Mục lục
[Dịch] Xuyên Việt Du Long Hí Phượng: Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kim Kết thở phì phì chạy mất dạng, nàng nổi giận đùng đùng đi tìm Tô Mạt.

Tô Mạt đang ở phía đông thiên viện, Diệp Tri Vân ở tại nơi đó.

Lưu Vân cùng Lưu Hỏa đang hầu hạ bên cạnh.

Tô Mạt thấy Diệp công công nằm ở trên giường mê man, hai má lõm xuống, vết sẹo trên mặt nhìn càng thêm dữ tợn.

Trong lòng nàng rất khó chịu, hy vọng biết bao Diệp lão nhân đứng lên cùng nàng đấu võ mồm?

Tuy rằng thời gian bọn họ quen biết không lâu lắm, nhưng bởi vì quan hệ của nàng với Hoàng Phủ Cẩn, nàng cảm thấy với hắn như là đôi bạn vong niên.

Là bạn tốt.

Lưu Vân thấy nét mặt nàng mặt lộ vẻ bi thương, vội khuyên nhủ:“Tiểu thư, sư công không có gì trầm trọng, ngươi đừng buồn. Sư công mỗi lần phát bệnh đều như vậy.”

Tô Mạt nhìn Diệp Tri Vân, hắn đang nhắm nghiền mắt, bởi vì hai vết sẹo dài kia, rất dọa người.

“Hắn mỗi ngày đều ngủ mê man như vậy sao?”

Lưu Vân an ủi nói:“Không phải, đây là uống xong thuốc, công dụng thuốc phát tác mới ngủ li bì. Sư công nghe nói tiểu thư tới, đã chống chọi rất lâu, chẳng qua là kiên trì không được, mới ngủ.”

Tô Mạt đứng lên, cúi người ôm lấy Diệp Tri Vân, đầu dán tại hắn ngực, nhẹ nhàng nói:“Diệp lão nhân, ngài mau khỏe lại a. Đừng làm cho chúng ta lo lắng.”

Tim hắn đập tuy không phải rất mạnh mẽ, nhưng cũng ổn định, nghe tiếng nhịp tim trong chốc lát, Tô Mạt cũng không lo lắng như lúc nãy.

Bộ dáng Lưu Hỏa muốn nói lại thôi, vừa muốn mở miệng, Lưu Vân ra dấu mắt với hắn, Lưu Hỏa liền ngậm miệng.

Tô Mạt đảo mắt thấy,“Lưu Hỏa ngươi muốn nói gì?”

Lưu Hỏa nhìn Lưu Vân một cái, Lưu Vân nói:“Tiểu thư đi đến chỗ vương gia đi, nói không chừng có chuyện.”

Tô Mạt nói:“Hắn không có việc gì hết, ăn cơm xong có lẽ đang nghỉ ngơi. Nhưng còn các ngươi, có phải không đem ta để vào mắt hay không a?”

Vừa nghe lời này, Lưu Hỏa làm sao còn dám lại kéo dài, cũng không quản Lưu Vân ngăn lại, bùm một cái quỳ xuống,“Tiểu thư, ngài cứu cứu Lưu Niên đi.”

Lưu Vân thở dài, tiểu tử lỗ mãng này, vương gia đều luôn mãi cảnh cáo không được lấy chuyện như vậy đến phiền tiểu thư.

Ai nếu dám tiết lộ tin tức, sẽ không có kết quả tốt a.

“Lưu Niên sao rồi ?” trong đầu Tô Mạt lập tức hiện ra hình dáng một thiếu niên hoạt bát tuấn lãng, tươi cười.

Lưu Vân cũng quỳ xuống, đem chuyện Lưu Niên bị bắt kể hết cho nàng nghe.

Tô Mạt khoanh tay đi lại trong phòng, bước chân nhẹ nhàng, thong thả, hai người cũng không dám tiến lên quấy rầy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK