới là ai.

“Hóa ra là ngươi, thiếu gia một đời thông minh không ngờ lại nhận nhầm” Phong Dực nhận ra người trước mặt là Khuất Nguyệt mà không phải Khuất Dịch trong lòng không khỏi mừng rỡ, cho dù thế nào, đối mặt với mỹ nữ luôn tốt hơn đối mặt với tên bối bối (gay).

“Ha hả, Phong thiếu chớ trách, ta cũng có nỗi khổ” Khuất Nguyệt cười nói, trong miệng nói có nỗi khổ,nhưng giọng nói mang theo vẻ đắc ý khó có thể che dấu.

“Nỗi khổ gì, hôm nay nếu ngươi không nói được đừng trách bản thiếu gia không khách khí” Phong Dực cười hắc hắc đặt mông ngồi bên cạnh Khuất Nguyệt.

“Thế nào là không khách khí, ta có quyền nói hay không nói” Khuất Nguyệt mỉm cười, cảm giác ở chung với Phong Dực đặc biệt thư thái.

“Nghe nói phố phiêu hương ở đế đô có một chỗ bán son phấn …” Phong Dực chỉ nói một câu thì ngừng lại nhìn Khuất Nguyệt cười.

Khuất Nguyệt khẽ cười mặt hơi đỏ, đôi mắt đẹp trừng lên, lập tức không nhịn được bật cười nói “Ta chịu thua, nơi bán son phấn đó bản thiếu gia đã đi qua”

Mười sáu năm về trước, Khuất thị phu nhân sinh hạ được một đôi long phượng thai, nhưng mà bản thân do khó sinh mà chết, lúc đó bé gái hô hấp yếu ớt, cũng trở nên nguy kịch. Có thể trời thương xót, đột nhiên có một quý nhân xuất hiện cứu sống bé gái với điều kiện thu nhận làm đồ đệ và Khuất thị không được tuyên bố sự tồn tại của nàng, rồi bế bé gái đi.

“Vì vậy cha ta tuyên bố ta đã chết non, cứ cách hai năm ta lại trở về nhà một lần, bởi vì ta và anh lớn lên giống nhau như đúc, nên ta giả trang thành nam nhân che dấu tai mắt mọi người, cho đến bây giờ chưa có ai nhận ra. Sau ta lại cảm thấy như vậy cũng tốt, bởi vì chỉ cần ra khỏi sư môn, giả trang thành thế này” Khuất Nguyệt đạm nhiên nói.

“Nói cách khác trừ ngươi và người nhà ra, không có ai biết sự tồn tại của ngươi?” Phong Dực hỏi.

“Cũng không phải như vậy, có một người khẳng định biết” Khuất Nguyệt nói.

“Ai?”

“Trưởng công chúa Lăng Sương, có một lần ta về nhà vào hoàng cung chơi, không cẩn thận đi vào tẩm cung của nàng, lúc đó nàng đang tắm rửa, hừ, vóc người cũng không hơn gì …”

Khuất Nguyệt nói xong mới phát hiện lạc đề, lại nói tiếp :

“Sau đó ta cùng nàng đánh nhau một hồi, khi đó nàng là tam tinh hỏa hệ ma pháp sư, mà ta mới chỉ là cửu tinh thủy hệ ma pháp sĩ, ta đánh không lại nàng, nhưng chạy trốn lại nhanh hơn nàng, toàn bộ hậu cung đều bị nàng đốt. Cũng bởi vì gây họa lớn nên cha ta không thể không mang theo ta tới giải thích, cho nên nàng biết.

Phong Dực tưởng tượng đến tình cảnh lúc đó không khỏi nở nụ cười , không nghĩ tới nha đầu lại chuốc lấy rắc rối lớn như vậy.

“Trong phòng thật buồn bực, chúng ta đến đỉnh lâu nói chuyện đi” Khuất Nguyệt nói.

Bên ngoài mặt trời đã ngả về tây, thời tiết ôn hòa, từng cơn gió nhẹ thổi qua. Hai người cùng ngồi trên đỉnh lâu, cùng nhìn ánh tà dương nói chuyện phiếm, giống như một đôi bằng hữu tương giao nhiều năm.

Tuy đã làm rõ thân phận nữ nhi của Khuất Nguyệt, nhưng vô luận là Phong Dực hay Khuất Nguyệt cũng không đề cập đến chuyện đó, mỗi khi Khuất Nguyệt nói về bản thân đều bản thiếu gia cái gì đó, mà Phong Dực khi nói về nàng cũng tiểu tử này tiểu tử nọ, nói chuyện như vậy cực kì thoải mái.

Hai bên nói chuyện cũng không cố kị điều gì. Phong Dực thông minh quên đi thân phận nữ tử của Khuất Nguyệt, vẫn nói chuyện với nàng như cũ, quả nhiên giữa hai người không có gì ngăn cách, trái lại ngày càng hợp ý nhau.

“Đại tỷ, ngươi xem có phải là Phong đại ca cùng Khuất Dịch cái tên biến thái kia a” cách tửu lâu không xa , Khải Nhĩ cùng với Lăng Sương một thân quần áo phổ thông, tỷ đệ hai người đang ngẩng đầu nhìn hai lên tầng cao nhất của tửu lâu, trên đó có hai người đang ngồi cạnh nhau dưới ánh tà dương, vung tay hàn huyên tâm sự.

“Là nàng…” Lăng Sương giương đôi mắt đẹp nhếch mép nói, cũng không biết tại sao, chứng kiến cảnh hai người ngồi trên tầng cao nhất tửu lâu đàm luận, trong lòng nàng không tự chủ được dâng lên cơn tức. Người khác không nhận ra Khuất Nguyệt và Khuất Dịch, nhưng nàng chỉ cần nhìn là biết, xú nha đầu này ngày trước làm nàng chật vật không chịu nổi, sau lại còn nhìn nàng trào phúng, đến khi phụ hoàng giải thích, nàng cũng lười tính toán với một tiểu cô nương, nhưng hiện tại ngược lại, nàng ta không ngờ cướp đoạt nam nhân với mình.

“Cướp đoạt nam nhân …” Liễu Sương thất kinh khi nghĩ vậy, tiểu tử này có gì đáng để mình tranh cướp chứ, ngoại trừ có quan hệ thân mật với mình, hắn tính là cái gì?

Nhưng chính bốn chữ “quan hệ thân mật” như kim châm vào lòng nàng, cũng giống như suy nghĩ của nhiều nam nhân, nam nhân khi thân mật cùng nữ nhân rồi dù không yêu nàng cũng không muốn người khác chiếm giữ nàng. Mà suy nghĩ của Lăng Sương cũng không sai biệt lắm, nàng thân mật cùng nam nhân dù không yêu hắn, cũng không muốn hắn cùng chỗ với nữ nhân khác.

Kỳ thật ý nghĩ này chỉ là chuyện thường tình, bất quá hầu như mọi người dùng lí trí để đối diện, vẻ hờn dỗi trong lòng cũng nhanh chóng buông xuống.

Hiện tại rõ ràng Lăng Sương không giữ được lí trí, nàng nắm tay Khải Nhĩ trực tiếp bay lên đỉnh lâu. Ma pháp sư sau khi đạt đến cảnh giới đại ma pháp sư là có thể ngự không phi hành.

“Hai vị thật vui vẻ, không biết bổn cung có thể gia nhập không?” Lăng Sương lạnh lùng nói.

Phong Dực thấy Lăng Sương ở chỗ này, trong lòng kinh ngạc, nàng ta lại biết thân phận của Khuất Nguyệt, nghe giọng nói của nàng, chẳng lẽ ghen tị.

“Huynh đệ chúng ta nói chuyện phiếm trên trời dưới đất, không chào đón người ngoài” Khuất Nguyệt ôn hòa trả lời, lại còn vươn cánh tay ngọc khoác lên vai Phong Dực.

“Huynh đệ?” Lăng Sương nao nao, lẽ nào Phong Dực không biết Khuất Nguyệt là nữ nhi? Thế nhưng lúc nàng thấy Khuất Nguyệt khoác tay lên vai Phong Dực , khí thế đột nhiên trở nên sắc bén.

“Thế nào? Lại muốn tái đấu? Trước đây ta không bằng ngươi, hiện tại cũng không sợ ngươi” Khuất Nguyệt không tỏ ra yếu kém chút nào trừng mắt nói.

Phong Dực nhìn Lăng Sương, lại nhìn Khuất Nguyệt bên cạnh, nữ nhân xinh đẹp thường ghen tị nhau quả nhiên là đúng a. Hai người thân phận cao quý lớn lên đều khuynh quốc khuynh thành, làm điên đảo chúng sinh, nhưng vừa ở cùng một chỗ, lại giống như củi khô bốc cháy. Hiện tại trên đường phố, phía dưới tửu lâu chật ních người xem náo nhiệt ngẩng cổ nhìn lên đỉnh lâu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK