Cuối cùng, Phong Dực cũng hoàn thành bức tranh, hắn si mê nhìn ngắm bức tranh đến nửa ngày, mới chậm rãi thở ra một hơi, hắn quay lại nhìn Liễu Yên Vân đang kinh ngạc đứng bên cạnh, nghĩ lại khung cảnh lúc trước, không khỏi lộ ra vẻ thất vọng, trên người của nàng cũng không tỏa ra cảm giác như lúc nãy nữa, có lẽ nụ cười xinh đẹp nhất trên thế giới này chỉ còn lại trên bức tranh.
“Có thể cho ta không?” Liễu Yên Vân nhẹ giọng hỏi.
Phong Dực suy nghĩ một chút rồi đem bức tranh cho nàng, hắn biết nếu có một ngày nàng phát hiện bức tranh cùng với nụ cười kia trở thành chướng ngại trên bước đường tu luyện nàng sẽ không một chút do dự phá hủy.
“Phong thiếu, Dạ Ma Vương bệ hạ cho gọi người” Bỉ Lợi nói.
“Biết rồi” Phong Dực đáp lời rồi đi ra ngoài.
***************
Con mắt âm lãnh của Dạ Ma Vương nhìn chằm chằm vào nhi tử, tựa hồ muốn từ người hắn tìm ra vẻ không bình thường.
“Tiểu tử thối, tiếp chiêu” Dạ Ma Vương đột nhiên hét lớn một tiếng, một quyền hướng phía lồng ngực Phong Dực đánh tới.
Phong Dực biến sắc, cổ tay rung lên tạo thành một đường cong quỷ dị, khó khăn lắm tay hắn mới bắt được nắm tay to lớn của Dạ Ma Vương, mà trên nắm tay từng trận lực lượng liên tục truyền đến, hắn khẳng định mình sẽ nằm trên giường vài tháng nếu như không ngăn được một quyền này.
“Hát’ Phong Dực hét lên một tiếng lớn, hắc mang trên người chợt lóe, hai đôi cánh sau lưng hiện lên, từ đằng sau liên tục truyền đến từng trận ma lực, hắn lùi vài bước mới dừng lại được, dưới chân, hơn mười khối hắc nham cứng rắn bị hắn giẫm đạp nát bấy.
Dạ Ma Vương thu hồi nắm tay, trên nét mặt âm trầm lộ ra vẻ vui mừng nói “Tốt, một quyền này của ta coi như lão bát thực lực đạt đến tầng thứ năm Dạ Ma Công cũng không đón đỡ được, không nghĩ ngươi chỉ dựa vào bốn tầng Dạ Ma Công có thể đón đỡ được, hai năm nay ngoại trừ cố gắng chắc ngươi cũng đạt được cơ duyên đi sao.
Phong Dực lắc lắc cổ tay đang tê dại nhe răng nói “Đây là do lão đầu tử ngươi bất công, nếu không ta đã đạt đến cảnh giới lục dực lam ma”
Dạ Ma Vương cũng không để ý đến xưng hô của Phong Dực, đó cũng là sự khác biệt giữa ma tộc và nhân loại, trong nhân loại nếu dám xưng hô với cha như vậy, sợ rằng sớm bị đánh gãy chân đuổi khỏi nhà rồi.
“Ngươi dùng biện pháp gì để che dấu ma khí trên người” Dạ Ma Vương hỏi.
“Ta không biết” Phong Dực thẳng thắn nói, kỳ thật hắn suy đoán là do tác dụng của hạt châu thần kỳ trong mi tâm, bất quá bí mật này có đánh chết hắn cũng không nói.
Dạ Ma Vương quét mắt nhìn hắn một cái, cũng không tiếp tục truy vấn mà trầm giọng nói “Ngày mai là điển lễ Thiên Ma Vương, đó cũng là thanh niên ma tộc bỉ tái năm năm một lần, trận tỷ thí của ngươi với nha đầu của Huyết Ma Vương cũng không thể nào trốn tránh, nói cho ta biết ngươi có mấy phần nắm chắc.
“Mười phần” Phong Dực nói làm cho trong lòng Dạ Ma Vương chấn động, tuy rằng đã thử thực lực của nhi tử nhưng hắn cho rằng trận chiến với Bối Lệ Tháp đã đạt đến lục dực lam ma thì nhiều lắm cũng chỉ có một phần chiến thắng.
Dạ Ma Vương phất phất tay ý bảo Phong Dực đi ra ngoài, hiển nhiên cũng không hoàn toàn tin lời hắn, nhưng cũng không muốn gây cho hắn thêm áp lực.
Sáng sớm ngày thứ hai, Phong Dực đẩy cửa phòng, dáng vẻ cực kỳ uể oải, thật là hoài nghi có phải đêm qua hắn làm đến bảy lần (DG : vậy còn kém hơn ta a hắc hắc).
“Phong thiếu, đêm qua ngài mất ngủ sao?” Bỉ Lợi đang gác bên ngoài chạy tới thân thiết hỏi, xuyên qua cửa phòng có thể thấy trong phòng chăn màn vẫn chỉnh tề như cũ, nói một cách khác chủ tử của mình căn bản là không lên giường ngủ. Bất quá hắn cũng rất ngạc nhiên, dựa vào thể chất một gã ma tộc phổ thông, ba đêm không ngủ cũng không mệt như vậy a, huống hồ chủ tử là tứ dực hoàng ma, bất quá nghi vẫn này hắn vẫn không dám hỏi, bởi vì hắn chỉ là một người hầu.
Phong Dực sau khi hoạt động gân cốt liền gật đầu.
Nghi thức tế tự phía trước Thiên Ma Điện đã được long trọng bắt đầu, thiên vu ma tộc chủ trì toàn bộ nghi thức.
Dưới đài, ma tộc ngồi xếp bằng tạo thành một mảng mênh mông, phía trước là đại biểu của thế lực tam đại ma vương, phía sau đều là ma tộc phổ thông đến tham gia Thiên Ma Vương tế tự, khoảng hơn trăm vạn ma tộc chen nhau ngồi trên bãi đất trống, mà ngay cả đường phố phụ cận Thiên Ma Đại Điện đều tràn ngập ma tộc, đây là nghi thức hành hương của ma tộc.
Phong Dực cũng ở trong đó, đang nhắm mắt ngủ gật, tựa hồ trời có sập xuống cũng không tỉnh lại, làm cho một vài cao đẳng ma tộc chú ý.
Không bao lâu, thân thể Phong Dực đột nhiên đổ sang một bên, cả người dựa vào một nữ tử ma tộc, đồng thời đầu cũng dựa trên vai nàng.
Bốn phía xung quanh nhìn cảnh này đều cả kinh, tất cả đều xoay đầu không dám nhìn. Có thể ngồi ở đây đều có thân phận cao đẳng trong ma tộc, mà vị nữ tử ma tộc bị Phong Dực đem làm nơi gối đầu có vóc người nóng bỏng, đây là nhân vật mà tam đại ma vương cũng không dám trêu chọc, nàng chính là thân sinh muội muội của Huyết Ma Vương,cô cô của Bối Lệ Tháp, Huyết Tâm Ảnh, nàng đã đạt đến cảnh giới thập nhị dực tử ma, năm mươi năm trước được xưng là mỹ nữ thiên tài đệ nhất ma tộc, bất quá hiện nay danh xưng đó đã chuyển cho cháu gái nàng Bối Lệ Tháp. Bởi vì nàng không lấy chồng mà Bối Lệ Tháp lại mất mẹ sớm nên chính nàng đã nuôi dưỡng Bối Lệ Tháp lớn lên, tính tình Bối Lệ Tháp cao ngạo hơn phân nửa là từ nàng mà ra. Hơn nữa về sự tích của Huyết Tâm Ảnh đến bây giờ vẫn còn một chuyện mà ma tộc còn hay đàm luận, trước kia khi Dạ Ma Vương còn trẻ từng mượn việc say rượu cầm trộm bàn tay nhỏ nhắn của nàng, kết quả bị nàng truy sát vài tháng. Hiện nay nhi tử của Dạ Ma Vương cũng giống cha hắn, không biết kết quả thảm trạng đến độ nào?
Kỳ thực cũng không phải Phong Dực cố ý chiếm tiện nghi, căn bản bên cạnh là nam hay nữ hắn còn không rõ ràng. Chỉ là hắn đang nhắm mắt ngủ gà ngủ gật theo bản năng lại đi nghiên cứu hạt châu thần kỳ trong mi tâm. Khi hắn dùng ý niệm cẩn thận thăm dò thì hạt châu đột nhiên truyền đến một lực hút, khóa chặt lấy ý niệm của hắn, thế nên hắn ngã lúc nào cũng không nhận biết được.
Đôi mắt đầy huyết sắc của Huyết Tâm Ảnh lạnh lẽo, gia hỏa không biết sống chết này lại dám chiếm tiện nghi của nàng, đã mấy năm rồi nàng chưa ra tay bây giờ hoạt động gân cốt một lúc. Nàng đem ma lực trong cơ thể ngưng tụ thành hình dáng mũi dùi nhọn, hướng về phía Phong Dực đâm tới. Chỉ là tình huống ngoài ý muốn của nàng xảy ra, Phong Dực đang tựa trên người nàng bị mùi dùi đâm trúng thân thể hơi chấn động, đầu hắn từ vai nàng trượt xuống chui vào bên trong bộ ngực dị thường sung mãn của nàng, ngoại trừ việc đó ra thì hắn cũng không có phản ứng gì nữa, ma lực nàng phát ra như ném đá xuống biển, hiệu quả gần như chỉ tạo chấn động nho nhỏ.
Nhưng mà Huyết Tâm Ảnh hiểu rõ, ma lực mà nàng phát ra coi như bát dực lục ma trúng phải nếu không mất mười ngày nửa thàng thì đừng mong động đậy, nhưng mà tên nam tử ma tộc trẻ tuổi này vẫn ngủ ngon như cũ, càng ngày đầu của hắn càng chui sâu vào bộ ngực mà bao năm qua chưa có tên nam tử nào động vào. Nàng cũng không biết nam tử này là ai, chỉ biết mỗi lần ngày Thiên Ma Vương tế tự kết thúc thì hắn cũng biến mất, tuy trong ma tộc rất nhiều người biết nàng nhưng người quen biết của nàng rất ít.