Mục lục
[Dịch] Xuyên Việt Du Long Hí Phượng: Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chiếc nhẫn kim liên này rất kiên cố lại nguyên chất, là biểu tượng của sự kiên trung, Hoàng Phủ Cẩn tặng cho nàng, chính là muốn tuyên thệ với nàng, hắn cả đời sẽ chỉ yêu một mình nàng, không bạc đãi không xa rời, nếu phản bội lời thề, nguyện bị ngọn lửa ‘tam muội’* thiêu đốt (cách gọi của đạo Phật, chỉ một phương pháp tu hành quan trọng: tâm trí thanh tịnh , dứt bỏ mọi ý niệm trần tục).

Cái này chỉ là truyền thuyết thần thoại.

Mà nhẫn kim liên này tuy nói là quốc bảo, đông ấm hè mát, trong bóng đêm có thể phát sáng lên, người đeo sẽ có thể duy trì tâm tình vui vẻ, làm cho người ta xinh đẹp động lòng người …vv.

Còn có người nói bách độc bất xâm.

Chỗ cụ thể chân chính quý giá là đâu, lại cũng không ai nói rõ ràng ra được, song tựa như ngọc tỷ vậy, thành một biểu tượng mà thôi.

Bởi vì điều này vốn trải qua mấy triều đại lưu truyền tới nay, lúc trước còn phát sinh qua sự việc đổ máu, sau lại biến mất ở trong chốn giang hồ, lại trải qua mấy trăm năm, thì xuất hiện tại hoàng gia.

Mà phạm vi sử dụng chân chính cũng thất lạc rồi, chỉ là bởi vì đạt được nó không dễ, nên thành quốc bảo, truyền cho nữ đế.

Tô Mạt bỗng ngầm hiểu, đem chiếc nhẫn tháo xuống,“Tổ mẫu, chiếc nhẫn bảo bối như vậy ta nên thu giữ cẩn thận, vẫn là đừng nên đeo.”

Lão phu nhân mỉm cười, đứa nhỏ này chính là thông minh, nàng gật đầu,“Đúng vậy.”

Tô Mạt đem nhẫn bỏ vào trong tay lão phu nhân,“Tổ mẫu, ngài giúp ta cất giữ.”

Lão phu nhân lắc đầu,“Đây là Tề vương điện hạ đưa cho ngươi làm tín vật đính ước, đương nhiên là do chính ngươi cất. Giữ gìn cho tốt, đừng làm mất.”

Tô Mạt gật đầu vội cất đi, nàng cúi đầu đùa nghịch sợi dây tua làm bằng ngọc trân châu, nhẹ giọng nói:“Lão tổ mẫu, ngài có thể cho tỷ tỷ thêm một ít thời gian không? Dù sao việc hôn nhân của đại ca còn phải bận bịu một đoạn thời gian nữa.”

Lão phu nhân vỗ nhẹ lên tay nhỏ bé của nàng,“Tỷ tỷ ngươi cũng là cháu gái tổ mẫu, tổ mẫu làm sao có thể không thương chứ. Ngươi cứ yên tâm đi.”

Tô Mạt lập tức cười rộ lên, vui mừng nói:“Đa tạ tổ mẫu. Ta sẽ đi nói cho tỷ tỷ nghe.”

Nhảy xuống giường La Hán, khấu đầu với lão phu nhân một cái, sau đó chạy như bay đi mất.

Lão phu nhân cười lắc đầu,“ Quỷ nghịch ngợm này.”

Lúc này Trương mụ mụ từ bên ngoài trở về, đem chuyện của Vương phu nhân kể lại.

Lão phu nhân hừ một tiếng,“Để nha đầu đó nghỉ ngơi trước, tìm Lâm di nương đến, sự tình trong nhà cũng nên để cho nàng ta cùng nhau giải quyết.”

Trương mụ mụ hiểu, lão phu nhân không yên tâm với Vương phu nhân nữa, lập tức tự mình đi truyền lời tới Lâm di nương.

Lúc Tô Mạt dẫn theo Kim Kết trở về viện của mình, phải đi qua viện của Vương phu nhân, từ bên ngoài tường có thể nghe thấy thanh âm bà ta mắng chửi người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK