Mục lục
[Dịch] Xuyên Việt Du Long Hí Phượng: Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoàng Phủ Giác đứng dậy đón nàng, mời nàng ngồi rồi sai người dâng trà.

“Tề Tú Hữu có náo loạn vườn hoa của muội không?”

Tuy đã nghe được tin tức nhưng Hoàng Phủ Giác vẫn muốn nghe chính miệng nàng nói.

Tô Mạt cười:“Vườn hoa trong sạch , tự nhiên không việc gì. Hơn nữa những hoa nông ở đó người người cường tráng , thích khách dám trốn vào trong đó, chúng ta cũng tất nhiên sẽ không bỏ qua hắn .”

Hoàng Phủ Giới liếc bọn họ một cái rồi dẫn đệ đệ ra sân dạo.

Nàng không ngờ hoàng Phủ Giới cũng có ngày hiểu chuyện như thế, biết nàng có việc cần nói riêng với hoàng Phủ Giác nên chủ đông tránh đi.

Nàng thu hồi ánh mắt, nói với Hoàng Phủ Giác:“Ngũ Ca, muội đột nhiên nhớ tới một việc.ta nghĩ khởi một sự kiện đến. Năm đó, trên đường muội cùng Tề vương về kinh có gặp phải thích khách. Bọn họ giống kiếp phỉ, trực tiếp lên thuyền giết người, sau đó muội với Tề vương còn bị bọn họ bắt vào một đại viện chộp. Ở đó có một công tử bộ dáng như hoa ngư ngọc, nữ nhân còn phải kém xa. Hắn bị Tề vương đả thương, sau bị người cứu thoát, tới giờ chưa thấy xuất hiện lần nào nữa.”

Sau đó, hai người lại gặp Tô Trì đang khâm sai nam hạ, hắn được lên xuống phía nam đón Tô gia hồi kinh.

Lúc đó, nàng có nghi ngờ Tô Trì, nhưng sau phát hiện bọn họ đang muốn mượn sức Hoàng Phủ Cẩn. Dù Hoàng Phủ Cẩn có bị hoàng đế ghét bỏ nhưng Đại Chu thực sự không thể không có hắn.

Hoàng Phủ giác với thái tử, người nào có lên được ngôi hoàng đế hay không cũng vẫn cần hắn giữ yên bờ cõi. Vì thế, nàng loại bỏ suy đoán này.

Nhưng giờ, gặp chuyện thích khách, nàng lại nghĩ tới chuyện cũ.

Hoàng Phủ Giác suy nghĩ một chút:“Mạt nhi, muội còn nhớ bộ dạng gã công tử đó không?”

Tô Mạt gật đầu, nàng đứng dậy đi đến trước án thư ngồi xuống, chấp bút, nhắm mắt nhớ lại.

Nàng thích thưởng thức những người có khuôn mặt đẹp, mà tên công tử đó dung mạo quá sức mĩ miều nên nàng nhớ mãi không quên.

Chỉ bằng vài nét bút, nàng đã đem diện mạo người đó vẽ đi ra.

Hoàng Phủ Quyết “Di” một tiếng, nhíu mi suy tư, lẩm bẩm nói:“Hình như ta đã gặp người này ở đâu rồi?”

Hắn nhíu mày, trong đầu vô số hình ảnh hỗn loạn lướt qua nhưng không tài nào bắt được.

Tô Mạt nói:“Ngũ Ca, huynh đừng cố, không chừng bất thình lình nhớ tới thì sao?”

Nàng tiếp tục nói:“Tề vương thích du lịch, đó là bởi vì hắn đối chính trị cùng quyền mưu không có hứng thú, hắn thích tự do tự tại. Nếu điều này cũng bị quy thành có mưu đồ gây thì không còn gì để nói..”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK