• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Bên trong đình viện, tay thuận của Kỷ Nhất Xuyên cầm một thanh trường kiếm màu xanh chém, bổ, đâm, chọc, trảm , quét vào cây cọc gỗ từng chiêu, từng thức kiếm pháp cơ bản được thi triển ra. Hắn sử dụng rất ít khí lực, mỗi cây cọc gỗ chỉ bị tróc một ít bên ngoài.

Uất Trì Tuyết ở bên cạnh tay cầm cái bình, khi thì cười vui vẻ nhìn chồng mình luyện kiếm, khi thì tưới nước vào bồn hoa.

“Hả?” Kỷ Nhất Xuyên và Uất Trì Tuyết cùng quay đầu nhìn về một hướng, hai vợ chồng đều cảm ứng được một hồi khí lưu chấn động.

Là hướng Long Trấn.

Hai vợ chống Kỷ Nhất Xuyên, Uất Trì Tuyết đồng thời vèo một tiếng nhảy lên nóc nhà, nhìn về hướng Long Trấn.

Long Trấn được xây dựng ở nơi hẻo lánh trong nội thành, cách chỗ ở hai vợ chồng Kỷ Nhất Xuyên khoảng hai dặm.

Chỉ thấy…

Trên không Long Trấn có một con Dực Xà khổng lồ, cốt cánh được bao bởi lân giáp giang ra bao phủ toàn bộ Long Trấn, mà ở bên trên Long Trấn có một thiếu niên bị đứt một cánh tay, cả người toàn máu đang bay tán loạn. Đồng thời lúc này có một cái đuôi rắn khổng lồ nhanh như chớp quật tới.

Con mắt Uất Trì Tuyết đỏ bừng, phát ra tiếng kêu thống khổ: “Ninh nhi!”

Khoảng cách quá xa.

Căn bản không kịp… !

"Nghiệt súc!" Khóe mắt Kỷ Nhất Xuyên như nứt ra, trường kiếm màu xanh trong tay mãnh liệt chém ra, vèo ! Chỉ thấy một đạo kiếm quang màu xanh chói mắt dài khoảng trăm trượng còn to hơn cả Dực Xà thẳng hướng bay ra, trực tiếp xẹt qua trường không hướng Dực Xà chém tới.

Bùm bùm bùm! ! !

Ở nơi xa, chỉ trong nháy mắt cái đuôi Dực Xà quật tới hơn chục lần, chỉ thấy toàn bộ Long Trấn đều hoàn toàn sụp đổ, đá vụn văng khắp nơi, chung quanh có rất nhiều hộ vệ, người hầu, tộc nhân Kỷ Thị sinh sống chết vô số, máu tươi văng tung tóe. Đến cả một ít yêu sống trong thú huyệt cũng bị ảnh hưởng chết thê thảm.



Kỷ Ninh vừa mới thoát khỏi lồng giam liền thấy một cái đuôi rắn cực lớn quật tới.

Kỷ Ninh hiểu, Kim Thần Y ở trước mắt quái vật như Dực Xà yếu ớt như trang giấy, mình đã tu luyện Thần Ma Luyện Thể gần tới hậu thiên cực hạn … nhưng nếu bị đánh đúng sẽ thành thịt nát.

"Không."

Trong lòng Kỷ Ninh có cảm giác mãnh liệt không cam chịu, cả đời này mình có thân thể khỏe mạnh, có cha mẹ yêu thương mình, có cơ hội đạp vào con đường tu tiên nắm giữ vận mệnh của mình, mình dốc lòng tu luyện cho tới hôm nay...Tất cả chỉ mới bắt đầu, không cam lòng a…!

“Né tránh…!” Kỷ Ninh dùng toàn bộ sức lực thi triển Phong Ảnh Bộ.

Nhanh, nhanh hơn, nhanh hơn một chút nữa!

“Vèo!”

“Vèo!”

Tiếng gió gào thét!

Vèo! Thân ảnh Kỷ Ninh như bay theo tiếng gió gào thét kia.

“Bùm!” Đuôi rắn hung hăng quật theo hướng Kỷ Ninh, quật lên trên mặt đá làm toàn bộ Long Trấn rung động lắc lư, lượng lớn nham thạch sụp đổ, cả một mảnh toàn vụn đá, bụi bặm bay mù mịt.

"Tránh được ư ?"
Đôi đồng tử Dực Xà đỏ thẫm, nó gầm nhẹ, "ngươi may mắn tránh được một lần, chẳng lẽ còn tránh được lần thứ hai ?"


Bùm!

Đuôi rắn lại quật!

Nhưng kỷ Ninh phảng phất như một trang giấy bồng bềnh theo gió tung bay, thân hình như cái bóng, đuôi rắn lại quật trật, một lần nữa đánh thẳng lên Long Trấn.

“Không có khả năng.” Dực Xà nổi giận.

Nó là Đại Yêu tu luyện ngàn năm đạt tới Tiên Thiên Sinh Linh hậu kỳ, so với Đại Yêu trước Tiên Thiên Sinh Linh mạnh hơn không biết bao nhiêu lần. Thực lực nó như vậy đáng lẽ ra giết chết một thiếu niên nhân loại phải dễ dàng chứ giống như lúc trước nó đồ sát mấy ngàn tộc nhân bộ lạc Kim Đao cực kì dễ dàng.

Bùm bùm bùm! ! ! Đuôi Dực Xà điên cuồng quật, cánh của nó cũng quét qua, toàn bộ Long Trấn đều rung động lắc lư rồi sụp đổ, rất nhiều đá vụn văng tung tóe, phần lớn người hầu, Hắc Giáp Vệ cũng vì vậy mà bị ảnh hướng đến chết...

“Giết giết giết.” Dực Xà nóng nảy.

Hàn khí điên cuồng tràn ngập, độ ấm chợt hạ xuống, làm một ít người hầu chết cóng ngay lập tức.

Độc khí màu đen cũng tràn ngập, một đám Hậu Thiên Sinh Linh chung quanh bị trúng độc mà chết.

Kỷ Ninh ở trong vùng bụi mù lần lượt né tránh.

Hàn khí có thể làm chiến sĩ Luyện Khí Hậu Thiên viên mãn chết cóng, thế nhưng Kỷ Ninh tu luyện Thần Ma Luyện Thể, lại luyện pháp môn hàng đầu nên thân thể so với Luyện Khí Hậu Thiên viên mãn mạnh mẽ hơn trăm lần, những thứ dùng để tập kích trên phạm vi lớn như hàn khí, độc khí căn bản không cách nào tổn hại đến hắn.

"Như gió, như ảnh."

"Phong Ảnh Bộ."

“Đây mới chính là Phong Ảnh Bộ, Phong Ảnh Bộ chính thức.” Kỷ Ninh hoàn toàn đắm chìm vào trong đó, mặc cho đuôi rắn kia liên tiếp quật, mặc cho cốt cánh kia vung bổ tới, hắn đều có thể mượn nhờ sức của gió, mượn nhờ sức mạnh của Dực Xà lần lượt phiêu đãng né tránh.

Như hình với bóng, Dực Xà không có cách nào quật trúng Kỷ Ninh.

Như gió thổi vào mặt, thân thể Kỷ Ninh nhẹ nhàng né tránh, phảng phất nhưng gió nhẹ thổi qua đám lá cây.

"Thiên Nhân Hợp Nhất!"

“Thiếu niên này vậy mà đạt tới cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, bộ pháp đạt tới Thiên Nhân Hợp Nhất?” Lão yêu Dực Xà mang theo khí thế độc ác ngập trời rốt cục xác nhận thiếu niên nhân loại giết chết con nó đã đạt tới cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, đây là cảnh giới mà một lão yêu như nó tu luyện ngàn năm cũng chưa đạt tới…

Thiên Nhân Hợp Nhất!

Bình thường tu sĩ Tử Phủ đều là cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, một ít Tiên Thiên Sinh Linh cũng đạt tới cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất.

Nhân loại trời sinh ngộ tính cao hơn yêu!

Trừ phi một ít thần thú mới có thể so sánh ngộ tính với nhân loại.

“Đáng chết.” Lão yêu Dực Xà minh bạch, trong thời gian ngắn nó không có biện pháp giết chết thiếu niên nhân loại này.

"Nghiệt súc!"

Kiếm quang màu xanh cực lớn đánh đến.

Lão yêu Dực Xà liền đem đuôi rắn quét qua nghênh đón đạo kiếm quang kia, nó không quan tâm: “Kỷ Nhất Xuyên ngươi cách đây hai dặm muốn một đạo kiếm quang làm tổn thương ta?”

PHỐC!

Máu tươi màu xanh bắn ra, huyết dịch nhỏ xuống mặt đất vang lên âm thanh xuy xuy, nham thạch, Hắc Thủy Thiết nhanh chóng bị ăn mòn. Chỉ thấy cái đuôi cứng rắn vừa thô, vừa to bị chém đứt hơn một nửa, thiếu chút nữa toàn bộ cái đuôi bị chém đứt.

“Tại sao lại mạnh như thế?” Lão yêu Dực Xà bị dọa sợ.

Nhân vật số một Kỷ Thị Tây Phủ thật là đáng sợ.

"Hô!"

“Tạm thời để lại mạng cho ngươi!” Lão yêu Dực Xà không cam lòng quét mắt liếc nhìn Kỷ Ninh, lập tức chấn động hai cánh, phá không bay đi.

"Nghiệt súc!"

“Dực Xà, xông vào Kỷ Thị Tây Phủ ta còn muốn trốn?”

"Nhận lấy cái chết."

Từ các phương vị khác nhau trong thành Tây Phủ truyền ra tiếng hét, hơn mười vị Tiên Thiên Sinh Linh kể cả Kỷ Liệt, Kỷ Dậu Dương đều có mặt, một đám phát ra tiếng gào thét.

“Cho ta mượn Thanh Diễm Điểu một lát.” Kỷ Nhất Xuyên hóa thành lưu quang bay thẳng về phía Thanh Diễm Điểu, trên lưng Thanh Diễm Điểu còn có một nữ tử mặc áo đen.

“Nhất Xuyên, ta đi cùng với ngươi.” Nữ tử mặc áo đen khàn khàn nói.

"Đi."

Kỷ Nhất Xuyên quét nhìn phía dưới, thấy con của mình đứng ở trong đống phế tích Long Trấn, thở phào một hơi, nhưng khi nhìn thấy nhi tử bị cụt một tay, khắp người toàn là máu, bộc phát lửa giận ngút trời.

"Vèo!"

Kỷ Nhất Xuyên cùng nữ tử mặc áo đen cưỡi Thanh Diễm Điểu phá không bay đi, đuổi theo lão yêu Dực Xà đang chạy trốn. Đám Tiên Thiên Sinh Linh của Kỷ Thị Tây Phủ người nào người nấy phẫn nộ gào thét, một con Đại yêu mà cũng dám chạy đến nội thành Kỷ Thị Tây Phủ, quả thật chạm đến vảy ngược* của bọn họ.

Chỉ là nhân loại Tiên Thiên Sinh Linh không có cách nào phi hành, cho nên cũng chỉ có Kỷ Nhất Xuyên và nữ tử mặc áo đen cưỡi Thanh Diễm Điểu đuổi theo lão yêu Dực Xà.



Kỷ Ninh vẫn như trước đắm chìm trong Thiên Nhân Hợp Nhất đi cảm ứng, hắn có thể cảm ứng được sức mạnh của gió, hắn có thể mượn sức mạnh của gió làm cho mình cũng biến thành như gió tự do tự tại. Thậm chí có thể mượn sức mạnh tập kích của địch nhân, theo công kích của địch nhân lần lượt né tránh, như cái bóng của địch nhân.

"A...."

"A...!"

Một tiếng rên rỉ yếu ớt làm Kỷ Ninh nhìn về bốn phía, toàn bộ Long Trấn đã biến thành một mảnh phế tích, lượng lớn người hầu, Hắc Giáp Vệ đều chết thê thảm, người thì chết cóng, kẻ thì bị độc mà chết, chết vô cùng thê thảm.

Niềm vui sướng khi 'Phong Ảnh Bộ' đạt tới Thiên Nhân Hợp Nhất cũng giảm đi.

Kỷ Ninh cắn răng, liền nhảy vào bên trong khu phế tích, đá bay tảng đá lớn, rất nhanh đã tìm thấy cánh tay trái của mình bị chặt đứt, đầu tiên thu Bắc Minh kiếm vào bên trong nạp tinh. Sau đó tay phải cầm lấy cánh tay bị đứt gắn vào vai trái. Ngay lập tức vết thương ở vai trái ngừng chảy máu.

“Gắn tốt.” Kỷ Ninh đem cánh tay đứt gắn lại, sau đó Kim Thần Y kéo dài bao trùm cánh tay trái, đem cánh tay trái cố định lại.

Mặc dù là ở kiếp trước, ngón tay, cánh tay bị đứt trong thời gian ngắn cũng có thể nối lại.

Mà thân thể Kỷ Ninh tựa như Thần Ma, cánh tay bị đứt, mất mấy canh giờ có thể dài ra một lần nữa. Chớ nói chi hiện tại cầm lấy cánh tay đứt đè lên…Kỷ Ninh có thể cảm thấy rõ ràng máu thịt đang sinh trưởng, xương cốt cũng đang nhanh chóng sinh trưởng nối lại. Giờ phút này đã nối thành công, nhưng muốn đạt tới tình trạng hoàn hảo còn cần một lúc nữa.

“Kỷ Ninh!” Một đạo thanh âm mang theo sự lo lắng vang lên.

Kỷ Ninh ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một lão giả mặc áo da thú đỏ sậm đứng ở trên đống phế tích nhìn lại, đúng là phủ chủ Kỷ Dậu Dương, khi nhìn thấy Kỷ Ninh hoàn hảo mới thở phào một hơi: ” Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi."

“Ninh nhi.” Một tiếng hô thống khổ vang lên.

Kỷ Ninh dừng nói chuyện với phủ chủ, nhảy lên thoát ra khỏi đống phế tích, liền nhìn thấy mẹ đang từ xa chạy tới, mặt đầy nước mắt.

“Mẹ.” Kỷ Ninh liền hô lên.

Uất Trì Tuyết thấy con mình hoàn hảo đứng ở đó, vui đến mức phát khóc, Kỷ Ninh nhanh chóng chạy đến ôm lấy mẫu thân. Uất Trì Tuyết cũng ôm lấy nhi tử: “Thật tốt quá, thật tốt quá. Vừa rồi ta sợ muốn chết, nếu con xảy ra chuyện gì mẹ không biết phải làm gì nữa.

“Mẹ, ta không sao.” Kỷ Ninh liền nói.

“Cánh tay của con?” Uất Trì Tuyết nhìn kĩ cánh tay trái nhi tử.

“Không sao, mẹ nhìn này.” Kỷ Ninh hoạt động cánh tay trái, da, xương, đã hoàn toàn nối lại, dù chưa hoàn hảo nhưng cũng nối được khoảng tám phần, chắc chỉ một lúc nữa thôi sẽ hoàn hảo.

Lúc này Uất Trì Tuyết mới thở dài một hơi, nàng biết rõ nhi tử tu luyện Thần Ma Luyện Thể nên sức khỏe khôi phục rất nhanh.

“Đã xảy ra chuyện gì? Đại yêu hồ Dực Xà sao lại to gan lớn mật dám giết đến Kỷ Thị Tây Phủ?” Một đạo thanh âm hùng hồn truyền đến, chỉ thấy một lão giả rắn độc tóc đỏ đi đến. Đúng là Kỷ Liệt, mặt mũi hắn tràn đầy tức giận, “con nghiệt súc này quả nhiên muốn chết, tranh thủ thời gian tra ra, tại sao lại đến giết Kỷ Thị Tây Phủ chúng ta.”

Thật kỳ quái, con Đại yêu hồ Dực Xà này không biết làm như thế sẽ chọc giận toàn bộ Kỷ Thị Tây Phủ chúng ta sao? Một lão giả gầy gò lạnh lùng nói.

Một đám Tiên Thiên Sinh Linh đều đã đi tới.

Nhìn thấy Long Trấn thành một mảnh phế tích, cùng rất nhiều thi thể, vết máu, một đám mười mấy Tiên Thiên Sinh Linh sắc mặt cực kì khó coi. Với tư cách là kẻ thống trị cả vùng đất này, đã bao lâu không có Đại yêu nào giám giết tới Kỷ Thị Tây Phủ chúng ta. Từng cường giả Kỷ Thị Tây Phủ đều cảm thấy phẫn nộ cùng nhục nhã.

“Đáng chết!”

"Nhất định phải giết Đại yêu Dực Xà."

"Giết chết nó."


Chú thích:
*Vảy ngược: Rồng có vảy ngược, ai động đến thì cực kì tức giận.
Ở phía trên muốn so sánh sự tức giận đến cực điểm, như đụng phải vảy ngược của rồng.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK