Thanh Diễm Điểu vỗ cánh bay lên cao, lửa đỏ vờn quanh đuôi nó. Nó rít gào đuổi theo con Dực Xà có cánh bao bằng lân giáp đang chạy trốn ở phía trước.
Kỷ Nhất Xuyên và cô gái mặc áo bào đen vẫn đang ngồi trên lưng Thanh Diễm Điểu. Cô gái áo bào đen nhìn chằm chằm con Dực Xà ở phía trước, nói: “Nhất Xuyên, con Dực Xà này là Đại yêu Tiên Thiên hậu kỳ, nó mạnh hơn ta và Thanh Điểu. Thanh Điểu tuy giỏi bay lượn nhưng cũng khó mà đuổi kịp nó.”
“Hoa cô cứ để ta xử trí.” Sắc mặt Kỷ Nhất Xuyên lạnh lùng, trong tay trái hắn cầm một cái cung lớn màu bạc, tay phải cầm một mũi tên.
Rào---
Kéo căng dây cung, Kỷ Nhất Xuyên lạnh lùng nhìn Dực Xà đang chạy trốn phía trước.
“Vù!” Trong nháy mắt mũi tên biến thành một luồng sáng phi thẳng về phía Dực Xà. Tốc độ tên của Kỷ Nhất Xuyên cực kì nhanh, trong khoảng cách ngắn mà thân hình con Dực Xà lại to lớn, làm sao có thể bắn chệch được?
Riêng về tài bắn cung thì Kỷ Nhất Xuyên không thể bằng Mông Ngư.
Nhưng hầu hết đàn ông Kỷ Thị đều tập bắn cung. Xét về mặt tốc độ, về uy lực thì một tên này của Kỷ Nhất Xuyên vuợt xa Mông Ngư!
“Bang!”
Mũi tên bắn xuyên qua thân con Dực Xà gây ra tiếng vang lớn. Một vết thương lớn đầy máu xuất hiện trên thân con Dực Xà, vết thương này sâu đến nỗi xương cốt nó cũng lộ ra. Dường như chỉ cần một tên nữa thôi thì thân rắn này sẽ vỡ tan. Thật ra thì đích nhắm của Kỷ Nhất Xuyên là cánh của Dực Xà. Nhưng Dực Xà vô cùng khôn ngoan…nó hiểu rằng một khi cánh của nó trúng tên thì sẽ không thể trốn thoát được nữa. Vì vậy, nó cắn răng dùng thân mình đỡ mũi tên này.
“Xì xì xì~~~” cơ thịt của con Dực Xà đang ngưng kết lại làm cho máu không chảy ra ngoài nữa.
Dực Xà điên cuồng chạy chốn.
“Kỷ Nhất Xuyên! Kỷ Thị ngươi giết con trai của ta, chả nhẽ không thể bỏ qua việc báo thù này của ta sao?” Dực Xà gầm lên.
“Nghiệt súc, khôn hồn thì hãy chịu chết đi, ta còn có thể cho ngươi bớt đi sự đau khổ. Bằng không ngươi hối hận không kịp.” Kỷ Nhất Xuyên nửa ngồi trên lưng Thanh Diễm Điểu, hắn lại kéo cung lớn màu bạc lần thứ hai.
Dực Xà cố gắng tránh nhé.
Bang!
Lại một mũi tên nữa bắn vào thân con Dực Xà tạo ra một lỗ thủng lớn. Con Dực Xà thống khổ rít gào, trong lòng nó vô cùng lo lắng sợ hãi: “Kỷ Nhất Xuyên là cường giả số một của Kỷ Thị Tây Phủ, nhưng sao hắn lại mạnh đến vậy? Trước đó một tia kiếm quang dài hơn hai dặm có thể chém ta bị thương nặng, nay thì chỉ cần tùy tiện bắn ra một mũi tên cũng làm ta bị thương. Dù là Đại yêu cấp Tiên Thiên viễn mãn cũng chỉ áp chế được ta một ít chứ không thể tùy ý chà đạp ta đến nhường này!”
Sự can đảm của nó bị tia kiếm quang kia quét đi sạch sành sanh.
Một tia kiếm quang dài hai dặm có thể làm nó bị trọng thương.
Nếu là một chiêu kiếm ở cự li gần thì há chẳng phải là nó nhất định sẽ chết sao?
“Vù!” “Vù!” “Vù!” Mỗi khi Kỷ Nhất Xuyên bắn ra một tên thì Dực Xà nghiến răng nghiến lợi dùng thân rắn của nó để đón đỡ. May là thân nó dài mấy trăm mét nên dù có hơn mười mấy cái lỗ thủng trên mình, sinh lực của nó vẫn dồi dào và duy trì được tốc độ bay nhanh của mình.
Lát sau, ở dưới mặt đất rộng lớn xuất hiện một hồ nước mênh mông.
“Vèo!” Dực Xà liền lao xuống.
“Đây là hồ Dực Xà” Kỷ Nhất Xuyên và cô gái khoác áo bào đen đều biến sắc.
Hồ Dực Xà có đường kính hơn trăm dặm, nếu nhìn thì sẽ thấy hồ trải dài mênh mông không thể thấy điểm cuối nằm ở đâu. Đây chính là sào huyệt của Dực Xà.
Rào~~
Thân thể khổng lồ của Dực Xà lao từ trên trời cao xuống giữa mặt hồ nhưng chỉ khiến bọt nước văng lên một ít, sau đó cũng không thấy bóng dáng Dực Xà đâu nữa.
Thanh Diễm Điểu vẫn lơ lửng trên không trung của hồ Dực Xà.
“Nhất Xuyên, giờ phải làm gì đây?” Cô gái mặc áo bào đen hỏi.
“Trốn à?” Kỷ Nhất Xuyên đứng trên lưng Thanh Diễm Điểu quan sát hồ nước rộng lớn này, hắn lạnh lùng nói: “Nó tưởng trốn vào đáy hồ thì ta không thể làm gì được nó sao? Hoa cô, tạm thời cô cho ta mượn Thanh Diễm Điểu một chút. Phiền Hoa cô đi về Tây Phủ mời linh thú đại xà của ta đến đây.”
“Được.” Hoa cô gật đầu
Vù!
Hoa cô nhún một cái đạp đi trên mặt hồ, một luồng ánh sáng rất nhanh liền biến mất ở phía xa xa.
…
Dưới đáy hồ Dực Xà.
Dực Xà khổng lồ nằm uốn lượn trong ổ, nó thè lưỡi liếm vết thương lớn trên thân. Nhờ có sức sống mãnh liệt cùng sức khôi phục nhanh chóng mà vết thương của nó đang nhanh chóng thu nhỏ lại, dùng mắt cũng có thể thấy được bắp thịt đang không ngừng tái tạo.
“Kỷ Nhất Xuyên.” Trong mắt Dực Xà chất chứa sự không cam lòng. “Làm sao hắn có thể mạnh đến nhường ấy? Kẻ tên Kỷ Liệt kia là cường giả số hai của Kỷ Thị Tây Phủ. Năm đó ta với hắn giao chiến, hắn cũng chỉ chiếm được một chút thượng phong mà thôi… Còn tên Kỷ Nhất Xuyên này, nếu đến gần ta thì chỉ sợ hắn dùng một chiêu kiếm thôi cũng đủ giết chết ta rồi. Làm sao lại chênh lệch nhiều như vậy?”
Trước đó, nó có tự tin có thể trốn thoát. Trong mắt nó, một Đại yêu Tiên Thiên hậu kỳ như nó dù cho có chạm trán cường giả Tiên Thiên viên mãn đáng sợ thì…nó cũng chỉ ở hạ phong nhưng vẫn có khả năng trốn thoát. Chỉ cần không bị một đám Sinh Linh Tiên Thiên vây công, hẳn là sẽ không sao.
Nhưng chỉ một chiêu kiếm của Kỷ Nhất Xuyên đã làm cho hắn sợ hãi không thôi.
"Hống ~~ "
“Xoạt…”
Yêu trong hồ Dực Xà kêu lên một cách thê lương, âm thanh truyền đến tai con Dực Xà ở tại đáy hồ khiến nó kinh hãi. Nó dĩ nhiên nghe ra được tiếng kêu của tiểu yêu dưới trướng nó.
“Có Đại yêu đến?” Dực Xà khiếp sợ. “Đúng rồi, trong tất cả các Đại yêu Kỷ Thị Tây Phủ thuần phục được có một kẻ là Đại Yêu Thủy tộc.”
Có yêu là loài chim, am hiểu bay lượn.
Có yêu lại là Thủy tộc, nếu ở trong nước thì càng phát huy được sức mạnh của mình.
Nếu không phải thuộc Thủy tộc, sức mạnh sẽ bị giảm mạnh khi ở trong môi trường nước! Như Kỷ Nhất Xuyên nếu đi vào trong nước, tốc độ có thể không đạt được một phần mười như khi ở trên mặt đất. Còn Dực Xà thì tốc độ trong nước của nó so với trên mặt đất nhanh hơn rất nhiều! Nếu như Kỷ Nhất Xuyên thi triển kiếm pháp thì sẽ bị dòng nước cản trở gây giảm đi sức mạnh vốn có.
Dẫu cho uy lực trong kiếm pháp của Kỷ Nhất Xuyên bị ảnh hưởng thì vẫn có thể chém giết được Dực Xà! Nhưng chủ yếu là Kỷ Nhất Xuyên hoàn toàn không thể đuổi kịp được Dực Xà trong môi trường nước, do đó kiếm pháp có cao siêu hơn nữa cũng vô dụng.
…
“Hắc huynh, huynh mau đi tìm con Dực Xà kia đi.” Kỷ Nhất Xuyên đứng trên mặt hồ nhưng không hề bị chìm xuống. “Nó tuy mạnh hơn huynh, nhưng hiện tại nó đang bị thương nặng, huynh chỉ cần tìm ra nó rồi cản chân nó, không để nó chạy thoát là được. Đệ sẽ lập tức đến giết chết nó.”
“Giao cho ta.” Con rắn lớn màu đen đang uốn lượn trên mặt hồ lao đầu chìm vào trong hồ nước, bắt đầu càn quét hồ Dực Xà.
Trong hồ nước, hàng đàn tiểu yêu sợ hãi kêu la chạy tán loạn tứ phía.
“Thanh Diễm Điểu” Kỷ Nhất Xuyên ngẩng đầu nhìn Thanh Diễm Điểu. “Ngươi ở trên quan sát thật kĩ, một khi Dực Xà chạy ra khỏi hồ nước thì lập tức truy sát.
“Rõ.” Thanh âm êm ái của Thanh Diễm Điểu vang lên, nó liền nhanh chóng bay lên cao.
Khuôn mặt Kỷ Nhất Xuyên lạnh lùng, hắn nắm chặt thanh kiếm dài màu xanh đi đến bên hồ nước. Với hắn thì hồ nước cũng như đất bằng, từng bước đi trên đó tạo thành những gợn sóng nhỏ. Hắn quét ánh mắt lạnh băng nhìn xung quanh tựa như có thể nhìn xuyên qua nước tới tận đáy hồ vậy.
******
Kỷ Thị Tây Phủ.
Màn đêm đã buông xuống. Việc Dực Xà tập kích gây huyên náo ở Kỷ Thị Tây Phủ cũng đã an tĩnh lại.
“Cha”. Kỷ Vu Ngọc đầu đầy bím tóc đang ngồi gối chân bưng chén rượu hình đầu thú lên uống xong rồi nói. “ Đại yêu Dực Xà đã trốn về sào huyệt của nó. Hồ Dực Xà lại rộng lớn vô cùng, sâu không thấy đáy. Nếu con Dực Xà kia một lòng muốn chạy trốn, dù Kỷ Nhất Xuyên có mạnh thì việc giết được nó là vô cùng khó khăn.”
Kỷ Liệt gật đầu nhưng lông mày lại nhíu lại. Rượu thịt bày ra trước mắt nhưng hắn không hề động đến, rõ ràng là có tâm sự.
“Cha?” Kỷ Vu Ngọc nghi ngoặc nhìn cha mình.
Kỷ Liệt nhíu mày, thở dài: “Một luồng kiếm quang hơn hai dặm lại làm Đại yêu Dực Xà bị thương nặng. Uy lực của một kiếm này gần như vượt qua cực hạn của Sinh Linh Tiên Thiên rồi.”
“Cha, ý của cha là?” Kỷ Vu Ngọc kinh hãi. “Tu sĩ Tử Phủ?”
Kỷ Liệt lắc đầu: “Khó nói! Nếu như Kỷ Nhất Xuyên đã mở được Tử Phủ thì hắn đã điều động pháp bảo bay đi chứ không phải trơ mắt ra nhìn con trai hắn thiếu chút nữa là bị con Dực Xà đang trốn chạy kia giết chết. Nhưng nếu hắn không mở ra Tử Phủ…thì một kiếm này của hắn có chút mạnh đến mức vô lí. Vì thế, ta vẫn không thể hiểu nổi.”
“Còn nữa…”
“Lúc ta thấy Kỷ Ninh thì rõ ràng là tay hắn bị cắt đứt. Nhưng nháy mắt sau khi khắp nơi dần tản đi bụi mù, chúng ta chạy đến nơi thì thấy Kỷ Ninh bình yên vô sự, không hề bị làm sao cả.” Kỷ Liệt cau mày.
Rất nhiều Sinh Linh Tiên Thiên nhìn thấy ở bên trong khu vực bị phá hoại rõ ràng Kỷ Ninh bị cụt một tay.
“Con trai của Kỷ Nhất Xuyên - Kỷ Ninh hẳn là tu luyện một môn Thần Ma Luỵện Thể nào đó.” Kỷ Vu Ngọc gật đầu. “Hơn nữa hắn còn đạt đến cảnh giới cực kì cao, vì thế hắn mới có thể nối lại tay bị cắt đứt. Có điều con vẫn không rõ… Tại sao Kỷ Ninh có thể sống sót khi Dực Xà tập kích Long bảo?”
“Ta cũng không rõ” Kỷ Liệt cảm khái nói “Coi như mạng hắn lớn.”
Vì sao Kỷ Ninh có thể thoát chết?
Có thể Đại yêu Dực Xà biết được bối cảnh của Kỷ Ninh nên không dám giết.
Cũng có thể vì Kỷ Ninh có được Thần Ma Luyện Thể nên sức sống mạnh may mắn thoát chết.
Mà có khi Kỷ Ninh có kỳ bảo hộ mạng do cha mẹ hắn cho cũng nên.
Các cường giả của Kỷ Thị Tây Phủ chỉ có thể đoán ở trong lòng như vậy chứ không ai thật sự nghĩ đến Kỷ Ninh mới mười tuổi mà bộ pháp đã đạt đến cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất.
…
Trong Luyện Võ trường, Kỷ Ninh đang thỏa thích thi triển Phong Ảnh Bộ. Chỉ thấy trên sân của Luyện Võ Trường rộng hơn mấy trăm mét, một bóng đen đang di động với tốc độ cao tạo thành hình ảnh mấy chục Kỷ Ninh…
“Ninh nhi”. Một thanh âm truyền đến.
Kỷ Ninh đột nhiên ngừng lại.
“Mẹ” Kỷ Ninh liền đi đến chỗ mẹ mình.
Uất Trì Tuyết bước tới nhẹ nhàng, nàng nhìn con trai mình một cách mừng rỡ. Sau khi bị Đại yêu Dực Xà tập kích, ban ngày đều phải dự buổi lễ bái tế, hỏa táng các tộc nhân, đám Hắc Giáp Vệ bị thiệt mạng xong xuôi thì Kỷ Ninh mới nói cho mẹ mình rằng bộ pháp của hắn đã đến cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất. Tất nhiên là chỉ nói cho một mình Uất Trì Tuyết biết mà thôi!
Mới mười tuổi mà bộ pháp đến cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, Uất Trì Tuyết dù trước kia đi qua rất nhiều nơi của vương triều Đại Hạ nhưng loại thiên tài nghịch thiên này cũng vô cùng hiếm thấy. Kỳ thật nhờ việc từ lúc Kỷ Ninh sinh ra đến nay luôn quan tưởng Nữ Oa Đồ nên hồn phách rất mạnh mẽ, hơn nữa từ nhỏ hắn còn khổ tu cả Phong Ảnh Bộ và từ hai năm trước đã đạt đến cảnh giới Nhập Vi rồi. Giờ đây, trải qua sự chênh vênh giữa sống và chết cảm ngộ được trời đất. Vì vậy việc hắn đạt đến cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất cũng là lẽ dĩ nhiên.
“Ninh nhi” Uất Trì Tuyết nhìn con trai mình “Bộ pháp của con đã đến cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất rồi. Bước tiếp theo chính là tăng kiếm pháp của con đến được cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất. Vì vậy, không được lười biếng.”
“Vâng, thưa mẹ.” Kỷ Ninh gật đầu.
Bộ pháp đạt Thiên Nhân Hợp Nhất tức là người cùng trời đất hòa làm một thể.
Kiếm pháp đến cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất nghĩa là người cùng với kiếm, trời đất cả ba hòa làm một thể. Chính vì thế độ khó khó hơn rất nhiều.
“Mẹ” Kỷ Ninh hỏi “Khi nào thì cha mới trở về ạ?”
“Cha con đi đuổi giết Đại yêu Dực Xà, sau khi diệt được nó thì tất nhiên sẽ trở lại thôi.” Uất Trì Tuyết nói.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK