Xa xa, một thân ảnh với một thân tố y màu trắng nhẹ nhàng uyển chuyển đang hướng phía này đi tới.
Không đợi Phong Dực trừng mắt, Bỉ Lợi thông minh tự giác tiêu thất, bởi vì chủ tử của hắn lại muốn cùng Liễu cô nương tìm hiểu nhân sinh đại đạo vân vân a. Hạ nhân như hắn chỉ cần ở xa xa hóng mát canh chừng (ngó trộm thì có) là được rồi.
Tiếng đàn nhẹ nhàng như âm thanh của tự nhiên quanh quẩn trên đám loạn thạch trong rừng. Liễu Yên Vân thần tình điềm nhiên, ngón tay như tinh linh vũ động trên huyền cầm, mà Phong Dực đang đứng nghiêng người, tay cầm một cuốn cổ văn đen dày toát ra mùi cổ xưa cách đó không xa. Nếu trước mặt có thêm hai chén thanh trà (trà xanh) thì thật giống với gã thi nhân lấy thơ bình thiên hạ. Mà bộ dạng hai người lúc này rất giống một đôi thần tiên uyên ương bạn lữ.
"Tâm nhược chỉ thủy, phương hiển kỳ cảnh." (Tâm luôn phẳng lặng, cảnh đẹp hiện muôn phương_ ta cũng không biết dịch có chính xác không nữa, các lão rành về thơ help ta). Phong Dực nghiền ngẫm câu nói này, đột nhiên có chút minh bạch tại sao Liễu Yên Vân mỗi ngày đều đọc cuốn cổ văn này, nàng mỗi ngày đều nói tâm như chỉ thủy chính là nền tảng của con người đó sao.
Tiếng đàn dừng lại, chỉ còn dư âm vang vọng.
Liễu Yên Vân ngồi cạnh Phong Dực, nhẹ giọng nói: “Đây là thượng cổ đại hiền giả Uy Nhĩ Tư (Wil) tiên sinh sáng tác, là báu vật mà gia sư ta rất trân quý.”
“Thảo nào mà quá thâm ảo đi.” Phong Dực cười nói.
Liễu Yên Vân nhìn Phong Dực, hình bóng tên ma đầu anh tuấn này càng ngày càng xuất hiện nhiều trong đầu nàng, nàng gần như lúc nào cũng nghĩ tới nụ cười của hắn. Rất kỳ quái, một tên nam tử Ma tộc dã man thô lỗ mà lời nói lại luôn khiến nàng phải tự hỏi nửa ngày, cho nên trong lòng nàng, ma đầu này thậm chí có lúc giống như nhận loại vậy.
Lẽ nào đây là dấu hiệu trái tim rung động! Nhưng hình như không giống lắm, Liễu Yên Vân có cảm giác như vẫn còn thiếu một chút gì đó giống như phá rồi lại lập như là Phương Hoàng niết bàn từ trên người hắn. (Đoạn này ta đau đầu luôn).
“Ngươi cảm thấy cấu ‘tâm như chỉ thủy’ là cảnh giới như thế nào?” Liễu Yên Vân đột nhiên hỏi.
“Ta không cho rằng ‘tâm như chỉ thủy’ là một cảnh giới gì cả, cùng lắm chỉ là một loại tu tâm dưỡng tính mà thôi, để được gọi là một cảnh giới thì quá xa vời.” Phong Dực nói xong liền tiêu xái đứng dậy, lưu lại cho Liễu Yên Vân một bóng lưng cao thâm mạc trác.
Trang B (làm ra vẻ, sống giả tạo, không thật với chính mình) có đôi khi cũng là một sự thống khổ, đặc biệt là thời gian ở bên cạnh Liễu Yên Vân, nữ nhân này dường như tin tưởng mấy câu chuyện ma quỷ của hắn gần đây. Đoạn thời gian này, nàng không ngờ thay đổi cuộc sống đạm mác trước đây, suốt ngày cùng hắn thảo luận mấy thứ cảnh giới cao thâm gì gì khiến cho hắn rất đau đầu, bất quá cái mỉm cười thản nhiên của nàng luôn làm cho hắn nửa tỉnh nửa mơ, tâm trí chập chờn cả nửa ngày. Nữ nhân này lớn lên sắc đẹp khiến tiên nữ cũng phải ghen ghét, nụ cười trên gương mặt nàng so với Thái Dương còn rạng rỡ hơn, phàm nhân tục tử có kẻ nào chịu cho nổi chứ. Cũng vì vậy mà Phong Dực mỗi lần thấy nàng đều cố gắng né tránh, nếu không chỉ sợ nữ nhân này chưa yêu hắn thì hắn đã bị nàng cắp mất trái tim rồi.
...
Một tháng sau, Phong Dực tiến hành kiểm tra thành quả huấn luyện bảy mươi hai binh sĩ Ma tộc tại một cánh đồng hoang ngoài thành. Không thể không thừa nhận, bảy mươi hai tên binh sĩ này tiến bộ rất nhanh, mặc dù năng lực tác chiến của mỗi người đều khác nhau. Kỹ năng đặt bẫy, phục kích của cả đám đã có vài phần dáng dấp.
Nhưng Phong Dực cũng chưa hài lòng lắm, nguyên nhân là năng phối hợp tác chiến của bọn họ vẫn còn dậm chân tại chỗ (không tiến bộ). Điều này khổng khỏi khiến hắn nhớ tới những binh trận (trận hình chiến đấu của binh sĩ) phối hợp hoàn mỹ trứ danh thời kỳ chiến tranh lạnh như Cửu cung trận, Lục hợp trận và Tam tài trận.
“Ngừng, tất cả tập trung lại đây.” Phong Dực quát lớn.
Bảy mươi hai tên binh sĩ Ma tộc cùng với đám người huấn luyện bọn họ là Charles, Mạc Da và huynh đệ đê tiện vô sỉ lập tức tập trung lại.
“Thực lực các ngươi tiến bộ không tồi, đáng khen ngợi, bất quá, năng lực phối hợp tác chiến vẫn quá kém, bây giờ ta dạy cho các ngươi ba cái binh trận, các ngươi có liều mạng cũng phải luyện tập tốt cho ta, luyện thành rồi, thiếu gia ta sẽ mang các ngươi đi Hóa Cốt thành tiêu dao một trận, luyện không tốt thì đừng trách ta.” (Khúc này có kiu là ngồi chổm hổm hãm hại, ta bó cẳng). Phong Dực lạnh lùng nói, trên người hắn toát ra phong thái uy nghiêm của vương tộc.
“Vâng, Phong thiếu gia.” Bảy mươi hai binh sĩ Ma tộc lớn tiếng đáp lời, người nào cũng rất hưng phấn. Hóa Cốt thành cách trấn Tây Nam hơn trăm dặm, đây là một tòa đại thành duy nhất ở Ma tộc, cũng là một cứ điểm quan trọng của Ma tộc. Nơi đây cực kỳ phồn hoa, mà quan trọng nhất là tại Hóa Cốt thành có một nơi phong nguyệt rất nổi tiếng, là nơi tiêu khiển chuyên dành cho Ma tộc có tiền hưởng thụ, không chỉ có Ma tộc mỹ nữ, các mỹ nữ của Nhân tộc, Tinh Linh tộc … cũng không hề ít, thậm chí còn có cả thú tộc mỹ nữ (thú tộc mỹ nữ nhìn ntn hả các lão ^^). Chỉ cần có kim tệ (tiền) thì ngươi muốn làm gì thì làm. Chỉ là quân kỉ của quân đội Ma tộc rất nghiêm ngặt, trong lúc chiến tranh, binh sĩ Ma tộc có thể giết người cướp của… không sao, nhưng lúc bình thường thì tuyệt đối không cho bọn họ làm vậy, một khi bị phát hiện sẽ chịu hình phạt rất tàn khốc. Vì nguyên nhân này cho nên trong lúc chiến tranh, binh sĩ Ma tộc mỗi người đều rất hung hăng không sợ chết. Chẳng trách đám binh sĩ Ma tộc của hắn (bản CV ghi là Đông Phương Tung Hoành, ta biến một chút nghe cho thuận) khi nghe có thể đến Hóa Cốt thành tiêu dao thì hưng phấn như thế.
Vừa nghe Phong Dực muốn dạy bọn họ binh trận, mấy người Charles đều kinh nghi nhìn hắn, phải biết rằng những binh trận đơn giản hiện nay của Ma tộc đều là học được từ Nhân loại, không biết binh trận Phong Dực dạy có lợi hại hơn không?
Binh trận, là một môn học cực kỳ cao thâm trong binh pháp chiến tranh của Nhân tộc. Một cái binh trận thành thục được sản sinh đều phải trải qua vô số lần chiến tranh thực nghiệm và tiêu hao tâm huyết của nhiều thế hệ tài năng mới hình thành được. Cách Lôi Đặc – thống lĩnh bộ binh của Kim Ưng đế quốc lúc sinh thời sáng tạo ra “Ngũ Kim Sát Trận” uy lực rất cường đại mới được nhân loại tôn xưng là binh pháp gia vĩ đại.
Phong Dực bắt đầu giảng giải tam đại đại kinh thế danh trận: tam tài trận, lục hợp trận, cửu cung trận, việc này cũng ko phải việc dễ dàng gì, mỗi một binh sĩ trong trận đều thiên biến vạn hóa, muốn cho những binh sĩ Ma tộc có suy nghĩ đơn giản này hiểu là một vấn đề với Phong Dực.
Theo Phong Dực từ từ giảng giải, đám người Charles người nào thần tình cũng dần trở nên trang nghiêm, cái nhìn về Phong Dực cũng lặng yên thay đổi. Bọn họ đều là người thông minh, nếu những binh trận này có thể phối hợp thành thạo thì sẽ đạt tới sự khủng bố cỡ nào chứ. Nếu mấy trăm vạn quân đội Ma tộc đều học được ba cái binh trận này…mấy người Charles nghĩ mà rung mình.
Phong Dực tất nhiên nhận thấy thần sắc mấy người Charles nhưng hắn cũng không ý kiến gì. Đừng nói hiện tại hắn không có khả năng đem ba cái binh trận này truyện thụ đại quy mô cho tướng sĩ Ma tộc, cho dù sau này hắn có thể thống nhất Ma tộc cũng không hề có ý định để cho Ma tộc dựa vào ba cái tuyệt thế binh trận này đi chém giết, khiến cho Thần Phong Đại Lục đảo loạn. Không chiến mà có thể thu phục người mới là vương đạo, cùng nhau chung sống hòa bình với nguyên tắc thu được lợi ích lớn nhất mới chính là khiêu chiến vương giả.
Đúng lúc này, trên bầu trời vang lên một tiếng kêu rất to, một con Hắc Ám Ma Chuẩn (không biết con gì luôn, help ta) thật lớn dang cánh hướng bên này lao tới.
Hai huynh đệ đê tiện vô sỉ lập tức giương cung lấp tên, Mạc Da và Charles cũng sẵn sàng chiến đấu, chỉ có đám binh sĩ Ma tộc vẫn không hề nhúc nhích.
“Đừng khẩn trương, là truyền tin của lão đầu tử của ta.” Phong Dực lên tiếng. Quả nhiên, con Hắc Ám Ma Chuẩn này chỉ lao đến cách mười thước là ngừng lại, hai con mắt hung ác nhìn chằm chằm Đông Phương Tung Hoành một lát rồi há mồm phát ra một thanh âm trầm thấp lạnh băng: “Phong Dực, một ngày trước Thên Ma tế tự về Ma Đô hội họp, nếu đến trễ, lão tử sẽ lột da ngươi.”
Hắc Ám ma chuẩn nói xong liền đập cánh phóng lên cao, trong chớp mắt chỉ còn lại một điểm đen nhỏ.