Tô Mạt cùng một đám nha đầu đi nhìn Tô Hinh Nhi đang ngâm mình trong nước thuốc, Hồ tiên sinh dạy nữ nhi giúp nàng xoa bóp, Hồ Tú Hồng nhân cơ hội này trả thù, hi hi ha ha niết Tô Hinh Nhi đến nước mắt cuồn cuộn, nói thà rằng chân bị què cũng không cần trị.
Hồ Tú Hồng lập tức nghiêm trang dạy dỗ nàng: “Xem ngươi đang nói cái gì, nếm trải khổ đau mới có thể đi đứng tốt được.”
Nàng trị Tô Hinh Nhi ngang ngược từ trong xương tủy hoàn toàn mất đi trở nên dễ bảo, ha ha đùa cợt giống như một con cừu nhỏ.
Kim Kết cười hì hì nói với Tô Mạt cùng đại tiểu thư: “Tiểu thư, thoạt nhìn đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Tam tiểu thư thấy Hồ tiểu thư như chuột thấy mèo.”
Đại tiểu thư mỉm cười: “Không biết người có thể đánh bại Kim Kết của chúng ta đang ở nơi nào đây.”
Kim Kết đỏ mặt, vặn eo xoay người bỏ chạy.
Đang cười nói thì nha đầu ngoài cửa đến truyền lời, nói Đông cung Lương Đệ giá lâm. Mọi người vẫn không kiêng nể nói giỡn đồng loạt im lặng, nhất thời lặng ngắt như tờ, hai mặt nhìn nhau.
Tô Văn Nhi trở về làm gì??
Tô Văn Nhi theo Thái tử nguyên bản không danh không phận, ai biết được mệnh nàng ta tốt sinh được con trai, Hoàng quý phi cao hứng thay nàng ta nói chuyện nâng nàng ta làm Lương Đệ. Nay ở tại Đông cung, Thái tử phi chưa gả vào, nguyên bản hầu hạ Thái tử đều một mình nàng ta làm. Có thể nói, trước mắt nàng ta chính là nữ chủ nhân của Đông cung.
Phụ thân không có ở nhà, thân thể lão tổ mẫu không được tốt lắm, Tô Mạt sẽ không để cho Tô Văn Nhi đến quấy rối.
Nàng phân phó nói: “Đi, mời Lương Đệ đến phòng khách, trước mời trà, chúng ta thay quần áo xong sẽ ra.”
Tô Mạt lại để cho Lăng Nhược đi đến viện lão phu nhân, không cho người của Lương Đệ đến quấy rầy.
Tỷ muội các nàng đi thay quần áo dẫn theo nha đầu bà tử đến phòng khách gặp Tô Văn Nhi.
Tô Văn Nhi ăn mặc đẹp đẽ một thân quần áo quý giá, ngọc bội leng keng, trang sức trên đầu kim bích huy hoàng. Dáng người vốn gầy yếu cũng nhờ sinh đẻ mà trở nên đẫy đà một chút, làn da hồng nhuận trắng noãn, dáng vẻ ung dung.
Nàng nâng mặt, dáng vẻ cao cao tại thượng, bễ nghễ nhìn ba tỷ muội đến cùng nhau, trên mặt là nụ cười hoàn mỹ: “Tỷ muội khỏe không.”
Tô Hinh Nhi hừ một tiếng: “Vốn rất tốt, mọi người vô cùng náo nhiệt, đột nhiên có một con chuột đến đây nên mất vui.”
Đuôi lông mày Tô Văn Nhi nhướng lên, tức giận ngưng tụ tại đáy mắt nhưng vẫn tươi cười như cũ, cũng không để ý đến Tô Hinh Nhi mà nói với Tô Mạt: “Ta tới đây trước tiên xuất phát từ tình cảm, thuận tiện truyền lời cho Ngũ muội.”