Mục lục
[Dịch] Xuyên Việt Du Long Hí Phượng: Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vẻ mặt của Tô Văn Nhi có chút không được tự nhiên, nàng cười lạnh nói: “Không cứu thì không cứu, không cần phải châm chọc làm gì.”

Tô Mạt không để ý đến nàng nữa, xoay người cùng Tô Hinh Nhi đi đến hậu viện nói chuyện cùng phụ thân và lão phu nhân.

Đến chạng vạng, có người ở trong cung đến, hơn nữa đích thân Lưu Ngọc đến, dáng vẻ của ông rất bình tĩnh, lần lượt chào hỏi lão phu nhân và Tô Nhân Vũ. Lão phu nhân để cho Tô Mạt phân phó mọi người chuẩn bị tiếp chỉ.

Nội dung của thánh chỉ khiến cho mọi người không thể hiểu nổi, đầu tiên là nói Tô Nhân Vũ trung thành đền nợ nước, khiến bản thân bị thương nhiều chỗ, hôm nay tật cũ tái phát ở nhà dưỡng bệnh, thưởng cho một số kim ngân châu báu, tăng bổng lộc lên gấp đôi.

Một nội dung khác của thánh chỉ là chiêu cáo Tô Chiêu nghi vì Bệ hạ cầu phúc, nhiễm bệnh bỏ mình, an táng ở hoàng lăng.

Đối với tin tức lần này Tô Mạt không hề ngờ tới, không nhìn ra hoàng đế có suy tính gì, muốn bỏ qua cho Tô gia sao? Chẳng lẽ lần đó Hoàng Phủ Cẩn uy hiếp có tác dụng? Hay là ông ấy đã lớn tuổi, đến giờ thường xuyên bị ác mộng, bệnh lại nặng thêm, vì vậy lương tâm trỗi dậy?

Bây giờ nhìn Lưu Ngọc cũng có chút tuổi rồi, đi đường cũng đã hơi tập tễnh. Tô Nhân Vũ mời ông ở lại uống trà, nhưng ông lắc đầu nói: “Chúng ta còn phải hồi cung phục chỉ, không quấy rầy Quốc công nữa.”

Vừa nói ông vừa đi đến trước mặt Tô Mạt, cười cười, vẻ mặt phức tạp nhìn nàng, thấp giọng nói: “Tô tiểu thư, nô tài có lời muốn tự mình nói với ngài.”

Tô Mạt nghiêng đầu nhìn Hoàng Phủ Cẩn ở góc khuất, y cũng đang chăm chú nhìn nàng, nàng cười cười, ý bảo y trốn đi.

Hai người đi về phía Hoàng Phủ Cẩn, y liền nấp đi.

Lưu Ngọc dừng bước, thấp giọng nói: “Tô tiểu thư, nô tài nói lời thật lòng. Mọi khó khăn đều đã qua, ngài nên ủng hộ Tề vương. Toàn lực giúp đỡ, đưa Tề vương lên. Như vậy…mọi chuyện đều có khả năng.”

Tô Mạt cau mày, nhìn ông, “Lưu công ông, ý ngài là Bệ hạ…?”

Lưu Ngọc thở dài, “Tô tiểu thư, nô tài không nói gì, nô tài hồi cung trước.”

Tô Mạt đưa mắt nhìn ông, muốn hỏi Tiền cô cô nhưng lại thôi.

Sắc mặt Lưu Ngọc thoáng qua một chút buồn thương, lắc đầu thở dài nói: “Khó khăn.”

Bị Vu Hận Sinh xuống tay, còn có cơ hội trở về sao?

Tô Mạt nói chuyện vài câu cùng ông, biết được Tín vương thật sự điên rồi, hiện giờ chỉ còn lại Lạc vương và Ngụy vương, Tả Minh Thụy chắc chắn khó thoát được tội, nhưng hoàng đế lại kiêng kỵ Thẩm gia, cũng không biết sẽ giải quyết đám gia quyến kia như thế nào, Lưu gia thì ngược lại, nhất định phải tru di cửu tộc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK