• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



- Tiên Thiên Sinh Linh sơ kỳ?

Trong mắt Kỷ Ninh ẩn hiện sát ý:

- Loại Đại Yêu có thực lực như thế này ta tìm đã lâu. Thật đúng là đi mòn gót giày tìm chẳng thấy, đến khi tìm thấy chẳng tốn công!
Thủy Tê Vương ngồi trên ghế đá liếc mắt nhìn giáp vệ hói, xòe bàn tay to như cái quạt bắt lấy thanh niên bị trói bên cạnh, đặt trên đùi. Thanh niên trên đùi Thủy Tê Vương như một tiểu oa nhi, không hề có sức phản kháng, đau đớn kêu lên:

- Bắt thì bắt. Chỉ cần bắt được một ngàn tên là được. Thủy Tê Vương vĩ đại, mới bắt thêm hai tên nữa, cộng với mười chín người ngươi vừa ăn, ta đã ra lệnh thủ hạ ta bắt năm trăm tám mươi ba người rồi còn gì.

- Yên tâm.

Thanh âm Thủy Tê Vương vẫn trầm thấp hùng hậu:

- Thủy Tê Vương ta nói được làm được, đợi bắt được một ngàn người, nhất định sẽ thả ngươi đi.

- Hói đầu!

Thủy Tê Vương trợn cặp mắt như chuông đồng lên, nhìn giáp vệ hói:

- Đừng có đưa Thiết Mộc Thị ra để dọa ta. Trong Đông Sơn đại trạch, hàng năm số đệ tử Thiết Mộc Thị, Kỷ thị chết đi không biết bao nhiêu tên. Các ngươi đến Đông Sơn Trạch mạo hiểm, chết thì cũng chỉ là xui xẻo thôi! Dù là công tử Thiết Mộc Thị da non thịt mềm địa vị cực cao, nhưng ta chỉ cần toàn bộ giết sạch đám các ngươi, Thiết Mộc Thị e rằng phải rất lâu sau mới biết được các ngươi đã chết, hơn nữa cũng chẳng tra ra rốt cuộc ai giết!

Đám Thanh Giáp Vệ chỉ có thể nhẫn.

Thủy Tê Vương cười ha ha, tiện tay ném đi. Công tử Thiết Mộc Thị ngã xoài bên cạnh.

- Các ngươi lại đi ra vài người nữa, mau mau bắt người. Bắt đám dân đen đến đây.

Công tử Thiết Mộc Thị nằm trên mặt đất giận dữ gào lên.

- Nhưng công tử.

Giáp vệ hói lo lắng nói:

- Chúng ta cơ hồ bắt gần hết đám thợ săn, đánh cá ở Đông Sơn đại trạch rồi. Mặc dù còn, cũng chỉ là một đám người nhỏ, rất khó tập hợp được hơn bốn trăm người.

Công tử Thiết Mộc Thị nằm trên mặt đất, dữ tợn quát:

- Tìm một bộ lạc, ai phản kháng giết hết. Những người khác toàn bộ bắt tới. Một bộ lạc tập hợp vài trăm người mà không tập hợp được à?

- Đồ lục bộ lạc?

Giáp vệ hói giật mình.

- Sợ cái gì.

Công tử Thiết Mộc Thị quát:

- Cứ đi lãnh địa Kỷ thị! Ở lãnh địa Kỷ thị đồ lục một bộ lạc, phản kháng giết hết, những người khác đưa đến đây.

Tên giáp vệ hói nghiến răng:

- Dạ!

Nếu là hai thế lực lớn khai chiến, hoặc là chủ nhân ra lệnh một tiếng, họ đồ lục không hề nương tay. Nhưng bây giờ chỉ vì một con Đại Yêu mà đồ lục và bắt tù binh nhân tộc, điều này làm đám giáp vệ vũ dũng cảm thấy vô cùng sỉ nhục.

- Ha ha...

Thủy Tê Vương lớn tiếng cười, tiếng cười như sấm:

- Hay lắm. Đợi tập hợp đủ một ngàn nhân loại, ta nhất định sẽ thả ngươi.

- Ô!

Thủy Tê Vương chép miệng, rồi đưa lưỡi liếm mép:

- Vừa ăn một người, lúc này mới một lát lại đói bụng rồi! Nên ăn ai đây?

Nói rồi, Thủy Tê Vương bắt đầu nhìn bốn phía. Nhất thời những người bị trói chặt đều biến sắc. Trong mắt rất nhiểu người đều hiện ra vẻ sợ hãi.

Lúc trước họ đã từng thấy cảnh Đại Yêu ăn thịt người. Họ không sợ chết, nhưng bị cắn rồi nhai nuốt, quả thực là địa ngục!

- Hả?

Ánh mắt Thủy Tê Vương đột nhiên nhìn xuống Kỷ Ninh, mắt hắn cũng sáng lên:

- Ô, thiếu niên nhân loại này da non mịn, rất sạch sẽ. Thoạt nhìn còn trẻ, thịt nhất định rất thơm. Nhanh, người đâu, đưa hắn đến chỗ ta.

Vừa nói xong, khóe miệng của hắn đã chảy cả nước miếng.

- Công tử.

Đạt Lạp thúc lo lắng nhìn về phía Kỷ Ninh bên cạnh.

- Mau đi.

Một Thanh Giáp Vệ túm lấy áo da thú của Kỷ Ninh.

Kỷ Ninh quay đầu liếc nhìn Thanh Giáp Vệ, vung tay phải lên chém vào ngực Thanh Giáp Vệ.

Bang...

Thanh âm trầm thấp vang lên. Thanh Giáp Vệ bị ném văng lên cao. Mắt hắn trợn tròn lên, miệng há hoác, diện mục đỏ rực.

Phốc.....

Máu tươi lẫn với nội tạng phun ra ngoài, lập tức rơi xuống đầm nước cách đó hơn trăm thước

Tõm

Bọt nước bắn tung, rồi chìm xuống, không hề giãy dụa, hiển nhiên đã chết.

- Làm nanh vuốt cho Đại Yêu, giết hại đồng tộc, đáng chết!

Thanh âm lạnh giá vang lên.

Yên tĩnh.

Trên năm trăm người bị trói trên gò đất, cùng với trên trăm tên Thanh Giáp Vệ đang đứng, và cả Đại Yêu Thủy Tê Vương ngồi trên ghế đá đều nhìn về phía thiếu niên thanh tú.

Một chưởng đánh bay vài chục trượng?

- Hay lắm!

Đại Yêu Thủy Tê Vương phản ứng trước tiên, tỏ ra rất vui. Thấy nhân loại tàn sát, hắn đương nhiên vui vẻ, kêu to:

- Các ngươi còn đứng đó à. Hắn giết người của các ngươi! Nhanh lên!

- Giết!

Những Thanh Giáp Vệ khác nhất thời đỏ mắt. Cả đám hóa thành tàn ảnh đánh tới. Thiếu niên đó dám giết chết đồng bọn của họ. Vừa rồi đồng bọn họ bị một chưởng đập chết có thể nói là không kịp trở tay. Hơn nữa thiếu niên trước mắt có thể là tu luyện Thần Ma Luyện Thể, có sức mạnh một chút thôi.

Còn chiến đấu sinh tử, phải dựa vào ma luyện kiếm thuật hoặc đao pháp. Mặc dù sức mạnh thua kém, nhưng một kiếm cũng có thể đâm thủng đầu!

Vù! Vù! Vù!

Chừng trên hai mươi tên Thanh Giáp Vệ vây công.

Kỷ Ninh tiện tay đẩy Đạt Lạp thúc bên cạnh. Đạt Lạp thúc bị ném văng ra. Hắn quay cuồng giữa không trung, rồi rơi trên mặt đất, không hề tổn thương. Đạt Lạp thúc lúc này lo lắng nhìn Kỷ Ninh bị trên hai mươi Thanh Giáp Vệ đánh tới:

- Công tử, cẩn thận.

- Cẩn thận.

- Chạy mau.

- Thiếu niên chạy mau.

Những người bị trói chặt ai cũng lo lắng hô, đồng thời cũng lo lắng nhìn thiếu niên. Vì họ đều biết sự lợi hại của Thanh Giáp Vệ. Thanh Giáp Vệ đều sở trường hợp kích, kinh nghiệm phong phú không thua Cửu Nha Chiến Sĩ, là những chiến sĩ tinh anh của Thiết Mộc Thị. Bị trên hai mươi Thanh Giáp Vệ vây công, trừ phi là Tiên Thiên Sinh Linh mới có thể sống sót.

Đối mặt với trên hai mươi Thanh Giáp Vệ vây công, Kỷ Ninh trong nháy mắt hóa thành một trận gió, gió tự do tự tại. Khi Thanh Giáp Vệ chém đao xuống hoặc đâm trường mâu, lợi kiếm, Kỷ Ninh lại bước chầm chậm như trong sân nhà.

Vù... hắn đã dễ dàng xuyên qua sự vây công của Thanh Giáp Vệ.

Vù!

Bộp! Bộp! Bộp! Bộp! Bộp! Bộp!

Những cái tát vang dội liên tiếp vang lên. Khi Kỷ Ninh quỷ mị lao ra khỏi vòng vây trên hai mươi Thanh Giáp Vệ, còn đồng thời vung tay tát mạnh. Mỗi một cái tát đều dùng mu bàn tay đánh ra, đánh lên trên mặt Thanh Giáp Vệ. Một cái tát của Kỷ Ninh có sức mạnh hơn vạn cân, đánh cho đám Thanh Giáp Vệ ai nấy ngã gục, không ai có thể chống đỡ được cái tát của Kỷ Ninh.

Vù!

Thân ảnh Kỷ Ninh ngưng tụ dừng lại. Trên hai mươi Thanh Giáp Vệ đều ngã xoài xuống đất, ai nấy đầu lệch sang một bên, máu tươi từ trong miệng, mũi, tai chảy ra.

Mất mạng cả rồi!

- Cái gì!

- Trời ạ!

- Việc này, việc này...

Ở đây, bất luận mấy trăm người bị trói chặt, hay đám Thanh Giáp Vệ Thiết Mộc Thị, thậm chí Đại Yêu cũng kinh ngạc.

- Ngươi, ngươi...

Công tử Thiết Mộc Thị bị trói chặt trên mặt đất vừa gấp vừa giận.

- Chúng ta là Thanh Giáp Vệ Thiết Mộc Thị.

Những Thanh Giáp Vệ khác sắc mặt rất khó coi, tuy phẫn nộ nhưng không dám tiến lên.

Kỷ Ninh lại lạnh lùng nói:

- Cam tâm làm nanh vuốt cho Đại Yêu, đáng chết.

Thiết Mộc Thị và Kỷ thị vốn là kẻ địch sống chết, chứ đừng nói tử địch mà còn cam tâm làm nanh vuốt Đại Yêu!

Rào!

Trong tay Kỷ Ninh chợt xuất hiện một thanh lợi kiếm. Chân đạp mạnh, rồi kiếm quang lóe lên. Chỉ chớp mắt trong cổ chín Thanh Giáp Vệ phát ra thanh âm gừ gừ, không cam lòng ngã xuống, máu tươi từ vết thương trên cổ họ rỉ ra. Bất luận là bộ pháp cực nhanh hay xuất kiếm cực nhanh, đều làm cho những Thanh Giáp Vệ khác phải hoảng sợ.

Hơn nữa lúc trước Kỷ Ninh không sử dụng kiếm đã đáng sợ như vậy. Giờ trong tay đã xuất hiện lợi kiếm rồi.

- Chạy mau.

- Đi.

- Thủy Tê Vương, cứu cứu chúng ta.

Đám Thanh Giáp Vệ hoàn toàn hoảng loạn. Hiển nhiên không biết ở đâu xuất hiện thiếu niên thanh tú này, lại đại khai sát giới với họ nữa.

Thủy Tê Vương chỉ ngồi một bên, ha ha cười:

- Ta lúc trước chỉ là nói bắt một ngàn người sẽ tha cho các ngươi, chứ không nói cứu các ngươi. Giết đi, giết đi, giết cả đi.

Thủy Tê Vương chỉ sợ không loạn. Đối với một Đại Yêu, trước mắt đều là nhân loại mà thôi, đều là đám nhân loại tự giết lẫn nhau.

Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!

Máu tiếp tục chảy. Đám Thanh Giáp Vệ vô lực ngã xuống. Những Thanh Giáp Vệ hấp tấp chạy trốn tứ tán. Họ sợ hãi thật. Kiếm pháp đao pháp của họ trước mắt thiếu niên này vụng về vô cùng, không chịu nổi một kích.

- Chạy mau.

- Nhanh.

Vù... theo tiếng gió, Kỷ Ninh nhanh đến cực hạn chợt xuất hiện ra vài chục bóng người. Mỗi một Thanh Giáp Vệ lảo đảo ngã xuống, hoặc là bị đâm xuyên qua trái tim, hoặc bị cắt yết hầu, máu tươi nhiễm đỏ cả mặt đất. Đám Thanh Giáp Vệ hoặc nằm ngang, hoặc nằm sấp khắp nơi.

Tất cả Thanh Giáp Vệ đều mất mạng!

- Hả?

Vốn Thủy Tê Vương đang xem náo nhiệt đứng bật lên, biến sắc. Kỷ Ninh vào một khắc cuối cùng toàn lực ứng phó, tốc độ tóe ra tạo thành vài chục tàn ảnh, làm cho hắn cũng khiếp sợ. Lúc trước hắn căn bản không xem thiếu niên đó là đối thủ. Nhưng bây giờ hắn cũng hơi đề phòng một chút.

- Quá lợi hại.

- Mạnh thật.

- Giết hay lắm.

Những người bị trói chặt đều kích động vạn phần. Họ không ngờ thiếu niên đó lại cường đại như vậy. Thiếu niên cường đại lợi hại như vậy, có giết được Đại Yêu đáng sợ không?

Veo! Veo! Veo!

Kiếm quang lóe lên, nhất thời những sợi dây trói mười người cạnh Kỷ Ninh bị chặt đứt.

- Nhân loại thiếu niên.

Thủy Tê Vương hóa thành một bóng đen xông tới, trên nắm tay khổng lồ ngưng kết ra tầng tầng băng dày, đập thẳng về phía Kỷ Ninh:

- Họ là khẩu phần lương thực của ta.

- Coong.

Bắc Minh Kiếm trong tay Kỷ Ninh lại đâm ra.

Vèo,

Đâm thẳng vào nắm tay khổng lồ.

Bang!!!

Như một hòn núi lớn nổ tung sụp đổ. Kỷ Ninh cả người bị bay ngược lại cả trăm mét. Còn tầng băng trên nắm tay Thủy Tê Vương cũng ầm ầm vỡ ra. Thậm chí đến cả cánh tay cũng bị phá một nửa. Điều này làm đám người bộ lạc lộ ra vẻ vui mừng và chờ mong. Phế đi cánh tay một Đại Yêu à?

- Rất tốt.

Thủy Tê Vương trầm thấp quát:

- Ngươi xứng đáng để ta phải hiện ra chân thân.

Chỉ thấy Thủy Tê Vương ầm ầm, hóa thành hơi nước. Đám hơi nước khổng lồ nhanh chóng ngưng kết, biến thành một con cự thú cao hơn mười trượng. Đây là một con Thủy Tê Ngưu cực lớn, ngoài thân da dày màu nâu, chiều cao trên hai mươi trượng. Quả thực như một quả núi nhỏ. Mũi nó phun ra khí lưu làm cho mặt đất ngưng kết một tầng băng sương dày. Những người bộ lạc bị khí lưu lan đến trong nháy mắt bị đóng thành tượng băng. Lúc này Đạt Lạp thúc đã nhanh chóng giải cứu tộc nhân của mình rồi.

- Đi mau.

Kỷ Ninh xa xa hóa thành một luồng hào quang, đạp thủy lướt đến, trong nháy mắt đã chạy tới, kiếm quang lóe lên. Sợi dây trói vài chục người bị cắt đứt.

- Các ngươi nhanh nhanh đi đi?

Kỷ Ninh gầm lên, lập tức quay đầu nhìn chằm chằm vào con cự thú.

Những người này nhanh chóng cầm binh khí trên mặt đất, cắt đứt dây thừng trên người những người khác. Trong nháy mắt, hơn bốn trăm người còn sống bắt đầu chạy trốn tứ tán.

- Chạy trốn? Đều đóng băng, từ từ ăn.

Con ngươi Thủy Tê Ngưu ánh lên hào quang, nhìn lướt bốn phía. Chung quanh nhất thời hàn khí tràn ngập, nhiệt độ bắt đầu nhanh chóng giảm xuống. Tầng tầng băng sương tràn ngập. Nhất thời có một vài người bị biến thành tượng băng. Chỉ có người chạy nhanh, còn có Đạt Lạp thúc đã chạy trốn rất xa mới có thể còn sống.

- Ta là Thiết Mộc Thị --

Công tử Thiết Mộc Thị gào lên thê lương, vừa gào được một nửa cũng thành tượng băng.

Chớp mắt, chung quanh vài chục trượng đã thành tử địa.

Chỉ có Kỷ Ninh và Thủy Tê Ngưu giằng co với nhau.

Còn đám hơn mười người còn sống như Đạt Lạp thúc vẫn còn sợ hãi. Thanh niên đứng cạnh Đạt Lạp thúc lo lắng nói:

- Đạt Lạp thúc, thiếu niên đó có thể sống sót không?

- Sẽ sống chứ, chăc chắn.

Đạt Lạp thúc miệng nói, nhưng nội tâm hắn cũng không tự tin. Thiếu niên kiếm thuật kinh người, thực lực không tưởng tượng nổi đó có thể địch nổi Đại Yêu hung uy hiển hách không?

- Còn không đi!

Kỷ Ninh phát ra tiếng gầm.

Một khi chiến đấu bắt đầu, khoảng cách trăm trượng đối với hắn và Thủy Tê Vương không đáng kể chút nào, hắn căn bản không có cách nào ra tay cứu họ.



Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK