Nàng vốn chính là tùy hứng mà bá đạo, bây giờ mặc dù sửa lại rất nhiều, nhưng là trong xương, là không sửa đổi được.
Nói thí dụ như nàng thích hắn, cố chấp chờ hắn, thì vĩnh viễn đều không thể cải biến.
Sau lại. . . . . .
Lúc trong rừng hoa quế, hắn còn chưa minh xác nói với nàng, hắn sẽ lưu lại.
Nàng thử hỏi dò hắn, có chịu lưu lại hay không, hắn chưa minh xác trả lời.
Nàng đã cảm thấy rất mất mát, có thể hắn căn bản không quan tâm nàng?
Sẽ không vì nàng lưu lại sao?
Đang suy nghĩ miên man, A Cổ Thái nhìn nàng thật sâu, dịu dàng nói: "Hinh Nhi, ngươi hỏi ta có chịu lưu lại hay không, ta không trả lời ngươi, hiện tại cho ngươi đáp án, ta muốn hỏi là ngươi, có nguyện ý cùng ta rời đi hay không, ta có thể dẫn ngươi gặp thế giới bên ngoài? Không cần cả ngày sống ở một vị trí, ngươi chịu sao?"
Hiện tại hắn nói thích nàng?
Còn phải muốn mời nàng cùng một chỗ mà rời khỏi?
Tô Hinh nhi bỗng dưng cảm thấy trái tim rụt lại một hồi, nhớ lại lão tổ mẫu nói, bà cũng là đề nghị mình cùng hắn rời đi sao?
Chỉ cần thích, phải đi tìm hắn, mặc kệ chân trời góc biển.
Chỉ cần hắn không cưới người khác, đã nói lên nàng có cơ hội, mà có thể cố chấp chờ đợi.
Mà nay, không cần đã chờ đợi sao?
Thời gian quá lâu, nàng cơ hồ quen vô vọng chờ đợi.
A Cổ Thái gãi gãi đầu, nhỏ giọng nói: "Ta hiểu biết rõ, ta chưa đủ tốt, rất có thể ngươi thích cái đó, cũng không phải chân chính ta đây, chờ ngươi thực sự hiểu rõ ta, ngươi sẽ cảm thấy ta rất khô khan nhàm chán. Mà ta bảo đảm, chỉ cần ta tiếp nạp ngươi...ngươi sẽ là bảo bối trân quý nhất trong sinh mệnh của ta. Sẽ không bao giờ tổn thương ngươi nữa."
Tô Hinh nhi vẫn không nói chuyện, chỉ là như bị ngu kinh ngạc nhìn nhìn.
Bởi vì nàng xấu hổ, cho nên đứng ở trong bóng cây, A Cổ Thái không thấy rõ nét mặt của nàng, cho là nàng có thể không vui, không nén được tiếng thở dài, cười nói: "Ta, có thể tự mình đa tình sao? Trước không chấp nhận ngươi, là bởi vì sợ tổn thương ngươi, dù sao trong lòng nếu như không thể hoàn toàn phủi sạch quá khứ, lại tiếp nhận một đoạn mới, liền tính ta lừa gạt mình nói có thể phân rõ lẫn nhau, mà ta không thể bảo đảm, sẽ không bị thương tổn."
Hắn nhẹ nhàng xoay người, nhàn nhạt nói: "Hinh Nhi, ta không bức bách ngươi...ngươi có thể đợi sau hôn lễ Mạt Nhi nói cho ta biết, bọn họ sau khi kết hôn, ta liền sẽ lần nữa xuôi nam, khi đó mời ngươi cùng đi. Nếu như ngươi. . . . . . Vậy mời ngươi cùng đi."
Nói xong, hắn sẽ phải cất bước rời đi, đột nhiên sau lưng đụng vào một thân thể ôn nhuyễn, Tô Hinh nhi ôm lấy hắn thật chặt, gương mặt dính vào trên lưng hắn, cực vui mà khóc nói không ra lời.
A Cổ Thái mềm nhũn trong lòng, ê ẩm, còn mang theo một loại vui sướng cùng hạnh phúc không cách nào nói hết.
Hắn khẽ cười nói: "Nàng là đã đồng ý sao?"
Tô Hinh nhi gật đầu liên tục, nức nở nói: "Ta đồng ý, ta đồng ý, ta là cái gì không đồng ý? Ta chờ lâu như vậy, chàng hiện tại chịu, ta không đồng ý, ta chẳng phải là kẻ ngu sao?"
A Cổ Thái mừng rỡ như điên, quay đầu lại ôm nàng vào trong ngực thật chặt, để cho nàng nghe tim hắn vì nàng mà cuồng loạn.
Cách đó không xa trên nóc phòng, Tô Mạt cùng Hoàng Phủ Cẩn tựa sát lẫn nhau, nàng nhẹ nhàng cười, "Cẩn ca ca, bọn họ rất vui vẻ, thật tốt."
Nàng lấy đầu bên tựa vào trên vai Hoàng Phủ Cẩn, gió lẳng lặng thổi qua, năm tháng an tĩnh như thế, bóng đêm tốt đẹp như thế, cuộc sống của bọn họ, giờ mới bắt đầu thôi.
Bên kia A Cổ Thái lau nước mắt cho Tô Hinh nhi, "Chúng ta bây giờ phải đi nói cho bọn họ."