Mục lục
[Dịch] Xuyên Việt Du Long Hí Phượng: Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trước mắt bao người, hắn như thế, làm cho Tô Mạt có điểm ngượng ngùng, chỉ phải thấp giọng nói:“Bị đánh tan. Sau lại ta bồi thường chút bạc, bọn họ sẽ không gây sự nữa, ngược lại còn giúp chúng ta một chút.”

Hoàng Phủ Giới tấm tắc khen, nói nàng lợi hại, vận khí tốt.

Tô Mạt liền cảm giác có hai luồng sáng ngưng chú trên người mình, ngẩng đầu nhìn xem, lại là Hoàng Phủ Giác.

Khóe môi hắn khẽ nhếch lên, một tia cười thản nhiên nghiền ngẫm, mang theo một chút cảm giác đáng ghét.

Tô Mạt trừng mắt nhìn hắn một cái, những người này như thế nào hết một người lại một người đều có một mặt phúc hắc kìa?

Chẳng lẽ là nàng quá thiện lương rồi?

Hoàng Phủ Giác biết tình hình thực tế ngày ấy, thủ đoạn nàng đối phó với Trần Lượng, cho dù đắc ý đắc ý cũng không gì, cũng không cần phải tỏ ra thế chứ?

Nàng hừ một tiếng, không thèm để ý tới hắn, quay đầu nhìn vào tầm mắt của Hoàng Phủ Cẩn, nàng cười với hắn.

Hắn truyền âm nhập mật nói:“Ta đi trước.”

Ngày hôm qua nàng dặn hắn hôm nay đi qua chỗ đám người khất cái.

Tô Mạt muốn tiễn hắn, hắn lại nói:“Không cần tiễn ta.”

Tô Mạt gật gật đầu, ý bảo hắn phải cẩn thận.

Tô Trì đi theo thái tử, đối với Tô Việt cùng Tô Mạt vài người bọn họ thái độ rất ngạo nghễ, tự cao tự đại, Tô Mạt cũng mặc kệ hắn.

Thái tử cùng Tô Nhân Vũ ở một bên nói chuyện, ngũ hoàng tử không tham gia, liền cùng Tô Việt, Hoàng Phủ Giới ở một góc trên đường hành lang nói chuyện phiếm.

Tô Mạt lại lôi kéo đại tiểu thư đi câu cá.

Hồ sen không lớn, nhưng có mấy hòn giả sơn, tạo hình kỳ lạ, mặt trên còn có rêu xanh, rất đáng yêu.

Giữa đám rêu xanh thế nhưng còn nở ra một đóa hoa nhỏ, không biết là loại hoa dại gì, Tô Mạt nhìn thấy rất thích, nói với đại tiểu thư:“Ta đi lên nhìn xem, cảnh sắc chắc chắn sẽ khác biệt.”

Đại tiểu thư lắc đầu,“Đừng đi qua đó, rất trơn.”

Tô Mạt lại không nghe, thật cẩn thận đi lên.

Đại tiểu thư nhìn nàng trên tảng đá trơn ướt, thật sự là lo lắng muốn chết, nàng nín thở, không dám lớn tiếng nói chuyện, miễn cho Tô Mạt ngã xuống.

Đột nhiên, nhị tiểu thư cả kinh nói:“A, rắn!”

Nói xong nàng đá mạnh một cước, một cục đá liền hướng Tô Mạt bay qua.

Đại tiểu thư cuống quít kêu lên:“Mạt Mạt, cẩn thận!”

Nhưng vẫn chậm mất rồi, cục đá kia thoáng cái bắn vào trên đùi Tô Mạt, Tô Mạt nguyên bản chính đang cong lưng, lập tức bị tảng đá đập trúng đùi, không có khí lực, rơi tõm vào trong hồ nước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK