Mục lục
[Dịch] Xuyên Việt Du Long Hí Phượng: Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Mạt đi đến nơi ở của Diệp Tri Vân, ông đang cùng Lưu Vân Lưu Hỏa đánh quyền, rất chậm rãi, vợ chồng Hồ tiên sinh đang ngồi uống trà ở đình nhỏ bên cạnh.

"Diệp lão đầu!" Tô Mạt chạy tới, "Mọi người đang đánh quyền gì vậy, không phải là Thái cực."

Diệp Tri Vân hừ một tiếng, liếc nhìn nàng nói: "Quỷ nha đầu, biết đến nhìn ra rồi sao? Nếu không phải Tĩnh nhi không có ở đây, con sẽ không nhớ đến ta."

Tô Mạt cười nhẹ: "Cha nuôi, người đừng nói oan cho con vậy chứ, sao con có thể đến thăm người được."

Nàng nhìn sắc mặt của Diệp Tri Vân không được khỏe cho lắm, nhưng tinh thần của ông vẫn rất tốt, chỉ cần ông cứ duy trì được như vậy thì sẽ không ngã xuống được. Nàng đỡ lấy ông, cầm lấy khăn tay lau mồ hôi cho ông, "Cha nuôi, nên nghỉ ngơi một chút đi."

Nhớ tới vết thương cũ trong người, từ sau khi giúp cứu Tần Nguyên Quân thì công lực cũng bị giảm bớt, trong lòng nàng rất cảm kích, càng thêm kính trọng ông.

Diệp Tri Vân liếc xéo nàng một cái, hừ nói: "Không có việc gì mà lại ân cần, không phải là gian trá thì là trộm cắp."

Tô Mạt bĩu môi,"Uy, lão đầu, người không cần quá phận a... Con chỉ là cảm kích người giúp con cứu Tần Nguyên Quân thôi. Vậy mà người lại nói những lời này, thật là."

Diệp Tri Vân cười hắc hắc, "Nếu như con cảm kích ta, vậy giúp ta khuyên nhủ Tĩnh nhi đi."

Vừa nghe được câu này, Tô Mạt lập tức nhảy sang một bên, làm bộ như không nghe thấy, khuyên Hoàng Phủ Cẩn làm hoàng đế, nàng không cần a.

Nếu Hoàng Phủ Cẩn làm hoàng đế vậy thì đâu còn tự do, cả ngày đều bị chính sự làm phiền muốn chết, mà nàng cũng đã quen được tự do, hậu cung không thích hợp với nàng. Hơn nữa, những đại thần đáng ghét kia, hoàng đế háo sắc, họ cũng quản, hoàng đế chuyên sủng một người họ càng muốn quản, nhất định phải cưới vài người, ân huệ cùng hưởng họ mới bằng lòng.

Nếu nhất thời tức giận, nàng nhịn không được muốn giết họ thì làm sao?

Nàng hừ một tiếng, "Được, khuyên hắn đưa người đi theo rời khỏi chốn thị phi này. Cũng không biết người còn phân vân điều gì, chuyện quá khứ cũng đã qua, chẳng lẽ người còn muốn lật lại để mọi người đều không yên sao?"

Nàng biết Diệp Tri Vân có suy tính riêng, hiện giờ vết thương cũ của hoàng đế tái phát, lại thêm bệnh mới, mà Diệp tri vân cũng là ăn bữa nay lo bữa mai, vết thương cũ cũng tái phát. Chỉ sợ hai người không còn mấy ngày, vì sao không cố gắng tận hưởng thời gian còn lại, cứ phải suy tính nhiều làm gì?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK