Mục lục
[Dịch] Xuyên Việt Du Long Hí Phượng: Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sai nha kia nhìn thoáng qua người mà bọn họ đang nghi ngờ, cao giọng nói: "Không phải là còn hai người nữa sao, sao không thấy ra đây?"

Lưu Vân trả lời: "Một cô nương bị thương ở mặt, không thích hợp ra gặp người khác. Còn một người là bằng hữu bị ho lao, sợ lây cho người khác, cũng không thích hợp ra ngoài."

Hắn vừa nói xong, tên sai nha kia nhìn người bị bọn họ nghi ngờ động chân mày, sai nha quát: "Hừ, đừng hòng lừa được chúng ta. Người kia không phải là bị bệnh gan sao? Sao lại thành bị ho lao rồi?"

Hắn ta giống như nắm được đằng chuôi, lập tức cắn chặt không buông, "Nhanh chóng đưa hắn ta ra đây, nhìn thử xem có phải là thổ phỉ trên công văn hay không. Nói không chừng chính là cái gì Vu đấy."

Triều đình truyền công văn xuống đuổi bắt Vu Hận Sinh, khắp nơi đều có, nhưng không ai cung cấp được bất kỳ manh mối hữu dụng nào.

"Đúng, mau đưa hắn ra cho chúng ta nhìn xem, không phải thì thôi, nếu như có vấn đề gì, các ngươi sẽ không gánh nổi đâu." Thuộc hạ của tên sai nha kia cũng thét lên.

Một đám người hai mắt sáng lên, dựa theo kinh nghiệm khẳng định là bắt được cá lớn rồi.

Nếu những người này không chịu để cho người kia xuất hiện, liền khẳng định là có điều muốn che giấu, muốn chặn lại thì phải đổ bạc bịt miệng bọn họ, nếu không đưa ra, vậy bọn họ nhất định sẽ nhân cơ hội kiểm tra một chút, tóm lại lúc thì nói là bệnh gan lúc thì nói là ho lao, khẳng định là giả.

Hôm nay nhất định sẽ phát tài.

Tô Mạt liếc mắt ra hiệu cho Lưu Vân và Lưu Hỏa, hai người hiểu ý, Lưu Hỏa đến tiểu viện đưa người nọ ra.

Một lát sau, nghe được tiếng bước chân tới gần, lúc này Hoàng Phủ Cẩn đứng lên, nói với Tô Mạt: "Mạt nhi, để bọn họ xử lý, chúng ta ra ngoài đi dạo một lúc."

Nói xong vươn tay ra trước mặt Tô Mạt, Tô Mạt đặt tay vào tay hắn, hai người định đi ra ngoài.

Lúc này Lưu Hỏa cùng người nọ đi vào, quần áo vải bông bình thường, mặt vàng như nến, đang cúi đầu suy nghĩ.

Người kia vẫn luôn để ý tới, dù là che dấu khá tốt, dung mạo có thể dịch dung, nhưng ánh mắt không có cách nào thay đổi.

Người của mình chỉ cần trao đổi ánh mắt là sẽ hiểu ý, người này không phải.

Hắn thở dài nhẹ nhõm, đột nhiên cảm thấy yết hầu bị xiết chặt, cả người run lên, không thể động đậy, giống như là bị bóng đè.

Hắn lập tức nhận ra mình đã bị khống chế, định cắn độc dược ở dưới răng, lại phát hiện đầu lưỡi cũng không thể cử động.

Lưu Vân lập tức tiến lên hoàn toàn khống chế được hắn, sau đó tìm được độc dược trong miệng hắn, mấy tên sai nha kia ngẩn người ra, không hiểu tình hình lúc này, vừa định quát lớn, lúc này bên ngoài có người xông tới, nhưng lại là tùy tùng thân tín của Tri phủ đại nhân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK