Mục lục
[Dịch] Xuyên Việt Du Long Hí Phượng: Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*: người dù hoàn cảnh nào cũng vẫn giỏi việc bảo vệ chính mình, con lật đật ( dù đánh thế nào cũng không ngã)

Tống Quốc Công nhất môn, có thể nói vinh sủng đến cực điểm, ra trận làm tướng quân, vào triều làm thừa tướng, không ai có thể chi phối.

Cho dù là Tô gia, Tô Nhân Vũ được hoàng đế ưu ái, cũng chỉ có thể ra trận làm tướng.

Hơn nữa còn có Hoàng Phủ Cẩn, hắn cũng vốn không có nhiều cơ hội xuất chinh như vậy.

Về phần vào triều làm thừa tướng, Tô gia vốn là ký thác ở trên người Tô Trì.

Chờ thái tử đăng cơ, Tô Trì rèn luyện vài năm, cũng cơ bản có thể làm nên một tể tướng trẻ tuổi.

Thái tử đột nhiên giá lâm, Tống gia không thiếu được một trận xào xáo, đại quản gia vội vàng đi bẩm báo với tả tướng nha môn.

Thái tử ngăn cản lại, nói:“Hoảng hốt cái gì, ta là tới thăm bệnh tình của lão Quốc Công .”

Từ sau lần cung yến ngày mùng hai, lão Quốc Công trở về nói là cảm lạnh, bị bệnh, ở nhà dưỡng bệnh, cũng không tiến cung.

Cho dù hoàng đế tế thiên địa, hắn đều báo bệnh.

Hoàng đế còn cố ý phái thái tử cùng ngũ hoàng tử thay mặt đến thăm qua.

Thái tử bước nhanh đi tới thượng phòng lão Quốc Công cùng lão phu nhân, càng chạy càng nhanh, cuối cùng vài bước là chạy tới.

Nha đầu mụ mụ vội quỳ xuống đất thỉnh an.

“Ngoại công!”

Thái tử đợi không kịp tỳ nữ vén rèm lên, tự mình vọt đi vào trước, kết quả lập tức thiếu chút nữa bị đụng trúng di thái thái (vợ bé) định giúp hắn vén rèm.

Trương di thái thái (vợ bé) là một di nương trẻ tuổi nhất của lão Quốc Công, ngày thường đi theo hầu hạ trong phòng.

Lão Quốc Công đang khoanh tay đang ngồi gật gù ở phía nam cửa sổ trên giường sưởi, lắc lư trước sau, giống như “ bất đảo ông”.

Hắn ánh mắt cũng không mở, chậm rì rì nói:“Hừ, hoảng hốt cái gì chứ, ngoài mười dặm đã nghe thấy tiếng bước chân ngươi hoang mang rối loạn. Chấn động đến nỗi giường sưởi nhà ta cũng muốn rung lên theo.”

Thái tử vội cười nói:“Ngoại công, ngài khỏe không ? Thỉnh an lão ngoại công ngài.”

Tống lão Quốc Công nâng mi, liếc mắt nhìn hắn,“Ta vốn là đang khỏe. Ngươi đi đông thứ gian dập đầu cho bà ngoại ngươi đi. Ta đang có chuyện suy nghĩ chuyện.”

Thái tử lập tức đáp ứng, lại đi đông thứ gian thỉnh an lão ngoại tổ.

Tống lão phu nhân ôm hắn một phen,“ Tuyên nhi của ta, lần này bệ hạ cho ngươi tự mình đến thăm ngoại công sao?”

Thái tử lắc đầu,“Là ta tự mình đến. Ta cũng không nói cùng mẫu phi.”

Tống lão phu nhân liền nhíu mi,“Ôi, việc này không thể được. Ngươi hiện tại đã lớn, nếu làm cho người ta gia tùy tiện nói ra nói vô, cũng đủ cho ngươi và cậu ngươi phiền phức rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK