Đơn Ưng từ ngoài thành vội vàng chạy vào, Vân Diệp gấp quạt quay về nhà môn thứ sử, về tới quan nha thì Đơn Ưng đã ăn no uống say, thấy y vào thư phòng nói ngay: - Lưu Phương tiên sinh nói, hiện giờ huynh cũng là thần, phải sử dụng khéo léo thân phận này, tên Hàn Triệt kia gần đây đang làm thi thể mỹ lệ, đúng vậy, cực kỳ mỹ lệ, vì để thi thể đó có thần tính, Hàn Triệt còn cắt tay nhỏ hai giọt máu lên đó, nói như thế mới phù hợp thân phận của huynh, khi nào huynh nhận được thi thể là lúc chiến tranh bùng phát, nên sớm chuẩn bị.
Vân Diệp gật đầu, bảo Đơn Ưng đi nghỉ, Đơn Ưng còn chưa đi được mấy bước đã nói: - Đừng thử xen vào cuộc chiến của hai người khổng lồ, ta đã an bài xong biện pháp đối phó với chúng, Đại Nha đã sinh cho ngươi nhi tử, không được làm chuyện nguy hiểm.
Đơn Ưng do dự một lúc rồi gật đầu, đi nghỉ ngơi, Vân Diệp một mình ngồi trong thư phòng nghiến cứu kế hoạch tác chiến của Lại Truyền Phong và Dương Nguyệt Minh. Lưu Nhân Nguyện đã trở về, mang theo chẩn đoán của Tôn Tư Mạc, xác nhận tên này đã làm cho lão bà có bầu, có hắn, thủy tặc trong hồ không bày được trò gì nữa, vấn đề là làm sao mới có thể dụ Hàn Triệt tới thành Nhạc Châu để giết sạch.
Nghĩ không ra biện pháp, đanh ra ngoài đi dạo, Tiểu Linh Đang và nha hoàn đang thêu thùa trong chòi nghỉ mát, thấy phu quân liền tới đón, khoác tay Vân Diệp đi bộ trong hoa viên.
Cuộc sống của Tiểu Miêu không tốt, thời gian qua bị Vô Thiệt ngược đãi, hiện giờ càng quá mức, cần đi nhanh từ đầu này sang đầu kia của sợi dây thừng, một tuần hương đi lại mười lần, nhìn Tiểu Miêu lúc nào cũng chực khóc là biết rất khó đi.
Quả Nhi có thai, thế là Hồng Thành phải làm nhạc phụ cái chắc rồi, nghĩ tới phong thư của hắn, cầu xin Vân Diệp bảo vệ Quả Nhi, ít nhất không thể để xảy ra chuyện cẩu thả với Cẩu Tử, nhưng bất kể Vân Diệp đề phòng ra sao cũng không ngăn được Cẩu Nhi chui vào khuê phòng của người ta, một lần hai lần, thế nào cũng có lúc bén lửa, hiện giờ Quả Nhi bụng đã to hẳn lên, điều đó nói rõ tất cả, Vân Diệp viết thư nói chân tướng với Hồng Thành, không biết đôi này về kinh sư sẽ có phiền toái gì, có điều hiện giờ cả hai sống rất thư thái.
Cẩu Tử chưa bao giờ hỏi Vân Diệp tiền công mấy ngày trước rất tự nhiên đòi tiền công hai năm qua, ném cho hắn trăm kim tệ, hắn lập tức đi mua hai tiểu nha hoàn về hầu hạ Quả Nhi, hiện cả hai suốt ngày dính vào nhau, mặc mọi chuyện.
Nghe Tiểu Linh Đang líu ríu kể chuyện mua búp bê vải trong thành Nhạc Châu, Vân Diệp giật cả mình, búp bê vải ở Trường An bán tới tận Nhạc Châu? Người khác bận rộn rời thành, vì sao còn có cửa hiệu mới? Trên đời này còn ai không sợ đại quân thủy tặc tấn công.
Gọi Cẩu Tử tới, bảo hắn tới hiệu bán búp bê thăm dò xem kẻ nào ăn tim gấu gan báo dám mở cửa hiệu vào lúc này, không sợ thủy tặc bắt cả hắn và búp bê đi sao?
Tiểu Miêu lại lần nữa ngã từ trên dây thừng xuống, không cần Vô Thiệt thúc giục, nàng tự quay về đầu kia sợi dây, bắt đầu từ đầu. Không rõ là nàng luyện công phu gì, chắc là một loại khinh thân thuật, trước kia nghe Vô Thiệt nhắc tới, công phu này chỉ hợp cho nữ hài tử luyện, nam hài tử xương cứng, không linh hoạt bằng nữ tử thiên phú về âm nhu, luyện dễ dàng hơn nhiều. Thấy Tiểu Miêu vừa mới luyện xong trên dây đã làm đủ các loại tư thế độ khó cao trên thảm, Vân Diệp đột nhiên nhớ tới một người, y biết từ người đó trên đời này có công phu kê minh cẩu đạo, Vô Thiệt chắc không để Tiểu Miêu luyện công phu tàn khốc đó, Đoàn hồng đã nói công phu đó vô cùng tàn độc, người thường căn bản không chịu đựng nổi, mười người có một người luyện thành là không tệ rồi.
Tiểu Linh Đang sợ đau nhất, nhìn thấy Tiểu Miêu chịu khổ đã rơm rớm nước mắt rồi, kéo áo trượng phu, muốn trượng phu đi nói với Vô Thiệt, đừng hành hạ Tiểu Miêu.
Về đề tài thành công, Vân Diệp đã nói với Tiểu Linh Đang lâu rồi, rõ ràng Tiểu Linh Đang chẳng nghe vào tai, Tiểu Miêu hiện giờ tứ cố vô thân, muốn sống tốt phải dựa vào bản thân, xem chừng nàng hiểu rất rõ, luyện tập chăm chỉ, cơ hội tốt thế này không phải ai cũng có, mặc dù không biết chứ, nhưng cuộc sống gian khô đã khắc ghi đạo lý này vào xương nàng. Dẫn Tiểu Linh Đang đi, không quấy nhiễu người ta, lúc con người ta xui xẻo thì càng ít người thấy càng tốt.
Người trả khế đất đã thành làn sóng, người tới từ Trường An cũng không ngồi yên được nữa, bọn họ biết tin muộn nhất, năm vạn thủy tặc bị bách tính thổi phồng lên thành ba mươi vạn, nếu như còn ngồi yên thì đúng là tên ngốc tiêu chuẩn, người không muốn làm kẻ ngốc chen lấn chật kín nha môn thứ sử, vung vẩy địa khế muốn Vân Diệp cho mọi người một câu trả lời, tình cảm thắm thiết mấy ngày trước đã biến thành thù hận khắc cốt.
Đám người đó nhất định Vân Diệp bồi thường ba thành khế ước, Hàn Thành mở cửa kho phủ trống không ra cho bọn họ sxem, kết quả làm thù hận càng sục sồi.
- Vân hầu, trước kia chúng tôi nể mặt ngài mới lập khế ước này, nãy lão phu không cần bồi thường toàn bộ, chỉ cần ngài bồi thường ba thành khế ước thôi, thế không phải là bức bách ngài chứ?
Vân Diệp tay chống cằm lạnh lùng nhìn quản sự Tiết gia: - Ta nhớ khi đó các ngươi chuốc say ta, vật nài ta ký khế ước, sao, giờ thấy tình hình không ổn định rút à?
- Vân hầu, lúc này khác, lúc đó khác, khi ấy đâu có mấy chục vạn thủy tặc muốn công thành, ngài là thứ sử có trọng trách bảo vệ đất đai, không chạy được, dù ngài được bệ hạ sủng ái tới đâu thì cũng không thoát khỏi được tội tang sư nhục quốc, đừng dọa dẫm tiểu nhân nữa, lúc này ngài nên đền tiền đi thì hơn. Bạc của chúng tôi bị ngài dùng rồi, đó là chuyện bề ngoài, thực tế ngài chẳng thiếu chút bạc này, hay là thế này, tòa trạch viện của Vân gia ở phường Hưng Hóa được công cháu nhà tiểu nhân vô cùng hứng thú, lấy nó trừ nợ nhé.
Vân Diệp cười lớn, Tiết Vạn Triệt đúng là một tên phế vật, có lão bà công chúa như thế vậy đừng trách lão tử bất lương, khỏi nói, phủi tay vào hậu đường.
Quản sự Tiết gia định há miệng gọi, nhưng bị người ta tát bốp một cái, quản gia nhà Lão Trình thu tay lại, hăm dọa: - Hôm nay lão phu phải đánh tên súc sinh coi thường tôn trưởng này, chẳng qua là mấy nghìn ngân tệ thôi, đưa địa khế cho lão phu, lấy tiền rồi xéo đi, dám nói nhiều lão phu xé miệng ngươi.
Ông ta mấy ngày qua cũng ngủ không ngon, thấy Vân Diệp bị bao vậy là minh hữu tất nhiên không thể ngồi yên, cuối cùng thương lượng với quản sự mấy nhà thân thiết, quyết định gánh nợ cho Vân Diệp, mỗi nhà gánh một ít, đó là khoản tiền làm phá sản, nhưng Vân, Trình, Ngưu, Tần, Úy Trì gia liên hợp lại thì không cần cố quá sức.
Vân Diệp bàng quan, nhìn bọn họ lấy ba thành giá tiếp nhận khoản nợ những kẻ kia, tuy trong lòng ấm áp, nhưng cũng đau đầu, như vậy thì năm nhà kiếm nhiều quá, không được, giao dịch lớn thế này do hoàng gia làm, nếu mua mất nửa tân thành thì Lý Nhị sẽ nổi điên mất.
Thật là lạ, rõ ràng là phải đền rất nhiều tiền lại còn vui mừng, bày tiệc lớn ở Duyệt Quân lâu, nói là bữa ăn cuối cùng ở Nhạc Châu, một đám người ăn như chết đói chết khát, cứ như không có ngày mai vậy.
- Hầu gia, mấy nhà chúng ta từ nay về sau phải thận cẩn trọng, lão công gia nói, nếu chỗ ngài hết tiền, trong nhà dù có phải bán nhà bán đất cũng không để ngài đứt tiền ở đây, lão phu tính rồi, tổng cộng lỗ bốn mươi vạn quan, năm nhà chúng ta tiết kiệm một chút vẫn sống được, ngài không cần phiền não như thế.
Ngưu Bôn là lão quản gia của Ngưu Tiến Đạt, vì ứng phó với phong ba này, năm nhà không hẹn mà cùng phái đại quản gia của năm nhà tới.
Lúc này người nhà mấy nhà này ở kinh thành cũng có lời oán hận, dù sao gia nghiệp lớn, luốn có tiếng nói không hài hòa, Ngưu gia còn dễ, Lão Ngưu không nói một lời dứt khoát ủng hộ Vân Diệp, Ngửu Kiến Hổ mặc dù ở ngoài, nhưng với huynh đệ nhà mình cũng rất hết lòng.
Trình gia cũng đơn giản, Lão Trình là ông trời ở nhà, Trình Xử Mặc hận không thể bán cả nội khố giúp huynh đệ, tài sản không có quan hệ mấy với huynh đệ khác, nếu dám oán tránh, đánh một trận là nhẹ. Tình hình Úy Trì gia tương tự, với gia phong nhà ông ta, dù lão Úy Trì có đem gia sản đổi thành rượu thì phu nhân cũng cười đi ăn xin với ông ta.
Tần gia thì khó rồi, mấy năm qua Tần Quỳnh không quản chuyện nhà nữa, lần này làn sóng trả khế ước lan tới Trường An, Lão Tần bắt lão quản gia tới chủ trì mua địa khế, vì thế mà trong nhà liên tục phải dùng tới gia pháp trấn áp những kẻ phản đối, trượng phu của Nhuận Nương chỉ là lão nhị trong nhà, tiếng nói không có, muốn giúp đại ca cũng lực bất tong tâm.
Thêm vào Lão Tiền như cha chết chạy tới, năm đại quản gia mua đại bộ phận địa khế, tẩy mã thái tử tới muộn thu mua một ít, còn về nội thị của Ngụy vương phủ mua càng ít.
Hàn Thành, Tiền Thăng sắp điên rồi, nếu không phải là những kẻ kia làm loạn, quan phủ sẽ mua lại đại bộ phận địa khế, nay thì hay rồi, kiếm cả đống tiền còn làm ra vẻ thi ân cho người ta, làm cái bộ mặt ngươi phải nhớ ơn đấy, không biết thứ sử đại nhân lát nữa có thẹn quá hóa giận bắt chúng xếp hàng để tát không.
Vân Diệp rất phiền não, biết người ta đều vì lòng tốt, đương nhiên không tính tên Lý Thừa Càn mưu đồ phát tài, suy nghĩ rất lâu nói với quản gia nhà Lão Trình: - Giữ lại địa khuế tốt trong tay ông, còn số khác bán hết cho quan phủ, bốn thành giá đi, dù sao coi như làm ăn thì không thể thua lỗ, kiếm một thành lợi nhuận thôi vậy, kiếm nhiều quá không tốt, ông trời cũng không chịu nổi mà giáng họa.
- Hầu gia, Trình gia không hút máu của Vân gia, cũng không hút máu của quan phủ, ngài cứ yên tâm, trong nhà sẽ không có lời oán trách nào, ngài cũng biết, lão nô mà không làm tốt chuyện này với tính lão công gia, lột da là bình thường.
Chẳng những Trình gia nói thế mà mấy nhà kia cũng vậy, tẩy mã thái tử càng nghĩa khí muốn nhà Lão Trình và Lão Ngưu chia cho hắn một ít, lỗ ít quá, không tiêu hết tiền trở về thái tử sẽ không tha cho.
Nói rất hào sảng, làm Lão Tiền cảm động chắp tay vái mãi, Vân gia rất chú trọng nghĩa khí.
- Trình thúc, ta nói rồi, địa khế trong tay các ngươi là món tiền cực lớn, số tiền này chúng ta không thể nuốt hết, một nửa đất đai trong thành thuộc về chúng ta không thích hợp, chọn lấy vùng đất tốt, còn lại bán cho quan phủ, các ngươi đã khiến quan phủ lỗ nhiều tiền lắm rồi, không thể tham lam vô độ. Vân Diệp nghiêm nghị nói:
Lời của Vẫn Diệp làm bọn họ sững người, không biết lời này có ý gì, ngơ ngác nhìn nhau. Lão Tiền hiểu tính hầu gia nhất, hỏi nhỏ: - Hầu gia nói là chuyện này chúng ta không lỗ, còn lãi lớn? Vậy đám thủy tặc trong hồ là giả? Bọn chúng không có tới năm vạn tên?
Nghe Lão Tiền hỏi thế, mấy vị quản gia kia cũng nín thở, muốn nghe đây là cái bẫy của hầu gia, mấy ngày qua nhìn ngân tệ trong tay chảy đi như nước, lòng như dao cắt.
- Không, thủy tặc có năm vạn bốn nghìn tên, vẫn còn đang tăng trưởng. Vân Diệp đặt chén trà xuống, thản nhiên nói:
Câu này làm bọn họ xìu xuống, cách nhìn của bọn họ giống như những thương cổ, đó là triều đình sẽ thắng, nhưng Nhạc Châu cũng tan tành trong khói lửa, nếu không thể diệt sạch thủy tặc ở trên hồ thì nói thế nào cũng không thể xây tòa thành này, thành đất trống rồi thì tân thành đâu ra?
- Trình thúc có biết Trình Phong nhà thúc đi đâu không? Vân Diệp đột nhiên hỏi nhỏ:
- Cái này lão nô không biết, tên tiểu tử thối đó cứ thần thần bí bí, không biết làm cái gì, có điều là người của bệ hạ, lão nô chưa bao giờ hỏi, ngài biết mà, không thể vì chuyện này mà ảnh hưởng tới tiền đồ của nó. Lão quản gia chỉ cần nhắc tới lão đại nhà mình là cười như di lực, đó là đứa khá nhất trong nhà, không dựa vào Trình gia, Vân gia hỗ trợ, tự mình thi đỗ vào thư viện, tốt nghiệp xong chẳng biết bị bệ hạ phái đi đâu, một năm rồi không thấy mặt.
- Ta thì biết, hiện hắn là Đại trại chủ trại ba, thống lĩnh ba nghìn tên thủy tặc, chuẩn bị quyết chiến với ta. Tần Chiến tuy không phải là con chính phòng, nhưng hiện giờ là đại trại chủ của trại sáu, một thân thích họ xa của Úy Trì gia cũng làm đại trại chủ, toàn nhân vật ghê gớm.
Mẫy lão quản gia chân run rẩy, quản gia nhà Lão Trình còn quỵ xuống đất, muốn nói tới trại giặc lôi nhi tử về xử lý, đột nhiên nhận ra không đúng, nhi tử mình sao mình lại không rõ, khó khăn lắm mới ngoi lên được, lý nào đi làm thủy tặc, trừ khi là do bệ hạ an bài.
Hiểu ra trước tiên là Lão Tiền, mặt biến đổi liên hồi, kích động tới run cả người: - Hầu gia, nhà ta cũng có người làm đầu mục chứ? Lão nô chưa thấy Tiểu Ưng đâu, có phải hắn cũng là đại trại chủ không? Đơn Ưng là người thích hợp làm cường đạo nhất trong nhà, Đại Nha tiểu nương tử sinh con cũng không thấy hắn đâu, vậy chỉ có một khả năng duy nhất là đi làm thủy tặc thôi.
- Đúng, hắn đi làm hộ vệ cho đầu mục lớn nhất của thủy tặc là Lưu Phương tiên sinh, trong thời gian ngắn khó về nhà được.
- Hầu gia nói, đại đầu mục là Lưu Phương tiên sinh.
- Chính thế, lão tặc đó còn quy thủy tặc lại làm một cho hầu gia ta.
- Ý hầu gia nói, thủy tặc cũng là của nhà chúng ta? Lão Tiền kinh ngạc hỏi điều mọi người muốn hỏi nhất:
- Không tới mức đó, có điều bọn chúng là lao lực ta muốn dùng. Vân Diệp nhìn quanh một vòng: - Các ngươi hiện giờ là người biết nội tình, theo quân pháp phải nhốt trong quân doanh tới khi chuyện kết t húc, giờ mau chọn cho nhà mình mảnh đất tốt, còn lại bán hết cho quan phủ, số đất này ta còn mua bán lại lần nữa.
- Nên nhốt lại, nên nhốt lại, đây là cơ mật trong quân, đám lão nô không nên lắm mồm, phải nhốt lại. Mấy lão quản gia cùng người của thái tử và Ngụy vương đều gật đầu như gà mổ thóc, hài lòng chuẩn bị tới quân doanh, đợi bị nhốt lại, thủy tặc cũng là của nhà mình rồi, còn lo gì nữa.
Vân Diệp bực mình đuổi những người này đi, sai Lưu Tiến Bảo nhốt trên chiến thuyền, cho ăn uống tử tế, sau đại chiến mới thả ra.
Hàn Triệt không ngừng nghe thám tử báo cáo, khi nghe thấy các thương nhân mang địa khế trả lại Vân Diệp, trên mặt cuối cùng cũng có nụ cười, lần trước thảm bại làm hắn rất lâu không có lòng tin đối diện với Vân Diệp, giờ có thể rồi, mình cuối cùng cũng có thể tranh phong cùng Vân Diệp, xem xem ai mới là thần thực sự.
Hàn Triệt khinh bỉ thần trong truyền thuyết, cái gì mà nuốt mây nhả khói, cái gì mà chuyển núi lấp biển, chẳng qua là lũ thô lỗ man lực thôi, có có khiến tất cả mọi người xoay vòng vòng theo ý chí của mình mới là thần thực sự.
Tổ tiên vì không muốn đi giáo hóa đám bỉ phu ngu xuẩn, cho nên mới tránh đi cho đỡ ngứa mắt, là chủng tộc cao quý, khỉnh bỉ sự nông cạn, khinh bỉ sự vô tri, tổ tiên vốn cho rằng, thánh nhân không chết, đại đạo không thành, chỉ có cách giết những người tài xuất chúng như mình mới khiến thiên địa khôi phục hỗn độn, làm đám ngu dân còn lại sống như cỏ cây mới là bộ mặt thật của thế giới.