Mục lục
[Dịch] Xuyên Việt Du Long Hí Phượng: Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Da thịt của nàng giống như hoa đào mới nở, lung linh mềm mại, cặp mắt linh động phi phàm, giống như nước dưới đầm sâu. . . . . .

Hắn gặp qua vô số nữ hài tử, nhưng cho tới bây giờ không có một người nào đặc biệt giống nàng như vậy, khiến ngoài vẻ mỹ lệ bên ngoài, hắn còn cảm nhận được một loại tuyệt diệu khác.

Có một điểm chủ yếu là, nàng thật rất giống, giống như một khuôn đúc ra.

"Cái đó, Vân công tử, ngươi vẽ sai chỗ này rồi." Tô Mạt tốt bụng nhắc nhở hắn.

Vân Thiếu Khanh đột nhiên phục hồi tinh thần lại, cười cười: "Thật là ngốc, quả nhiên không thể nhất tâm nhị dụng."

Tô Mạt tò mò hỏi ngay: "Vân công tử, tôn sư cũng ở đó sao?"

Nàng thật rất muốn biết một vị sư phụ am hiểu sâu trận pháp, bái sư học nghệ, như vậy về sau ở cùng Cẩn ca ca, được bảo đảm nhiều thêm một chút.

Hiện tại bọn họ mặc dù muốn tiền có tiền, lại là nhân vật quan trọng có tiền, võ công cũng không phải lợi hại bình thường, độc dược cũng không thiếu, nhưng bọn họ lại không hiểu loại trận pháp này.

Đối với nàng mà nói, quả thực là thứ mà không cách nào dùng khoa học giải thích, cho nên nhất định phải hiểu rõ, tiến tới tinh thông.

Nếu không, ai cũng không thể dự liệu sau này còn có thể gặp phải hay không.

Huống hồ còn có đám người mất trí, nhất định coi nàng cùng Cẩn ca ca là quân xanh đấy.

Vân Thiếu Khanh lắc đầu một cái: "Mấy năm qua gia sư đã sớm không hỏi việc đời rồi, thường bế quan, hơn nữa hành tung bất định, cho nên ngược lại thật ra ta cũng không biết lão nhân gia ông rốt cuộc ở nơi nào rồi. Chỉ có lúc lão nhân gia ông nghĩ tới ta, mới xuất hiện."

Tô Mạt ồ một tiếng, thấy loại cao nhân đó đều là cá tính kỳ quái: "Lệnh sư tỷ. . . . . ."

Vân Thiếu Khanh cười cười, lộ ra một vẻ mặt rất xin lỗi, giống như cự tuyệt Tô Mạt vì hắn thật khó khăn, thật phải nhịn: "Thật không phải là ta không muốn nói, bất đắc dĩ bổn môn có quy định, cho nên, xin hãy tha thứ."

Tô Mạt lắc đầu một cái, không có vấn đề gì nói: "Vân công tử quá khách khí, ta cũng biết rõ trong chốn giang hồ có rất nhiều môn phái có quy củ rất kỳ quái, vậy ta không hỏi."

Vân Thiếu Khanh vội vàng khoát tay: "Không phải vậy, ừm. . . . . . Nói như vậy, sư tỷ là một cấm kỵ của bổn môn, không cho đàm luận. Sư phụ cũng chỉ hạ lệnh cho ta mang sư tỷ về, không được hỏi, hơn nữa không được cùng bất luận kẻ nào nói tới chuyện của nàng."

Bất cứ chuyện gì.

Tô Mạt sáng tỏ, cười nói: "Xem ra lệnh sư rất quan tâm sư tỷ của ngươi."

Vân Thiếu Khanh ngẩn ra, quan tâm? Hắn thật đúng là chưa từng nghĩ đến vấn đề này, chỉ là. . . . . . Hình như sư phụ mỗi lần nhắc tới sư tỷ, thật sự chính là trời u ám, rồi lại mang theo một chút bất đắc dĩ?

Hắn nghiêng đầu nhìn Tô Mạt: "Tô cô nương thật là thông tuệ."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK