Trên một hoang nguyên (cánh đồng/đồng cỏ hoang vu) không bóng người, ngẫu nhiên có vài tiếng dã thú thê lương vang lên.
Một đạo hắc ảnh (bóng đen) với tốc độ như một tia chớp từ xa xa phóng về hướng này. Lúc gần đến chỗ này, bóng đen đó đột nhiên ngừng lại, phát ra một tiếng hí vang trộn lẫn một chút lôi thanh (tiếng sấm).
“Long Mã thuần chủng tốt thật! (Hảo thuần chủng Long Mã!) Chủ nhân cũng thật đẹp trai, rất nhanh nhẹn!” Phong Dực đang nằm trên một bụi cỏ dại ven hồ thầm khen một câu. Sớm nghe nói Thần Phong Đại Lục có một giống ngựa rất hiếm thấy gọi là Long Mã, giống ngựa này rất khỏe, toàn thân phủ long lân (vảy rồng), trời sinh am hiểu phong hệ ma pháp, một ngày có thể đi vạn dặm, có người nói, nếu có cơ duyên thì Long Mã còn có thể mọc thêm hai cánh mang theo chủ nhân phi hành trên không trung.
“Trên thế gian còn có nam nhân xinh đẹp đến vậy sao?! Không phải là nữ giả nam trang đó chứ!?” Phong Dực thầm nghĩ, nhưng ngực tên này thẳng (ý nói là bằng phẳng á), cổ có trái khế (yết hầu), thân hình cũng cao lớn, nhãn thần (ánh mắt) tuy ôn hòa nhưng nội liễm khí thế rất sắc bén, không giống ánh mắt nhu hòa của nữ tử.
Thiếu niên nhảy xuống Long Mã, nhìn về phía Phong Dực đang lười nhác thích ý nằm đằng trước, ánh mắt sắc bén chợt lóe lên rồi biến mất. Hắn đi tớ mép hồ vóc nước rửa mặt, rồi thở dài một tiếng. Cử chỉ và thần thái cực kỳ ưu nhã, chỉ có con cháu của một thế gia lâu đời mới có thể có được loại khí chất này.
Phong Dực hơi nheo nheo mắt nhìn khuôn mặt tên thiếu niên này dưới ánh mặt trời cộng thêm hơi nước của mặt hồ và giọt nước long lanh đọng lại trên mặt phản chiếu ánh nắng của mặt trời, lúc này nhìn hắn không giống một gã mỹ nam tử mà giống một thiếu nữ khuynh quốc khuynh thành hơn.
“Mẹ nó, nam nhân sao lại có cái loại khí chất này, hại ta liên tưởng tới thằng khốn biến thái Mễ Lặc.” Phong Dực lắc lắc đầu, không ngừng oán thầm.
“Vị huynh đài này, bộ mặt ta nở hoa sao?” Đúng lúc này, thiếu niên kia lại mở miệng nói, thanh âm mặc dù hơi nhỏ, nhưng vẫn có thể nghe ra là giọng nam nhân, mà ngữ khí của hắn có vẻ tức giận (mịa, con gái chứ còn gì nữa, đè ra lột sạch quần áo là biết chứ gi ^^). Bất quá, quý tộc vẫn đúng là quý tộc, ngay cả chất vấn cũng ưu nhã như thế.
"Không có nở hoa, mặt của ngươi vốn là một đóa hoa rồi." Phong dực ha hả cười nói.
“Mặt của ngươi thì như một đống *** trâu.” Tên thiếu niên hừ hừ nói, hình tượng quý tộc trong nháy mắt không còn chút gì.
Khóe miệng Phong Dực hơi xệ xuống, cái này tương phản quá lớn a, may là những lời định khen chỉ mới nói có một câu…
Tên thiếu niên thấy Phong Dực phản ứng giống như nuốt phải một con ruồi thiệt bự thì không khỏi tức cười, liền đi tới cười nói: “Ta chỉ đùa thôi, huynh đài đừng để trong lòng, ta tên Khuất Dịch, còn huynh?”
"Phong dực."
“Ha ha, tên chúng ta đọc lên khá giống nhau nhỉ (âm đọc hơi giống nhau), nhìn trang phục của huynh, không giống thợ săn (Liệp nhân), cũng không phải chiến sĩ, huynh đến hoang mãng thảo nguyên này làm gì?” Khuất Dịch cười hỏi.
Sự tức giận trong lòng Phong Dực bị nụ cười khuynh thành của Khuất Dịch đè xuống không thể nào phác tác được, lúc này hắn thật sự muống mở miệng nói: “Ngươi đừng có ở trước mặt bổn thiếu gia mà cười nữa, nghe chưa!” Không nghĩ tới, đường đường một nam nhân chân chính như hắn lại bị nụ cười của một nam nhân khác làm cho luống cuống, thế giới điên hết rồi.
“Tới đây du ngoạn (dạo chơi).” Phong Dực hừ hừ nói.
“Trùng hợp thế, ta cũng tới đây du ngoạn, hay là chúng ta kết bạn đồng hành đi.” Khuất Dịch kinh ngạc nói, những người tới hoang nguyên du ngoạn thì không bị điên thì cũng là thằng ngu. Hắn tưởng mình đã đủ điên rồi, không ngờ cũng có người điên giống hắn.
Phong Dực vội vàng lắc đầu nói: “Ta trước giờ luôn độc lai độc vãng, chúng ta mỗi người đi một ngã đi.”
“Huynh không quen nhìn khuôn mặt xinh đẹp như ta đúng không? Không sao đâu, huynh nhìn hoài sẽ quen thôi, khuôn mặt này trời sinh đã thế, ta cũng không có biện pháp a.” Khuất Dịch cười cười nói, đối với gương mặt xinh đẹp của mình cũng có chút đắc ý.
Vậy là Phong dực bất đắc dĩ bị một tên nam nhân có vẻ đẹp không nên có, à không, phải gọi là một thiếu niên có gượng mặt mỹ nữ quấy nhiễu. Tên Khuất Dịch này, ngoài trừ khuôn mặt rất không phù hợp ra, thì những cái khác đều không có vấn đề gì. Hắn có vẻ rất hiểu biết rất nhiều, từ chính sách quốc gia đến phong tục tập quán của các làng xã, hắn đều có thể thuận miệng nói ra rõ ràng. Điều này không khỏi khiến Phong Dực nhìn hắn bằng con mắt khác.
Phong Dực tuy đã đọc một quyển lịch sử nhân loại, đối với thế giới của nhân loại cũng có một chút hiểu biết, nhưng tình hình cụ thể thì không rõ ràng. Bởi vậy từ miệng của Khuất Dịch hắn biết thêm được rất nhiều thứ, những hiểu biết mơ hồ trước đây cũng dần dần rõ ràng hơn. Cứ như vậy, hai người trở thành bạn đồng hành. Mảng thảo nguyên này đã là ranh giới của Nhân tộc, Phong Dực cũng không cần lo lắng lão quái vật kia truy sát nữa.
Bầu trời đêm trên thảo nguyên rất đẹp, dường như tất cả các vì sao trên thế giới này đều tập trung lại đây, tựa như những viên kim cương lấp lánh được khảm trên nền trời đen vậy.
Lúc này, Phong Dực đột nhiên nhớ đến bóng dáng cô đơn tịch mịch của Liễu Yên Vân.
“Ngoại trừ thực lực thì ta còn có cái gì?” PhongDực trong lòng thầm thở dài, trong cuộc sống trần tục này có rất nhiều điều hắn không hiểu được mà cũng vô pháp lý giải nó. Kinh nghiệm qua nhiều kiếp sống Luân Hồi, hắn hiểu được một điều rằng, thứ quý giá nhất trong thiên địa không phải là cái gì khác ngoài chân tình. Cho dù ngươi có đứng trên đỉnh kim tự tháp (ý nói là đứng đầu thiên hạ), cho dù ngươi có thể đạp vỡ hư không, cho dù ngươi có trường sinh bất tử…nhưng không có chân tình thì ngươi cũng chỉ là một hạt bụi trong vũ trụ mà thôi, vĩnh viễn tồn tại nhưng cũng vĩnh viễn chỉ là một hạt bụi cô độc.
Khuất Dịch đứng một bên, lúc nãy còn thấy Phong Dực cười đùa nói giỡn, mà khi nhìn lên bầu trời thì đột nhiên vẻ mặt trở nên cô đơn, làm hắn có chút kỳ quái. Rồi ánh mắt lại bị thu hút bởi con côn trùng được bện bằng cỏ trên tay Phong Dực.
“Đây là cái gì?” Khuất Dịch vốn không muốn quấy rầy Phong Dực, nhưng trời sinh hắn rất thích học hỏi, nếu không hắn cũng không biết nhiều thứ như vậy, nếu không có hứng thú trong đó thì không thể nào biết nhiều vậy được.
Phong Dực lấy lại tinh thần, thì phát hiện trong lúc vô ý đã tiện tay dùng cỏ bện thành một con chuồn chuồn, nhưng mà trong thế giới này hình như không có loại côn trùng này thì phải.
“Ta chỉ biết nó gọi là chuồn chuồn, còn những cái khác ta không biết, cho nên đừng hỏi ta, nếu ngươi thích thì ta tặng cho ngươi.” Phong Dực đã biết cái tính hay truy hỏi của Khuất Dịch, cho nên nói chặn họng hắn, rồi ném con chuồn chuồn bằng cỏ trên tay cho hắn.
Thời tiết trên thảo nguyên thay đổi rất thất thường, nửa đêm về trước (từ tối đến đêm) trời đầy sao, mà nửa đêm về sau (đếm tới sáng) thì gió thổi mây cuộn rồi từng tia sấm sét như ngân xà loạn vũ (con rắng màu xanh nhảy múa) cắt qua phía chân trời, nhìn chúng hạ xuống gần như có thể đưa tay ra là có thể bắt lấy được vậy.
Phong Dực và Khuất Dịch đang nằm bên cạnh đống lửa ngủ bị dọa cho nhảy dựng lên.
“Chết rồi, ta không có mang theo lều.” Khuất Dịch cau mày nói, mắt nhìn Phong Dực.
Phong Dực giống như làm ảo thuật từ đâu đó lấy ra một cái lều cao bằng thân người, rồi rất nhanh chui vào, quay đầu nói với Khuất Dịch: “Vào nhanh đi, mưa tới bây giờ.”
Khuất Dịch thoáng do dự rồi cũng chui vào. Bởi vì không gian trong lều nhỏ hơi nhỏ nên thân hình hắn với Phong Dực như dính sát vào nhau (đã đã). Hắn giãy dụa vài cái, có vẻ không được tự nhiên lắm.
“Đừng có lộn xộn, ách…người là nam nhân mà trên người lại thoa phấn hương? (con gái thời xưa ko biết dùng nước hoa, chỉ dùng phấn có mùi hương thôi), ngươi không phải lưỡng tính đó chứ!” Hai người đứng sát nhau như vậy, Phong Dực liền ngửi được một mùi phấn hương trên người Khuất Dịch, mùi này tựa hồ là mùi của nữ nhi a, rất thơm.