Mục lục
[Dịch] Xuyên Việt Du Long Hí Phượng: Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nàng nói tiếp: “Huống chi ta cảm thấy Tả đại nhân cùng Thân đại nhân, hai vị đều có học thức uyên thâm, là nhân vật quan trọng củ triều đình, chắc là sẽ không cãi nhau như dân thường đâu nhỉ?”

Nói xong, nàng nghiêng đầu nhìn về phía Tả Minh Thụy, lão đầu này dám nhốt mình, mặc dù mình đã có chuẩn bị, nhưng hắn không nể tình như vậy thật phiền phức.

Tả Minh Thụy hừ một tiếng, “Hôm nay nhân mã của chúng ta nắm giữ hoàng cung và toàn thành, coi như đại doanh binh Tây Sơn có tới cũng không làm nên chuyện gì, hơn nữa, tiên hoàng hiền đức anh minh, nàng có hoàng tử lưu lại, tất nhiên sẽ do người đó kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước. Thái thượng hoàng tuổi tác đã cao, gần đây lại thêm bệnh mới, bệnh nặng tùy thời đều có thể ra đi, bọn ta chẳng lẽ không nên sớm có chuẩn bị sao?”

Thân Vô Dụng nổi giận nói: “Tả Minh Thụy, thật không xứng với những gì Bệ hạ đối đãi với ngươi, phá lệ cân nhắc ngươi, ngươi lại lấy oán báo ân, mà về chuyện hoàng tử của tiên hoàng, ngươi có bằng chứng gì để chứng minh? Còn nữa, tiên hoàng nếu thật sự vì Bệ hạ, tự nhường ngôi vị, cũng là do nàng không muốn tiếp tục làm hoàng đế nữa, các ngươi lại lấy chuyện của tiên hoàng ra làm lý do, thật là hoàng đường!”

Diệp Tri Vân chỉ cười hì hì cũng Tô Mạt nói chuyện, giống như không nghe thấy hai người họ tranh cãi.

Tả Minh Thụy mắt lạnh nhìn Thân Vô Dụng, bộ dạng không muốn so đo, hắn luôn coi Diệp Tri Vân là đối thủ quan trọng, Thân Vô Dụng chỉ là quan văn thôi, có thủ đoạn gì chứ? Vô binh vô mưu!!

Mà Diệp Tri Vân lại khác.

Tả Minh Thụy lạnh lùng nói: “Thân đại nhân, hôm nay Bệ hạ đã nhường ngôi, dời đến cung Phúc Thọ, xưng Thái Thượng Hoàng.”

Một câu nói khiến Thân Vô Dụng dừng lại câu nói của mình, nếu tiên hoàng có thể nhường ngôi, như vậy bệ hạ cũng có thể, về phần chuyện xảy ra ở giữa có mấy người biết?

Thân vô Dụng nhất thời cứng lưỡi, Diệp Tri Vân một cái, lớn tiếng nói: “Diệp tướng quân biết rõ ràng nhất, hắn mới là người có quyền phát ngôn chân chính.”

Năm đó giữa nữ đế, Diệp Tri Vân, hoàng phu ân ân oán oán, bọn họ chẳng qua là mơ hồ biết chuyện, người hiểu rõ nhất là người trong cuộc.

Mặc dù nữ đế chung tình với hoàng phu, nhưng lại mập mờ cùng Diệp Tri Vân, nếu không tại sao lại mặc kệ cho một nhân sĩ giang hồ nhập cung? Nếu như hai người không có tình yêu, vậy hoàng phu tại sao lại hận hắn như vậy, nhất định phải dồn hắn vào chỗ chết?

Diệp Tri Vân thấy hai người đang nhằm về mình, nhướn mày, vết sẹo trên mặt càng thêm rõ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK