Tô Mạt lắc đầu một cái, “Trừ phi là Tề Vương, nếu không người khác cũng không thể trong lúc bị bao vây như vậy có thể biết tiến lùi, Bệ Hạ quá coi trọng thần rồi.”
Hoàng đế chán nản nhắm mắt lại, hít thở mạnh, giống như bị mãnh thú vây quanh.
Qua mấy ngày, cung Phúc Thọ vẫn bị trông chừng nghiêm ngặt, nhưng Tô Mạt vẫn biết được thông tin bên ngoài.
Nàng nói cho hoàng đế, hôm nay Bộ binh mang theo nhóm người chống lại Tả Minh Thụy, chẳng qua là kiêng kị hoàng đế đang bị bắt, không dám tấn công mạnh. Triều đình chia làm hai nhóm, một nửa ủng hộ Tả Minh Thụy, một nửa khác lại kiên quyết phản đối.
Nàng cười nói: “Bệ Hạ, như vậy người cũng không hoàn toàn thất bại, ít nhất triều đình vẫn có những người ủng hộ ngài. Lỗi của người là không tín nhiệm người cần thiết. Nếu phụ thân ta còn nắm một phần binh quyền, tuyệt đối sẽ không xuất hiện cục diện như thế này. Còn nữa, nếu hai người Lưu công công và Tiền cô cô ở bên cạnh người, thì sẽ không dễ dàng bị mê hương chế trụ.”
Hiển nhiên là kế ly gián của Vu Hận Sinh, cố ý để cho hoàng đế tức giận chuyện năm đó Lưu Ngọc để cho tiểu hoàng tử chạy thoát, lại để cho vết thương cũ của hoàng đế tái phát, mất đi sự nhẫn nại cùng sự phán đoán, nhốt Tô Nhân Vũ, nếu không Nhạc Thiếu Sâm cũng không có cơ hội xen vào.
Này không khác gì gậy ông đập lưng ông.
Những năm nay thoạt nhìn giống như hoàng đế ổn định mọi việc rất tốt, nhưng thực tế lại tự hủy đi tường thành, nhất là những năm gần đây, càng ngày càng hay nghi ngờ.
Ánh mắt hoàng đế khôi phục lại chút sức sống, “Tề vương cùng Ngụy vương, còn có thể …..”
Tô Mạt lắc đầu, cắt đứt câu nói của hắn: “Bệ Hạ, người có thể nghĩ đến, chẳng lẽ người khác không nghĩ đến sao, bọn họ tự nhiên sẽ có chuẩn bị, chỉ sợ hôm nay hai người kia cũng đang vất vả chiến đấu.”
Sắc mặt hoàng đế liền biến sắc, chán nản ngã xuống giường, “Phải chăng ta quá ngây thơ.”
Tô Mạt ngưng mắt nhìn hắn, “Bệ hạ, vì sao trước đây người lại đối xử với Tề Vương như vậy?”
Vấn đề này nàng muốn hỏi từ lâu, chẳng qua là trước đây không có cơ hội.
Hoàng đế ngẩn người, hắn đối với Cẩn Nhi …. Hắn rũ mắt xuống , hắn đối với đứa con trai này, có thưởng thức, có chán ghét, thậm chí là sợ …
Chỉ sợ ngay chính bản thân hắn cũng không biết vì sao.
Tô Mạt thấy hắn khôn chịu nói, tiếp tục hỏi: “ Tề vương điện hạ cung cúc tận tụy vì Đại Chu, hắn vì người vào sinh ra tử, nhưng vì sao lần nào người cũng khinh thị hắn? Chẳng lẽ là vì mẫu thân của hắn xuất thi ti tiện? Nếu như ngay từ đầu người đối xử với hắn như những hoàng tử khác, không cần phải tốt hơn, như vậy hắn sẽ không chán ghét hoàng gia như thế này, thất vọng đối với hoàng gia như vậy, người cũng sẽ không rơi vào cục diện như ngày hôm nay.”