Kỷ Ninh đứng trên mặt đất hành lang, cảm thấy chung quanh một khoảng yên tĩnh, yên tĩnh tới đáng sợ.
Tai không nghe thấy gì cả.
Đồng thời cả thân thể không hề có chút tri giác nào. Thân thể như Thần Ma cường đại ẩn chứa sinh cơ lúc này phát huy tác dụng. Thần lực nhanh chóng khôi phục tất cả. Vốn dĩ da và cơ bắp toàn thân bị xé nát, thậm chí nội tạng, kinh mạch vốn đã chấn vỡ, rất nhanh chóng đều đã phục hồi như cũ. Tai Kỷ Ninh lại nghe được thanh âm, toàn thân cũng khôi phục tri giác.
- Đau, đau quá.
Kỷ Ninh vội nhìn ra xa. Trong giây lát vừa rồi cảm giác đã hoàn toàn mất đi tri giác, mất đi thanh âm, quả thật là kinh khủng.
- Thật là đáng sợ.
Kỷ Ninh nhìn con quái vật lông đen thân thể khòm khòm tản ra khí tức tử vong nồng nặc đáng sợ.
- Tốc độ một cái tát của hắn cực nhanh, ta không kịp trốn. Lực lượng của hắn càng vượt xa chín cự hán ngoại tộc liên hợp lúc trước!
Quái vật lông đen lẳng lặng đứng đó, mắt xanh lè nhìn Kỷ Ninh, phát ra một tiếng thở dài khàn khàn. Trong tiếng thở dài ẩn chứa một loại bất lực thất vọng:
- Ta đã chờ lâu lắm rồi, lâu tới mức ta cũng quên mất thời gian. Chỉ cần trải qua ba cửa không chết là có thể được. Ngươi không cần giết chết ta, chỉ cần đánh ngã ta, làm ta bị thương là được.
Kỷ Ninh khó khăn bò lên lưu lại trên mặt sàn đầy vết máu.
- Đánh ngã ngươi?
Kỷ Ninh nhìn chằm chằm vào vào thân thể lom khom của quái vật lông đen.
- Không, nói chính xác, chỉ cần ngươi làm ta bị thương, phá vỡ da ta, làm ta đổ máu.
Quái vật lông đen từ từ nói:
- Ta sẽ tự mình ngã xuống. Ngươi coi như qua... Còn nhớ một lần Sư Hoa Tiên Nhân thu đồ đệ, lần đó xông tới trước mặt ta có tới hơn mười người, rõ là náo nhiệt. Trong đó còn có một thanh niên bằng vào một tấm đạo phù cường đại, làm ta bị thương. Nhưng mà ta lại chỉ lùi một bước, không ngã xuống. Nếu lúc trước ta ngã xuống, cũng đâu cần phải cô độc thời gian vô tận như vậy. Cô độc, thật đáng sợ, rất đáng sợ...
Kỷ Ninh nghe thế nín thở.
Quái vật lông đen trước mắt tồn tại từ thời Sư Hoa Tiên Nhân, khẳng định không phải loại người tu tiên. Vì người tu tiên bình thường sao có thể sống lâu như vậy, trừ phi thành Thiên Tiên mới có thể chính thức tiêu dao trường sinh. Còn con vật trước mắt căn bản không thể là Thiên Tiên. Thiên Tiên chỉ thổi một hơi e rằng mình đã hóa thành bụi rồi.
- Chủ nhân chỉ đặt ra điều kiện làm ta bị thương, hoặc đánh ngã ta, coi như qua được cửa này.
Quái vật lông đen khàn khàn nói:
- Ngươi tới đi, làm ta bị thương đi. Chỉ cần làm ta bị thương ta sẽ thuận thế ngã xuống.
- Làm ngươi bị thương?
Thần niệm Kỷ Ninh cuốn lấy hai thanh Bắc Minh Kiếm, ngón tay bị đứt cũng liền lại. Quái vật lông đen chỉ yên lặng đứng nhìn cũng không nhúng tay vào.
Quái vật lông đen nhìn Kỷ Ninh, từ từ nói:
- Toàn lực ứng phó đi. Qua thời gian vô tận, những người xông tới trước mặt ta, ta cũng cho chúng cơ hội giống như vậy. Chỉ cần làm ta bị thương, ta sẽ thuận thế ngã xuống. Nhưng, đám đó chẳng ai có thể làm ta bị thương. Chẳng có ai!
Kỷ Ninh nhất thời trong lòng cả kinh.
- Chỉ có một lần, Sư Hoa Tiên Nhân thu đồ đệ, tấm đạo phù đó đánh ta bị thương. Vì sao lúc đó ta không ngã? Vẻn vẹn chỉ có lần đó. Ta bỏ qua mất lần đó, rốt cuộc không có cơ hội nữa.
Quái vật lông đen chậm rãi nói. Bị cô độc thời gian vô tận quả là một sự hành hạ ghê gớm.
- Làm hắn bị thương?
Kỷ Ninh kinh sợ.
Dựa theo lời của con quái vật từ thời đại Thần Ma, trước đến giờ chỉ có một tên làm hắn bị thương, mà phải dựa vào đạo phù!
- Mấy năm nay xông tới đây, e rằng cũng có cả những thiên tài đạt tới chân ý của Đạo.
Kỷ Ninh cũng cảm thấy áp lực rất lớn.
- Làm sao đây?
- Đến đây.
Thân thể quái vật lông đen lom khom, bước từng bước một.
- Đến đây, đả thương ta đi.
Kỷ Ninh cầm Bắc Minh Kiếm.
Vèo!
Trong nháy mắt Kỷ Ninh bay vút lên trời, trong tay cũng xuất hiện hai đạo phù, lần lượt là Khinh Thân Phù và Thần Hành Phù. Lúc trước, trong những pháp bảo trữ vật từ những những thi hài để lại, mặc dù hắn tìm được rất nhiều đạo phù, nhưng cơ hồ đều vì thời gian đằng đẵng mà pháp lực đã mất đi, xem như vô dụng. Chỉ còn lại có gần trăm tấm có thể sử dụng. Trong đó Thần Hành Phù và Khinh Thân Phù là thông thường nhất. Hai đạo phù này đều được thôi phát, trong nháy mắt dung nhập vào trong cơ thể.
- Chết đi.
Kỷ Ninh một mạch vọt tới đầu hành lang, hai chân đạp mạnh xuống đất một cái, thi triển ra Phong Dực Độn Pháp, từ trên cao bổ thẳng xuống.
Lúc này, tốc độ Kỷ Ninh sắp đến cực hạn.
- Chết!
Toàn bộ sức mạnh Kỷ Ninh đều tập trung vào Bắc Minh Kiếm trong tay phải, đâm thẳng xuống.
Quái vật lông đen dừng cước bộ, ngước lên nhìn, mắt xanh rờn nhìn về phía Kỷ Ninh bổ xuống. Nó chỉ nhìn như vậy, nhìn lặng lẽ, thậm chí ánh mắt của nó không có một chút sắc thái, rất chậm chạp.
- Tích Thủy!
- Xuyên Thạch!
Kỷ Ninh đáp xuống, mũi kiếm biến thành một giọt Tích Thủy. ‘Giọt’ này xuất hiện trước mặt quái vật lông đen bất luận là thần lực hay Tiên Thiên Chân Nguyên đều đã thôi phát đến cực hạn, dùng tốc độ cực hạn chuyển hóa thành lực xuyên thấu, cùng với ' Tích Thủy chân ý ', hình thành một kiếm vô cùng đáng sợ...
- Xoẹt!
Mũi kiếm đâm vào da mặt quái vật lông đen. Con quái vật lông đen vẫn ngẩng đầu nhìn lên Kỷ Ninh.
- Còn kém rất xa.
Quái vật lông đen thở dài, mắt xanh rờn có vẻ thất vọng vô tận.
- Ta còn phải tiếp tục chờ đợi, tiếp tục chờ đợi nữa. Ngươi, ta chỉ có thể giết ngươi thôi.
Một kiếm của Kỷ Ninh đâm vào trên da mặt quái vật lông đen, chẳng hề thương tổn chút nào. Hắn không cam lòng, dùng song kiếm liên tục thi triển hai đại sát chiêu 'Ti Vũ Thành Tuyến' và 'Phi Nga Phác Hỏa', lần lượt đâm vào ngực và mặt nó, nhưng vẫn không thể đâm vào chút nào.
- Lùi lại.
Kỷ Ninh vội lui về phía sau vài chục trượng.
Quái vật lông đen vẫn di chuyển, cứ như vậy chậm rãi hành tẩu, nhưng mỗi bước đều xa vài chục trượng. Chỉ luận về tốc độ kỳ thật còn nhanh hơn Kỷ Ninh! Bất luận là tốc độ hành tẩu, hay tốc độ công kích đều nhanh hơn Kỷ Ninh. Từ khi bước vào hành lang, đây là lần đầu tiên Kỷ Ninh gặp kẻ có tốc độ nhanh hơn mình.
Lúc trước mình có thể ỷ vào Phong Dực Độn Pháp mà chạy trốn hoặc trì hoãn, nhưng bây giờ không trì hoãn được.
- Da nó sao mà cứng rắn tới như vậy?
Kỷ Ninh vô cùng lo lắng. Nhìn thấy đám Tiên Thiên Sinh Linh lúc trước có Thần Ma Luyện Thể đều chết cả, chứng minh một điểm, muốn đả thương quái vật lông đen là vô cùng khó khăn. Nhưng hắn đã đánh một kiếm toàn lực cũng không thể đâm thủng da mặt đối phương. Kỷ Ninh cũng cảm thấy tuyệt vọng.
- Chết đi, đừng vùng vẫy nữa.
Thanh âm khàn khàn vang lên, quái vật lông đen chợt xuất hiện bên cạnh Kỷ Ninh.
Quanh thân thể Kỷ Ninh lập tức xuất hiện ba Thủy Liên Diệp, ba Hỏa Liên Diệp, đều đan vào với nhau, xoay tròn ngược xuôi, quấy lại với nhau. Nhưng đúng như lời quái vật lông đen, Thủy Hỏa Liên Hoa hình thành lực quấn cũng chỉ như một vòng khuyên trong hồ nước, căn bản không rung chuyển được thân hình nó.
Còn song kiếm trong tay Kỷ Ninh cũng lại một lần nữa thi triển ra chiêu ‘Tích Thủy Xuyên Thạch’, lần lượt đâm vào hạ âm và chân của quái vật lông đen.
- Chạy trốn là trốn không thoát, phòng ngự cũng vô dụng, phải tìm một đường sinh cơ. Giết Giết Giết! Những bộ vị trên thân thể có lẽ có nơi có nhược điểm, ta có thể đâm thủng.
Kỷ Ninh tuyệt không cam lòng bỏ qua.
- Đừng vùng vẫy nữa.
Quái vật lông đen thở dài. Bàn tay to như xe buýt một lần nữa chộp vào Kỷ Ninh. Nó căn bản không muốn quản kiếm của Kỷ Ninh, mặc cho kiếm của Kỷ Ninh đâm vào người hoặc bàn tay nó, nó cứ thế nhào vào người Kỷ Ninh.
- Bang!!!
Pháp bảo hộ giáp Kỷ Ninh mặc trên người trong nháy mắt bị xé nát. Bàn tay to đùng xuyên thẳng qua ngực Kỷ Ninh, làm cả người Kỷ Ninh bị đánh bay ra xa.
Bang.
Kỷ Ninh nằm trên mặt đất, ngực có một lỗ thủng rất to, thiếu chút thì cả thân thể đã bị xé nát thành hai đoạn. Kỷ Ninh nằm đó căn bản không có cách nào động đậy, ngực xuất hiện lỗ thủng to như vậy, cả thân thể trong nháy mắt đã tê liệt, chỉ có thể dùng sinh mạng lực bản thân bắt đầu khôi phục cần có thời gian, theo đánh giá phải nửa phút mới có thể khôi phục năng lực hành động.
Còn quái vật lông đen xa xa từ từ đi tới, sợ một giây đồng hồ có thể đã tới trước mặt mình rồi.
- Chết đi.
Quái vật lông đen khòm người, vẫn tiếp tục bước đến.
- Không!
Trong lòng Kỷ Ninh có một khát vọng vô tận, khát vọng được sống. Hắn đã từng chết, thậm chí đi tới âm tào địa phủ, đã thấy Mạnh Bà. Do đó hắn khát vọng sống hơn nữa. Hắn không muốn uống Mạnh Bà thang.
- Làm sao bây giờ, ta rốt cuộc làm sao mới có thể sống sót? Ngay cả động đậy ta cũng không làm được. Bây giờ ta chỉ có thể sử dụng thần niệm, chẳng lẽ dựa vào thần niệm dùng Bắc Minh kiếm đâm quái vật lông đen bị thương?
Kỷ Ninh tuyệt vọng.
Kỷ Ninh hiểu rõ sức mạnh thần niệm. Lúc trước giết chết Thiết Mộc, Kỷ Ninh cũng từng dò xét. Thần niệm có thể cuốn đại thụ, đá, sức mạnh ẩn chứa đại khái sánh được với cường giả Tiên Thiên Sinh Linh, Thần Ma Luyện Thể hậu kỳ! Ý niệm thực chất hóa có thể mạnh như vậy, quả là rất lợi hại. Nhưng chút thực lực như vậy thì ăn thua gì?
...
- Ta còn có chúng.
Kỷ Ninh nhìn quái vật lông đen xa xa đang tới gần, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, nhất thời kêu lên một tiếng.
- Toàn bộ ra đi.
Rào rào rào.....
Chỉ thấy chung quanh Kỷ Ninh chợt xuất hiện những món pháp bảo dày đặc. Có đao, có kiếm, có trường thương, tới mấy ngàn món pháp bảo, toàn bộ lơ lửng chung quanh. Mỗi một chiếc pháp bảo đều được thần niệm khống chế, hơn nữa những mũi đao, mũi kiếm, mũi thương đều quay về phía quái vật lông đen.
- Tất cả Tiên Thiên Chân Nguyên, lên đi.
Kỷ Ninh hoàn toàn điên cuồng. Nháy mắt Tiên Thiên Chân Nguyên trong đan điền hoàn toàn tràn vào những chiếc pháp bảo.
Đầy đều là những pháp bảo không đạt chuẩn của những Tiên Thiên Sinh Linh thời gian vô tận chết để lại. Sau khi Kỷ Ninh tìm được cũng dễ dàng luyện hóa. Tiên Thiên Sinh Linh đều có thể khu động được chúng. Bình thường Tiên Thiên Sinh Linh đều cầm pháp bảo. Nhưng vì Kỷ Ninh có thần niệm, do đó có thể dùng thần niệm sử dụng pháp bảo.
Cũng giống như trong nháy mắt mấy ngàn ngón tay nắm lấy những pháp bảo, nhắm thẳng vào quái vật lông đen.
Tiên Thiên Chân Nguyên phân tán tràn vào mỗi một pháp bảo, càng làm kinh mạch Kỷ Ninh bị xé nát. Một Tiên Thiên Sinh Linh bình thường có thể kéo dài chiến đấu rất lâu, nhưng tất cả Tiên Thiên Chân Nguyên của Kỷ Ninh phân tán trong mấy ngàn món pháp bảo lại trở nên rất ít ỏi.
- Giết!
Thân hình tàn tạ của Kỷ Ninh căn bản không thể di động, vẻ mặt dữ tợn phát ra tiếng gầm.
Tiếng gầm tràn ngập khát vọng được sống vô tận!
Veo! Veo! Veo! Veo! Veo! Veo!
Những luồng kiếm quang, đao mang, thương mang vô cùng vô tận dày đặc, toàn bộ bắn ra, trong nháy mắt cả hành lang chói mắt đều trở nên trắng bạch, đều vô cùng tinh chuẩn cùng lúc oanh kích vào quái vật lông đen đang nhắm mắt mở ra song chưởng!
- Bang...
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK