Lúc này hoàng đế mới hừ một tiếng cho hắn đứng lên. Tô Mạt cùng Hoàng Phủ Cẩn tham kiến hoàng đến sau đó đừng dậy đứng vào hàng theo đúng thân phận. Quy củ của hoàng thất chỉ cần có hai người thì đều phải phân tôn ti. Hoàng đế cho Hoàng Phủ Cẩn xem tấu chương sau đó mới đưa cho Tô Mạt. Hải Đại Đao ở Dã Khê sơn, Lai Châu chiếm cứ nơi hiểm yếu làm giặc cướp. Hai ngọn núi không thiếu thôn xóm, có thể nói cuộc sống hàng ngày ở Dã Khê sơn đều dựa vào núi, cho nên bọn chúng làm sơn môn chỉ có một cửa, đừng nói là tiểu tướng Úc Liên Thành, ngay đến phụ thân nàng muốn ương ngạnh tấn công cũng khó thằng. Hoàng đế nhìn bọn họ liếc mắt một cái: “Có ý kiến gì không?”
Hoàng Phủ Cẩn hơi trầm ngâm: “Nếu không có tội ác tày trời, chiêu an mới là thượng sách. Tuần phủ Lai Châu cũng thật kỳ cục, không trách bọn họ chiếm núi vì…”
“Câm miệng!” Hoàng đế bị hắn chọc giận tới thái dương nổi gân xanh, “Trầm hỏi Mạt nhi.”
Tô Mạt cắn môi, trong lòng oán hận, hắn trước mặt nhiều người như vậy quát lớn Tĩnh điện hạ của nàng, lại hỏi nàng, thật sự là không biết xấu hổ. Hoàng Phủ Cẩn theo thói quen, căn bản không muốn liên qua, quả thực câm miệng lại.
Tô Mạt nghĩ nghĩ, nhân tiện nói : “Bệ hạ, nếu không thể tấn công nơi này thì có một cách duy nhất là cầm giặc trước cầm vương, ta nên đưa người vào, đánh tan rã từng bộ phận một.”
Nơi hiểm yếu lại lợi hại, Hải Đại Đao nhất định có người truyền tin, bên ngoài cũng có gian tế.
Tô Nhân Vũ khẽ gật đầu, không hổ là nữ nhi của Doanh nhi, kế thừa trí tuệ của mẫu thân, ở các phương diện khác cũng là trời cho. Hoàng đế nhìn nàng, cổ vũ nàng tiếp tục nói, Tô Mạt nhìn thoáng qua thái tử Hoàng Phủ Giác. Hắn lập tức cảm giác được, tức giận trừng nàng. Tô Mạt bĩu môi, hắn đưa lễ vật cho Tả tiểu thư, còn quấy rầy tỷ tỷ nàng, nàng càng không có hảo cảm với hắn. Hoàng Phủ Giác tiến lên hành lễ: “Phụ hoàng, nhi thần cảm thấy Mạt nhi nói đúng, thần xin đi đánh giặc, nguyện ý xuất chiến bắt Hải Nhất Đao về quy án.”