Nàng đương nhiên biết Tống Dung Hoa có cái chủ ý gì, Hoàng Phủ Cẩn là nam nhân lạnh nhạt, bất cẩu ngôn tiếu, lại dung mạo như thế mê muội rất nhiều nữ nhân!
Tô Mạt mang theo Kim Kết đi thay đổi một bộ quần áo dễ hoạt động, sau đó hơi hơi cười đi tới phía trước cửa hàng. Cửa hàng của nàng còn chưa khai trương, nhưng đã được trang hoàng chu đáo hết rồi.
Mặt tiền cửa hiệu là tham khảo ý kiến Hoàng Phủ Giác, hắn tự mình thiết kế, giúp nàng vẽ bản vẽ, làm sao trang trí, cần trang trí cái gì hắn đều tính toán cẩn thận.
Nàng nghe được bên trong có tiếng kêu gào của Tống Dung Hoa liền không khỏi cười cười, chẳng lẽ nàng không biết nam nhân thường chán ghét những nữ nhân ngang ngược, điêu ngoa tùy hứng sao? Thế nên cho dù không có Tô Mạt nàng, Hoàng Phủ Cẩn cũng tuyệt đối không thích Tống Dung Hoa.
Hoàng Phủ Cẩn là người nhìn có vẻ lạnh lùng đạm mạc, nhưng nội tâm lại nóng như lửa, là băng sơn bọc hỏa.
Từ ấn tượng đầu tiên, nàng dã biết hắn là người thiếu đi tình cảm mẫu tử, phải, điều hắn cần là sự yêu thương.
Chỉ có nữ nhân được hắn yêu thương mới có thể làm hắn cảm động, có thể làm hắn có ý muốn bảo hộ, nhưng nữ nhân đó cũng phải có năng lực an ủi hắn, cùng hắn chịu đựng và vượt qua nỗi thống khổ, cùng hắn kề vai chiến đấu.
Chỉ có người như vậy mới có thể trở thành nữ nhân được hắn yêu thương chân chính.
Loại nữ nhân giống Tống Dung Hoa này gia thế hiển hách, tính cách đã phá hư rồi, từ lần đầu tiên gặp, cảm thấy Hoàng Phủ Cẩn rất đẹp, lại thần bí, không những từ người hắn toát ra sự lạnh lùng, cô độc, đặc biệt hơn nữa là u buồn, bi tình, đương nhiên sẽ làm cho nữ nhân không tự chủ được hãm sâu trong đó.
Người có loại cảm tình này đương nhiên sẽ khiến nàng ta thích. Nhưng nếu không chiếm được, không được hắn đáp lại, nàng sẽ tức giận. Nhưng cho dù được hắn đáp lại, nàng ta cũng sẽ bởi vì sự cao ngạo chính mình, tùy thời điểm sẽ dựa vào gia tộc tạo áp lực lên người hắn.
Nam nhân như hắn làm sao có thể chịu đựng loại vũ nhục này?
Cho nên Tô Mạt đối với Tống Dung Hoa một chút cũng không cảm thấy lo lắng, chẳng them đem nàng ta làm đối thủ, nàng ta chỉ là một đứa nhỏ tính cách hư hỏng, kiêu kì, tùy hứng không hơn không kém a.
Đây là do phụ mẫu nàng ta dạy hư, họ rồi sẽ phải phụ trách toàn bộ mọi chuyện phát sinh từ nàng ta ra thôi.
Tống Dung Hoa nhìn thấy Tô Mạt đi ra đã không tức giận lại còn cười tủm tỉm, nàng cảm thấy thật giận dữ , giương mã tiên trong tay lên,“Tô Mạt, bổn cô nương nhẫn ngươi đã lâu rồi .”
Các nàng cùng nhau đọc sách ở Thái Học, thế nhưng lúc này nàng mời khách lại không hề gọi Thập tam công chúa và mình.
Dám miệt thị chúng ta như thế, buồn cười.
Huống hồ, nàng vài lần đi quận Vương phủ bái phỏng đều không thấy Hoàng Phủ Cẩn thì ra hắn vẫn đứng Phá Hương lâu chết tiệt này!