Mục lục
[Dịch] Dị Thế Ma Hoàng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phong Dực đang muốn đáp ứng thì Tất Nguyệt biến sắc, nói: “Mau lên, mấy tên hồn đản La Sắt tộc lại tới”

Chỉ thấy xa xa có vài đạo nhân ảnh đang tức tốc gấp rút chạy về phía hai người, Phong Dực cùng Tất Nguyệt leo lên lưng của kim sí lang điêu, cười nói: “Sợ cái gì, bọn người này tốc độ làm sao bằng với kim sí lang điêu được?”

Tất Nguyệt thúc vào bên hông kim sí lang điêu liền bay vọt lên trời, nàng quay đầu lại nhìn rồi nói :”Bọn họ mặc dù không tinh thông ngụ thú như chúng ta, nhưng bọn họ lại có cách đối phó với các loại Dã thú, bằng không thì La Sát tộc sao có thể cùng với Dạ Xoa tộc chúng ta ở sa mạc này có địa vị ngang hàng được”

Đúng lúc này, lỗ tai Phong Dực khẽ động, thì đột nhiên kim sí lang điêu rên lên một tiếng, đang phi hành thì bị kiềm hãm lại, rồi từ trên trời rơi xuống đất, chắc hẳn bọn họ dùng sóng âm để công kích, sóng âm có tần số mà tai người không thể nghe được nhưng lại có rất nhiều động vật lại nghe được. Cho nên, Dạ Xoa tộc dùng sóng âm để ngự thú, còn La Sát tộc dùng sóngg âm để công kích Dã thú, trời đời vỏ quýt dày tất có móng tay nhọn, duy trì lấy Bình Hành Pháp Tắc vũ trụ.

“Khinh người quá đáng.” Tất Nguyệt căm phẫn nói, đồng thời lúc này ngón tay nàng đang đặt trên đầu kim điêu, một lúc sau kim điêu bình ổn trở lại, sau đó kim si lang điêu quay đầu hướng đường cũ mà bay vọt trở về.

“Hừ, không cho bọn chúng nếm chút tư vị đau khổ bọn chúng cứ tưởng Dạ Xoa tộc mềm yếu mà bắt nạt.” Tất Nguyệt cắn môi, mắt lộ ra tia phẫn nộ, khuôn mặt tuyết trắng cũng trở nên đỏ bừng.

“Luyện ngục minh hỏa.” Tất Nguyệt nhoáng lên, trong tay xuất hiện một cây pháp trượng đen tuyền, hướng về phía mấy tên binh lính La Sát tộc lao xuống, đột nhiên nàng vung pháp trượng lên, thấy rõ một vòng hắc sắc hỏa diễm hướng tới phía mấy tên binh lính La Sát tộc bao phủ.

“Thanh phong lá chắn.” Một gã nam tử La Sát tộc gần ba mươi tuổi khẽ quát một tiếng, một đạo thanh sắc hiện ra tọa thành một tấm lá chắc mà lúc này hỏa diễm tiếp xúc với tấm lá chắn phát ra một tiếng nổ lớn.

“Nguyệt công chủ, chúng ta không có ác ý, chỉ là tộc trưởng quá thương nhớ người, chỉ muốn gặp mặt người mà thôi.” Nam tử này cao giọng kêu lên.

“Thối lắm, người đàn bà đó nhớ ta, nàng ta ước gì ta chết đi thì có.” Tất Nguyệt mặt mày đỏ tới tận mang tai hét lớn, dường như nàng thập phần kích động, đồng thời phóng ra hắc ám hệ ma pháp công kích mấy tên binh lính La Sát tộc.

Dạ Xoa tộc trời cho thể chất hắc ám hệ, Tất Nguyệt là một ma pháp sư hắc ám hệ tam tinh đại ma cảnh giới, hắc ám hệ ma pháp công kích thập phần quỷ dị, lực phá hoại tuy không bằng hai hệ lôi hỏa, nhưng thâm độc nhất trong thất hệ, một khi hắc ám hệ gây thương tích thì thống khổ vô cùng, so với các ma pháp khác thì mạnh hơn nhiều.

Mà La Sát tộc lại không có thuộc tính riêng, thoạt nhìn qua tựa hồ với nhân loại giống nhau, nhưng mà trong nhân loại vạn người mới có một ma pháp sư, còn La Sát tộc thì mỗi người sinh ra đã là thiên phú ma pháp, chỉ có điều là thiên phú mạnh yếu không nhất quán, hơn nữa tố chất thân thể cũng rất cường hãn, bởi vậy mà một vài La Sát tộc nhân có thiên phú ma pháp yếu kém thì chuyển sang tu luyện đấu khí, tại Thần Phong Đại Lục, tỷ lệ ma chiến sĩ của La Sát tộc rất kinh người, chỉ bất quá ma chiến binh của bọn họ cũng không ai có cảnh giới quá cao.

Phong Dực nhìn qua đã nhận ra điều này, vài tên binh lính La Sát tộc thực lực không thể so với Tất Nguyệt, nam tử đứng đầu kia chắc hẳn sắp tiến nhập vào hàng ngũ thánh ma pháp sư, nhưng tựu lại bọn họ chỉ thủ chứ không tấn công, một bên người nào cũng phóng xuất phòng hộ ma pháp, một bên thì hết lời khuyên giải, nghĩ đến quả thực là họ được lệnh không được làm tổn thương đến Tất Nguyệt, chỉ là căn bản Tất Nguyệt không có nghe. Ngẫm lại nguyên nhân cũng là do Dạ Xoa tộc bị đầu độc ở thượng nguồn, đã có lúc tưởng rằng Dạ Xoa tộc sẽ bị tuyệt diệt mà Tất Nguyệt thiếu chút nữa thì cũng hương tiêu ngọc vẫn, trong lòng không hận tới thấu xương mới là lạ

Đúng lúc này, một thân ảnh thân mặc thanh y phiêu nhiên phi lai, vài tên La Sát tộc lùi lại đồng thời thi lễ khom người xuống nói:”Tộc trưởng.”

Tất Nguyệt chỉ thị, kim si lang điêu ở trên không trung hạ cánh xuống cạnh nàng, ánh mắt nàng thập phần phức tạp có đến bảy tám phần giống với nữ nhân kia, nàng ta thoạt nhìn tưởng như chỉ có 27 28t, tóc búi lại phía sau đầu, bên trên có cắm vài đóa hoàn hồn hoa lục bích, tâm mi hơi nheo lại tỏ vẻ tức giận.

“Nguyệt nhi, cùng mẫu thân hồi tộc, mẫu thân sẽ chậm rãi giải thích cho ngươi tất cả?” Băng Nhược Tiêm, ngũ khí ôn hòa, ánh mắt thập phần ấm áp .

“Ngươi chỉ cần cho ta biết một vấn đề, Dạ Xoa tộc chúng ta bị hạ độc ở thượng nguồn có đúng hay không là do ngươi hạ lệnh?” Tất Nguyệt bộ ngực phập phồng, có vẻ hết sức kích động.

“Không sai, nhưng là….”

“Không có nhưng nhị gì cả, ngươi tâm địa rắn rết chính là một độc phụ, ngay cả chính nữ nhi của mình cũng không buông tha.” Tất Nguyệt lớn tiếng quát khan cả giọng, mắt hơi ngấn lệ, tâm niệm nàng vừa động ngồi lên lưng kim si lang điêu phóng vút lên trời nhưng chỉ đến giữa không trung thì kim si lang điêu thân hình cứng đờ, chính là như cánh diều đứt dây rơi xuống đất.

Lúc này Phong Dực ở bên dưới nhảy lên đỡ lấy nàng, còn cách đó không xa kim si lang điêu rơi phịch trên mặt cát, tỏ vẻ thống khổ , có vẻ như lang điêu bị đau bụng dưới.

“Băng Nhược Tiêm, ngươi muốn làm gì đây? Ở ngay tại đây, đích thân mình ra tay giết chết con gái mình?” Tất Nguyệt hững hờ hỏi.

“Làm càn!” băng Nhược Tiêm nghe thấy vậy giận đến run người, chính là nàng không ngờ lại bị con gái do mình đẻ ra chỉ mặt gọi tên như vậy, trong lòng cảm giác đau khổ. Chỉ là tâm sự trong lòng như thế nhưng cũng không có để lộ ra ngoài, nàng không khỏi thở dài, ngữ khí chầm rãi nói:” Nguyệt nhi, sự tình không giống như ngươi tưởng tượng, ngươi theo ta trở về, tự nhiên sẽ minh bạch hết thảy?”

”Nếu như ta nói không thì sao?” Tất Nguyệt vừa nói vừa giơ pháp trượng trong tay lên.

“Vậy ngươi cũng phải đi theo ta” Băng Nhược Tiêm ngữ khí kiên định nói.

“Vậy thử xem.” Tất Nguyệt lạnh lung nói.

Băng Nhược Tiêm vung tay lên, phía sau nàng vài tên binh lính La Sát tộc nhanh chóng hướng về phía Tất Nguyệt

“Đinh linh linh…..” Tất Nguyệt đung đưa chiếc chuông nhỏ ở trên cổ tay, phát ra tiếng chuông thanh thúy.

Bỗng nhiên mặt cát nổi lên từng đợt sóng hướng thẳng bầu trời mà bay lên, mười mấy con độc xà từ trong cát bay vọt ra hướng về phía mấy tên binh lính La Sát tộc

Một nữ tử La Sát tộc ánh mắt tập trung, trường kiếm trong tay vung lên vẽ một đường, vài đạo bạch mang nhàn nhạt hiện ra, mười mấy con độc xà này liền bị chém làm hai rơi xuống

“Quang Minh đấu khí, thật là hiếm thấy, tưởng rằng Quang Minh chiến sĩ chỉ có ở thần điện” Phong Dực thầm nghĩ.

“Phong dược thuật”Một tên nam tử La Sát tộc niệm chú ngũ, vài đạo thang mang lặng lẽ hướng về phía Tất Nguyệt, Phong Dực không một chút tiếng động

Vẫn lấy thân phận là một người đứng xem, Phong dực đột nhiên vung tay lên, một đạo Quang Quyển thánh khiết hướng bốn xung quanh khuếch tán. Đạo thanh mang kia vừa tiếp xúc với Quang Quyển liền tiêu tán không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

“Thánh mục sư!” La sát nam tử kia con ngươi rụt lại nam nhân này vô thanh vô thức, trên người không hề có khí tức, lại thật không ngờ là một thánh mục sư.

Băng Nhược Tiêm ánh mắt thập phần kinh ngạc, một lần nhìn Phong Dực mà đánh giá, có thể đem khí tức ẩn nấp sâu như vậy, nam nhân này quả thật không đơn giản chút nào

“Tất Nguyệt, không bằng chúng ta cùng với La Sát tộc trưởng đi một chuyến xem sao, ta nghĩ nàng ta sẽ cho ngươi một lời giải thích thỏa đáng” Phong Dực mở miệng nói, điều này làm cho Tất Nguyệt cùng Băng Nhược Tiêm lấy làm kinh hãi.

“Phong Dực?” Tất Nguyệt ngạc nhiên nhìn Phong Dực. Lẽ nào hắn bị Băng Nhược Tiêm mua chuộc?

“Kỳ thực bằng vào thực lực của La sát tộc trưởng nếu muốn động thủ với ngươi, ngươi cho rằng có thể kháng cự sao? Ngươi đối với nàng vô lễ như vậy mà nàng không hề có giận, ta nghĩ nàng đối với ngươi thật lòng không có lấy một điểm giả dối, bằng không hà tất phải cùng ngươi nói những lời vô ích” Phong Dực nhìn Tát Nguyệt mà nói.

Tất Nguyệt cùng Phong Dực đổi diện một lát, gật đầu nói:”Hảo, ta không tin nàng nhưng ta tin ngươi.”

Băng Nhược Tiêm trong lòng như ăn phải giấm chua, lại một lần nữa thầm đánh giá Phong Dực, có thể làm cho nữ nhi của mình nói gì nghe đấy, xem ra phải điều tra xuất thân của hắn

Thành thị trung tâm của La Sát tộc so với Dạ Xoa tộc lớn hơn nhiều, cũng có không ít mỹ nam, có lẽ là La Sát tộc nhân bản thân tướng mạo đã tuấn mỹ, bọn họ đối với môi trường sống cũng yêu cầu rất cao

Trong phủ tộc trưởng có một hoa viên tráng lệ, mặc dù không thể so sánh với hoa viên trong hoàng cung Thanh Long đế quốc, kỳ thực trang viên bố trí rất tao nhã thoải nái, hơn nữa lại trồng rất nhiều loại hoa hiếm gặp, thật khó mà tưởng tượng được, ở sa mạc lại có thể có một hoa viên mỹ lệ như vậy.

“Hiện tại ngươi có thể nói được rồi, rốt cuộc là có chuyện gì?” Tất Nguyệt nhìn Băng Nhược Tiêm lạnh lung hỏi.

“Nguyệt Nhi ngươi có biết lai lịch của Dạ Xoa tộc và La sát tộc?” Băng Nhược Tiêm hỏi.

“Tộc nhân hai bên ai ai mà không biết, ngươi đừng có nói những lời thừa thãi nữa” Tất Nguyệt không kiên nhẫn nói.

“La Sát cùng Dạ Xoa từ chưởng quản sinh tử do Ma Da địa thần sinh ra, chân phải ra trước là La Sát, chân trái ra trước là Dạ Xoa, một đắc ý một xấu, thay Ma Da đại thần chưởng quản sinh tử, La Sát chưởng quản sinh, Dạ Xoa chưởng quản tử, chỉ là sống hay chết cách nhau một sợi chỉ, mặc dù cách biệt vạn dặm, chính vì thể àm hai người nảy sinh mâu thuẫn..” Băng Nhược Tiêm ngữ khí chẫm rãi thuật lại truyền thuyết lâu đời. mà Phong Dực lúc này chính là vừa uống trà vừa cao hứng lắng nghe

La Sát tộc cùng Dạ Xoa tộc cư nhiên là hậu nhân của La Sát và Dạ xoa, tuy rằng đã chiến đấu ngàn vạn năm nay nhưng đều có chung một tín nhưỡng đó là Ma Da đại thần.

Băng Nhược Tiêm thuật lại, so với những gì Tất Nguyệt biết được có phần nhiều hơn, mà lúc này Tất Nguyệt cũng chăm chú lắng nghe.

‘Cố sự nói rất hay. Bất quá cái này cùng việc ngươi hạ độc thì có quan hệ gì?” Nghe kể lại xong, Tất Nguyệt hỏi.

“Bởi vì thời gian trước, Ma Da đại thần hiển linh, có nói Dạ Xoa tộc và La Sát tộc căn bản là huynh đệ, tội gì phải chiến tranh không ngừng, cũng thực muốn hai tộc hóa giải mọi ân oán, chỉ có thể chó bọn họ uống thần dược thì hai tộc sau này mới có thể đồng tâm nhất chí, trước mặt Ma Da đại thần bỗng xuất hiện một bình ngọc, trong bình ngọc có một ít bột phấn bạch sắc. Ta trong lòng còn có nghi ngờ, nhưng tuy ta là trưởng tộc nhưng có một số việc không thể tự mình quyết định mà phải thông qua hội đồng trưởng lão. Mà hội đồng trưởng lão đối với sự việc này thập phần tin tưởng, không có nghi ngờ, vì thế mới có việc đầu độc” Băng Nhược Tiêm than nhẹ một tiếng.

“Kỳ thực căn bản đó không phải thần dược đồng tâm gì cả mà là thuốc độc trí mạng có đúng hay không?” Tất Nguyệt nói, việc Ma Da đại thần hiển linh ở Dạ Xoa tộc có nghe nói nhưng không biết cụ thể ra sao, Băng Nhược Tiêm nói như vậy, nàng có vài phần tin tưởng

“Không sai, cho nên ta hoài nghi có người mượn Ma Da đại thần khơi mào cuộc chiến tranh giữa La Sát tộc và Dạ Xoa tộc, nhưng ta thực không rõ mục đích của bọn chúng, chỉ là có điều việc Ma Da đại thần hiển linh ta cũng không có nhìn ra chút dị thường nào, bọn họ thực lực tuyệt đối không đơn giản.” băng Nhược Tiêm nhíu đôi mi thanh tú nói, hồi nhơ lại hôm đó Ma Da đại thần hiển linh có toát ra thần lực khiến cho hết thảy mọi người quỳ bái

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK