Mục lục
[Dịch] Xuyên Việt Du Long Hí Phượng: Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Minh Nguyệt thấy đại tiểu thư nằm trên mặt đất, cả người ướt sũng , còn có máu, sợ tới mức kêu to.

Nha đầu lập tức đi bẩm báo lão gia cùng lão phu nhân.

Rất nhanh Tô Nhân Vũ đến xem xét, kết luận người đã tới khinh công cao cường, quan sát thương thế đại tiểu thư một chút, cũng không giống người có võ công đánh.

Nếu có võ công, quả quyết sẽ không ra nhiều máu như vậy mà không chết.

Hắn tự mình băng bó cho đại tiểu thư, lại cho lang trung đến xem, lang trung châm cứu, bốc thuốc, Tô Nhân Vũ cho hắn tạm thời ở bên trong phủ, ngày mai khám lại.

Cho người đưa lang trung đi nghỉ tạm, hắn đi tới phòng lão phu nhân.

Lão phu nhân mặt trầm như nước,“Là loại người nào làm?”

Tô Nhân Vũ lắc đầu,“Tạm thời không rõ mặt mày.”

Lão phu nhân hai mắt sáng ngời ,“Có phải dâm tặc hay không? Nàng có thất trinh hay không?”

Nếu là thất trinh , ảnh hưởng danh dự gia đình.

Tô Nhân Vũ hơi hơi nhíu mi,“Không có, chính là bị người ta đánh vỡ đầu, lại bị ném xuống nước.”

Tô Nhân Vũ tự nhiên là nhìn ra nàng bị người ta từ bên ngoài ôm đến, bởi vì trên cửa sổ còn dính nước, nhưng là bên ngoài rốt cuộc từ đâu tới liền nhìn không ra .

Dù sao ngày mùa hè mưa nhiều, bên ngoài vốn là ướt sũng , giọt vài giọt nước cũng nhìn không ra.

Mấu chốt là miệng vết thương đọng lại , không có chảy máu.

Cho nên nhìn không ra manh mối.

Nhưng hắn cùng lão phu nhân không nghĩ đại tiểu thư bị người ta mang ra ngoài, nếu không, nàng liền không sống nổi.

Lão phu nhân hừ nói:“Bọn hạ nhân, thế nhưng một chút cũng không phát hiện? Quả thực là không thể tưởng tượng .”

Tô Nhân Vũ nói:“Ý con thấy, tạm thời vẫn là không cần lộ ra. Dù sao không có gì tổn thất, về sau tăng mạnh tuần tra.”

Lão phu nhân gật gật đầu,“Cũng chỉ có thể như thế. Ngươi nhớ lấy, thanh danh Tô gia, không thể bị tổn hại .”

Tô Nhân Vũ gật đầu, lúc này mụ mụ nói đại tiểu thư đã tỉnh.

Lão phu nhân nhìn về phía Tô Nhân Vũ,“Ngươi đi nhìn một cái đi. Ta mệt mỏi, ngủ trước.”

Tô Nhân Vũ dạ , lui ra ngoài, bước nhanh đi đến phòng đại tiểu thư.

Đại tiểu thư ánh mắt dại đi, kinh ngạc nhìn trần nhà, một câu cũng không chịu nói.

Vô luận Tô Nhân Vũ hỏi như thế nào, nàng cũng không nói, ngốc như đầu gỗ.

Tô Nhân Vũ nghĩ nàng chưa bị người ta xâm phạm, chẳng lẽ là thấy cái gì bẩn?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK