Đôi mi thanh tú của Liễu Yên Vân khẽ nhíu lại, tựa hồ như đang suy nghĩ tại sao mình lại thất thần, nàng giương mắt nhìn sang Phong Dực, xem ra là do khuôn mặt tuấn tú này, lại một lần nữa không tìm được khí chất kia.
“Ngươi tập luyện một mình đi, ta nghĩ ta phải nghỉ ngơi” Liễu Yên Vân không đợi Phong Dực trả lời đã đi ra ngoài.
Phong Dực cũng không quá mức để ý, lại bắt đầu cân nhắc cách vẽ ma pháp quyển trục, khi hắn xem xét các loại đường cong uyển chuyển với cách sử dụng nặng nhẹ ma pháp lực thì hắn nhận thấy hoàn toàn có thể dùng các loại kỹ xảo trong vẽ tranh để thực hiện, hắn tựa như vừa nắm bắt được cái gì đó thì Liễu Yên Vân mắc sai lầm nên phải dừng lại.
Hắn nhớ lại những điều hắn biết khi phụ thể vào một họa sĩ thiên tài, vẽ tranh, muốn để bức tranh nổi lên họa ý, muốn để bức tranh khắc họa sâu trông óc thì trước hết trong lúc vẽ phải lưu loát liền mạch không được dừng lại, nếu một họa sĩ mà vẽ tranh chia làm nhiều lần thì thoạt nhìn bức tranh khá hoàn chỉnh nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện được những điểm chênh lệch, bởi vì linh cảm mỗi lần đều không giống nhau.
Phong Dực chăm chú nhìn trận đồ song trọng phong nhận thuật, vừa nhìn một lúc đã qua một canh giờ.
Đột nhiên hắn động, hắn cầm họa bút thoăn thoắt vẽ trên hắc thiết quyển trục, thoạt nhìn như nước chảy mây trôi lưu loát sinh động, không hề có một tia ngập ngừng, mà ánh mắt hắn dường như rất thoải mái không có gì gò bó lại rất chăm chú, ở trong mắt hắn ngoại trừ họa bút còn lại không có vật khác.
Lúc ánh sáng ma pháp lóe lên, Phong Dực mới sực tỉnh lại như người vừa trong mộng, nhìn lên trận đồ tươi sáng có sức sống, tâm tình của hắn trở nên kích động.
“Ha ha, lão tử là thiên đại, đại thiên tài a” Phong Dực điên cuồng cười nói, tựa hồ hắn đã thấy được ánh sáng vàng rực rỡ của kim tệ đang cuồn cuộn như sóng triều hướng hắn mà chảy tới.
Trong mấy ngày liên tiếp, Phong Dực đều chìm đắm trong ma pháp quyển trục, hắn tổn hao rất nhiều tâm cơ mới có được hơn hai trăm hắc thiết quyển trục trống, mà lúc này hắn đang vừa cười vừa nhìn năm mươi cái ma pháp quyển trục cấp hắc thiết chế tạo thành công, tuy nhiên những quyển trục này đều là … song trọng phong nhận thuật.
Tuy ngay lần đầu hắn đã chế tạo thành công một cái ma pháp quyển trục, nhưng may mắn chiếm phần nhiều, dù sao họa ý cũng không phải tùy tiện đều có thể đạt được. Nhưng đến cuối cùng, hắn không ngờ là liên tiếp thành công mười lần, đây không phải là do may mắn mà là hắn đã tìm được phương pháp vẽ, tin tưởng thời gian tới, hắn chỉ dựa vào buôn bán ma pháp quyển trục cũng có thể phất nhanh.
Mà điểm kỳ quái chính là, mấy hôm nay không ngờ Liễu Yên Vân luôn ở trong phòng hắn, cũng không biết đang làm gì trong đó?(DG : tự yyy rồi)
Trên thực tế, trong đầu hắn đã xuất hiện những ý nghĩ không thành thật, trong lòng Phong Dực vừa nghĩ đến Liễu Yên Vân thì cô gái này tựa như làn khói đi tới trước mặt hắn (DG : Giống ma quá), sắc mặt thản nhiên, nhưng ở sâu trong con ngươi thỉnh thoảng trong lúc lơ đãng hiện lên vẻ mê hoặc.
“Ồ, ngươi làm sao vậy? Nhìn bộ dáng của ngươi tựa hồ như gặp phải tâm ma?” Phong Dực đánh giá Liễu Yên Vân một hồi, vẻ mặt như ngày tận thế đến than thở nói.
Liễu Yên Vân nhìn chằm chằm Phong Dực rồi sau đó gật đầu, đột nhiên cảm giác được ma đầu kia lộ ra vẻ thần bí, đối với hắn lại tăng thêm phần thiện cảm.
“Ta là tâm ma của ngươi sao?” Phong Dực hỏi.
Liễu Yên Vân lại lần nữa gật đầu, ánh mắt nhìn Phong Dực không khỏi mang theo một tia kỳ vọng, nàng nói “Ngươi nếu đã đoán được thì ngươi có phương pháp phá giải không?”
Nếu có người biết Vân Tiên Tử của Kim Phượng Các bị một tên ma tộc ảnh hưởng sinh ra tâm ma, sợ rằng sẽ ngã ngửa, mà nếu họ biết Vân Tiên Tử lại hỏi tên ma tộc cách phá giải tâm ma sợ rằng đều nhảy lầu tự tử.
“Phương pháp phá giải không phải là không có, ngươi có biết phá rồi lại lập không?” Phong Dực vòng tay ra dáng cao nhân nói.
“Nếu ta là tâm ma của ngươi, đó là vì ngươi sản sinh hiếu kỳ đối với ta, ngươi tự ép buộc mình cũng vô ích, vậy không bằng ngươi buông lỏng để thích ta, yêu ta, đợi khi ngươi hoàn toàn rơi vào tay ta lúc đó ngươi có thể như Phượng Hoàng niết bàn dục hỏa trùng sinh”. Tâm tư của hắn hiện tại cô cùng xấu xa, đã không dùng từ hồ ly để so sánh, hồ ly tuy giả dối nhưng cũng không có vô sỷ như hắn. (DG : ae nhớ kỹ yếu quyết này ).
“Phượng Hoàng niết bàn, dục hỏa trùng sinh, đây cũng chính là phá rồi lại lập sao?” sắc mặt Liễu Yên Vân đột nhiên sáng lên, nàng cảm thấy như đã tìm được con đường mới cho mình (DG : muốn được tên Phong Dực yyy đây mà)
Phong Dực thấy rõ sắc mặt của Liễu Yên Vân trong lòng thầm nghĩ : không lẽ nữ nhân này cũng tin sao, chẳng lẽ con đường tung hoành vô địch của ta là bắt đầu trên người nàng.
Ngay lúc này, Bỉ Lợi đột nhiên chạy tới, hướng Phong Dực nói : “Phong thiếu, ma pháp sư nhân loại đã bất tỉnh”
Ma pháp sư nhân loại? Lúc này Phong Dực mới nhớ tới những tên tù nhân bị hắn phái đi làm thợ mỏ.
Tại quặng mỏ, sau khi nhìn thấy Phong Dực vài tên mới bị hắn bắt làm thợ mỏ dùng ánh mắt oán độc không gì sánh được nhìn hắn, bọn họ ai cũng cả người đầy bụi, ngay cả hai tên tinh linh tộc tuấn mỹ cũng không giữ được phong thái lúc đầu, hai lỗ tai dài cụp xuống, quần áo rách nát, so với dân chạy nạn càng giống hơn.
Phong Dực ra lệnh đem nữ phong hệ ma pháp sư cứu tỉnh, rồi hắn ngồi bắt chéo hai chân trên một tảng đá, đối với ánh mắt oán hận của mấy người làm như không thấy.
“Con người ta tương đối nhân từ, các ngươi đánh lén bản thiếu gia, nếu ta đem các ngươi ngũ mã phanh thây cũng không quá đáng, nhưng bản thiếu gia chỉ bắt các ngươi đi đào mỏ, bản thiếu gia đã đủ lượng khoan hồng chưa? Được rồi những lời vô ích cũng không cần nói, từ nay các ngươi có nguyện ý đi theo bản thiếu gia không, nếu muốn thì đứng ra, không muốn vậy suốt đời làm thợ mỏ”
Phong Dực thờ ơ nói, đừng xem hắn như một tên vương tộc mê muội, hắn biết cái danh đó không đáng một đồng, muốn sống tốt ở trên đời thì phải tăng cường thực lực, những người còn sống sót của mạo hiểm đội thực lực không kém, hơn nữa có thể thấy được bọn họ vẫn còn có thể phát triển.
“Phong thiếu, huynh đệ chúng ta nguyện ý đi theo người” không ngờ hai gã cung tiễn thủ tinh linh tộc đồng ý đầu tiên, đây cũng là ngoài ý nghĩ của Phong Dực, vốn thông qua ánh mắt, hắn cho rằng thợ săn trung niên sẽ là người thuần phục đầu tiên, không ngờ hắn lại nhìn sai, huynh đệ tinh linh tộc tài năng là rất lớn a, thoạt nhìn chính trực, trên thực tế lại đê tiện, những tên như vậy nếu biết lợi dụng tốt sẽ là lợi kiếm thật tốt.
“Ha hả, rất tốt, các ngươi tên gì?” Phong Dực híp mắt cười nói.
“Ta là ca ca tên là Bối Tất, hắn là đệ đệ của ta kêu là Ngũ Tư” tên tinh linh cao gầy cười nói, nụ cười hắn đấy yêu mị, ngoại trừ hắn ra không ai phát hiện được.
“Đê tiện vô sỷ, ha ha, tốt, ta thích, các ngươi quỳ xuống” Phong Dực cười to nói.