• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau nửa canh giờ Kỷ Ninh mới luyện bắn tên xong, lúc này mặt trời đã lên cao.

"Ninh nhi, mẹ sẽ dạy bộ pháp cho con." Uất Trì Tuyết mặc áo lông trắng, nhìn con trai cười nói.

"Vâng." Kỷ Ninh đáp.

Mặc dù trước đó hắn rất đau lưng do luyện bắn tên nhưng vì tu luyện Xích Minh Cửu Thiên Đồ nên hắn hồi sức rất nhanh, chỉ trong chốc lát hắn đã khỏe mạnh sung sức, hừng hực ý chí.

"Trong cận chiến, bộ pháp quan trọng không kém gì kiếm pháp!" Uất Trì Tuyết trịnh trọng nói "Khi hai người chiến đấu với nhau, người nào có bộ pháp tốt hơn có thể dễ dàng tránh né, di chuyển... Kẻ địch khó làm mình bị thương, mà mình lại có thể dễ dàng làm hắn bị thương."

Kỷ Ninh gật đầu.

Hắn hiểu.

Cận chiến không phải là cứ hùng hục ngươi chém một kiếm, ta đáp lại một đao mà là phải không ngừng di chuyển, bóng người không ngừng chuyển động, tựa như ảo ảnh vậy. Giống như tán đả*, quyền anh ở kiếp trước, những cao thủ hàng đầu trong giới quyền anh, tán đả đều rất coi trọng bộ pháp, bộ pháp xuất sắc thì dù đối phương có đấm hàng chục phát cũng không trúng được ngươi, dù có đánh trúng thì sức mạnh của cú đấm cũng bị yếu đi nhiều.

Bộ pháp thậm chí còn quan trọng hơn cả quyền pháp! Bởi vì kiếp trước bệnh tật quấn thân nên Kỷ Ninh rất thích xem thi đấu thể thao, vậy nên hắn hiểu rõ tầm quan trọng của bộ pháp trong quyền anh, tán đả.

Trong thế giới này có thần có ma, nhưng triết lý cơ bản này có lẽ cũng không có gì khác biệt.

Bộ pháp là quan trọng nhất.

"Bộ pháp mẹ sẽ dạy cho con là Phong Ảnh Bộ." Uất Trì Tuyết nói, "Đừng bị lừa bởi cái tên bình thường của nó, đây một bộ pháp huyền diệu, có thể nói là một trong những bộ pháp cao cấp nhất trong năm phủ của Kỷ Thị, nhưng chỉ có mẹ mới biết nó! Bộ pháp này... Nếu con học được nó thì con sẽ biết cách di chuyển tránh né được trong phạm vi nhỏ, biết cách dùng khinh công để chạy trốn."

"Trước hết con hãy xem kỹ sáu bước đi trụ cột này." Uất Trì Tuyết khẽ lật lay, một quyển sách màu vàng xuất hiện trong tay nàng.

Kỷ Ninh nhận lấy, xem kỹ.

Trong cuốn sách miêu tả kỹ càng cách thi triển sáu bước trụ cột của Phong Ảnh Bộ, bộ pháp này có cách vận chuyển sức mạnh cực kỳ tinh diệu.

"Đừng chỉ có đọc." Uất Trì Tuyết chỉ về phía xa, "Nhìn xem."

Kỷ Ninh quay đầu nhìn thì thấy phía xa có một đám cọc gỗ, có lẽ có tới hơn một ngàn chiếc cọc. Chiều cao của chúng, khoảng cách giữa các cọc gỗ không giống nhau, xếp san sát như một cánh rừng nhỏ. Có rất nhiều bao da thú treo trên những cọc gỗ này, có lẽ lên đến hàng ngàn bao.

"Đó là Thiên Tinh trận!" Uất Trì Tuyết nói "Có sự trợ giúp của Thiên Tinh trận, trong mười năm con có thể luyện đến cảnh giới nhập vi Phong Ảnh Bộ, nếu không có Thiên Tinh trận sợ rằng sẽ tốn thời gian gấp mấy lần."

''Phong Ảnh Bộ chia làm ba cảnh giới chính.''

''Một là Cơ Sở.''

''Hai là Nhập Vi.''

"Ba là Thiên Nhân Hợp Nhất."

Uất Trì Tuyết nhìn Kỷ Ninh, "Thực ra bất kể là bộ pháp, kiếm pháp, đao pháp, thương pháp,... đều có thể chia thành ba cảnh giới như vậy. Chẳng hạn như cảnh giới ''Nhập Vi'' của kiếm pháp được gọi là ''Nhân Kiếm Hợp Nhất'' ."

"Con nhớ kỹ sự ảo diệu của sáu bước trụ cột rồi chứ?" Uất Trì Tuyết hỏi.

''Con nhớ rồi." Kỷ Ninh gật đầu.

Uất Trì Tuyết đi tới gần Thiên Tinh trận sau đó chỉ vào một cây gỗ rất thấp: "Bước lên trên cọc gỗ này đi."

"Vâng." Kỷ Ninh nhẹ nhàng bước lên trên cọc gỗ.

Vừa đứng lên trên cọc gỗ, hắn đã phải lảo đảo, cọc gỗ cũng không to, chỉ có thể đứng được một chân lên nó. May là hắn tu luyện Xích Minh Cửu Thiên Đồ nên có thể giữ thăng bằng khá tốt, nhờ vậy mới có thể đứng vững.

"Bây giờ mẹ sẽ chỉ dẫn con, ta bảo con thi triển bước nào trong sáu bước trụ cột thì con hãy thi triển bước đó." Uất Trì Tuyết nói "Tiến bộ!"

Kỷ Ninh nhớ lại cách phát lực, nhảy tới trước, hạ xuống trên một cọc gỗ, nhưng hắn chạm phải bao da thú nên ngã rầm xuống đất.

"Nhớ kỹ, khi di chuyển trên các cọc gỗ của Thiên Tinh trận không được đụng vào bao da thú. Nếu đụng phải thì phải làm lại." Uất Trì Tuyết nói.

Kỷ Ninh nghiến răng.

Hắn không tin mình không làm được.

Hắn lại trèo lên chiếc cọc gỗ thấp kia, khom người dùng tiến bộ, tránh được bao da thú, nhảy lên trên cọc gỗ trước mắt. Có điều lực quán tính quá lớn, cả người hắn lảo đảo một lúc, hai tay khua khua liên lục sau đó mới đứng vững trên cọc bằng một chân.

"Nhớ kỹ, bước chân giống như đinh, một bước chính một cái đinh, găm chắc vào cọc gỗ!" Uất Trì Tuyết nói "Bước chân không thể ngắn, không thể dài. Không thể quá nhẹ, cũng không thể quá nặng. Vừa rồi con lảo đảo như vậy, nếu là trong chiến đấu sinh tử thì đã bị kẻ địch phát hiện sơ hở sau đó đâm chết con rồi. Tiếp tục, tiến bộ!"

"Tiến bộ!"

"Hành bộ!"

"Dược bộ!"

"Thối bộ!"

"Triệt bộ!"

"Chuyển bộ!"

Uất Trì Tuyết lần lượt phát lệnh.

Thực ra bất kể bộ pháp nào thì trụ cột của nó cũng là mấy bước như thối bộ, tiến bộ,... Nhưng các bộ pháp khác nhau có kỹ xảo rất khác biệt... Có loại bộ pháp thì nhanh như chớp giật, có loại bộ pháp phiêu đãng như gió, có loại bộ pháp lại biến hóa quỷ dị.

Kỹ thuật của bộ pháp khác nhau, khi thực chiến cũng sẽ khác nhau.

"Ầm!" Kỷ Ninh cúi người không đủ thấp, lưng hắn chạm vào bao da thú nên không thể hạ xuống trên cọc gỗ.

Kỷ Ninh không kêu rên gì, lại trèo lên cọc gỗ.

"Ầm!" Đầu gối hắn co chưa đủ.

"Ầm!" Hắn dùng sức quá mạnh.

. . .

Kỷ Ninh không ngừng chuyển động trên một ngàn cọc gỗ, cố gắng luyện tập sáu bước trụ cột. Bởi vì có những bao da thú treo ở trên cao nên Kỷ Ninh phải dùng mọi loại tư thế để tránh được chúng, nhưng bất kể tư thế nào thì cũng phải giữ được trọng tâm, dưới chân phải vững!

"Mẹ, con phải luyện thứ này đến khi nào?" Kỷ Ninh bị ngã te tua rồi.

"Ninh nhi, con phải bắt đầu từ cọc gỗ thấp nhất, đi khắp một ngàn lẻ tám cây cọc gỗ sau đó nhảy xuống từ chiếc cọc cao nhất. Trong suốt quá trình đó con không được đụng vào bất kỳ bao da thú nào!"

''Nếu có thể hoàn thành chuyện đó trong mười nhịp thở thì coi như con đã luyện thành cảnh giới Cơ Sở." Uất Trì Tuyết cười nói.

Kỷ Ninh nghe vậy thì rất ngạc nhiên: "Sao cơ, mười nhịp thở? Thời gian ngắn quá... Cho dù đó là đất bằng thì con cũng không thể chạy hết trong mười nhịp thở." Đi hết một ngàn lẻ tám cái cọc gỗ ít ra cũng phải hơn một ngàn mét, hắn muốn chạy hết một ngàn mét cũng phải mất một hồi lâu.

"Đợi đến khi Ninh nhi luyện thành tầng thứ nhất của Xích Minh Cửu Thiên Đồ thì con có thể chạy hết hơn một ngàn mét đất bằng trong mười nhịp thở." Uất Trì Tuyết cười nói.

"Việc này..." Kỷ Ninh vô cùng kinh ngạc.

"Đi trong Thiên Tinh trận như giẫm trên đất bằng mới được coi là đạt được cảnh giới cơ sở." Uất Trì Tuyết cười nói.

"Vậy cảnh giới thứ hai là ''Nhập Vi'' thì sao ạ?" Kỷ Ninh nhịn không được bèn mở miệng hỏi.

Uất Trì Tuyết đập vào bao da thú ở bên cạnh, bao da thú đó đập vào những bao da thú khác. Sau đó hơn một nghìn bao da thú va chạm với nhau, đung đưa chẳng theo một quy luật nào.

"Ở cảnh giới thứ hai là ''Nhập Vi ", con phải chạy từ cọc gỗ thấp nhất, đi hết một ngàn lẻ tám chiếc cọc sau đó nhảy xuống từ chiếc cọc gỗ cao nhất trong tình trạng các bao da thú đung đưa va chạm với nhau, trong quá trình đó con không được chạm vào bất kỳ một bao da thú nào." Uất Trì Tuyết nhìn Kỷ Ninh "Làm được như vậy thì con đã luyện thành cảnh giới ''Nhập Vi''."

"Việc này, việc này, việc này sao mà làm được? Tất cả các bao da thú đung đưa thì làm sao mà tránh được? Thời cơ có lẽ chỉ xuất hiện trong tích tắc, trong tích tắc ngắn ngủi đó phải tránh được bao da thú và phải đặt chân lên cọc gỗ. Hơn nữa phải hoàn thành trong thời gian ngắn như vậy..." Kỷ Ninh thực cảm thấy việc này quá khó khăn, không thể làm được.

"Vậy nên mới nói nhờ Thiên Tinh trận con có thể luyện được cảnh giới Nhập Vi của Phong Ảnh Bộ." Uất Trì Tuyết nói, "Từ giờ tới lúc ăn trưa con hãy tập với những cọc gỗ trong Thiên Tinh trận."

"Cảnh giới thứ ba Thiên Nhân Hợp Nhất thì thế nào hả mẹ?" Kỷ Ninh nhịn không được, mở miệng hỏi.

Uất Trì Tuyết nhìn Kỷ Ninh, cười nói: "Đó là một loại cảnh giới mà khi đạt đến nó thì sẽ tự biết được."

"Nó lợi hại đến mức nào? Phải có cách nào đó để diễn tả nó chứ." Kỷ Ninh truy vấn.

"Ừm, có thể nói là... hàng vạn mũi tên bắn cùng một lúc cũng không chạm được đến." Uất Trì Tuyết nhìn con trai.

"Hàng vạn mũi tên cùng bắn đến?" Kỷ Ninh nghĩ đến việc hàng vạn mũi tên bay đến mà không chạm được vào người, việc này thật là khó tin. Thân thể con người to như vậy, vô số mũi tên tràn ngập không gian, theo lý thì không thể nào tránh nổi.

Uất Trì Tuyết mỉm cười, nói: "Đừng nôn nóng, trong bộ lạc của chúng ta những chiến sỹ Hậu Thiên xuất sắc nhất cũng chỉ đạt đến cảnh giới Cơ Sở."

"Những Sinh Linh Tiên Thiên thường có thể đạt tới cảnh giới Nhập Vi."

"Những tu sĩ Tử Phủ thường có thể đạt tới cảnh giới thứ ba Thiên Nhân Hợp Nhất'. Đương nhiên một số Sinh Linh Tiên Thiên có tài năng phi thường cũng có thể đạt tới thiên nhân hợp nhất. . . Ví dụ như cha con!" Uất Trì Tuyết nói.

"Cha?" Kỷ Ninh vui mừng nói, hắn có chút ngạc nhiên.

"Bộ pháp của cha con đã đạt đến cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, thậm chí kiếm pháp vốn tu luyện còn khó hơn cả bộ pháp cha con cũng đạt đến cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất." Uất Trì Tuyết cười nói "Vậy nên cha con mới có thể trở thành cường giả số một của Tây Phủ Kỷ Thị, uy chấn vô số bộ lạc."

Trong lòng Kỷ Ninh bùng lên khí thế hào hùng! Mình có Nữ Oa Đồ, còn có trí tuệ của kiếp trước, mình nhất định cũng có thể làm được!

"Tiếp tục!"

"Tiến bộ!"

"Chuyển bộ!"

"Dược bộ!"

Thân ảnh nhỏ nhắn của Kỷ Ninh chuyển động không ngừng trên những cọc gỗ của Thiên Tinh trận, thỉnh thoảng hắn lại bị ngã xuống dưới.

. . .

Sau giờ ngọ.

Kỷ Ninh vừa ăn uống nghỉ ngơi được một lúc thì đã bị cha xách đến sân luyện võ. Sau giờ ngọ, ánh mặt trời ngày xuân tươi đẹp vô cùng, chiếu lên người tạo cho người ta cảm giác thoải.

"Cha." Kỷ Ninh nhìn cha mặc áo lông thú trắng, tựa như một ngọn núi băng. Trong lòng hắn cảm thấy rất sùng bái, những yêu thú lợi hại như Giao Long cũng bị cha giết, cả sức mạnh và kỹ thuật của ông đều đã đạt đến đỉnh cao, thậm chí còn có một số Tiên Thiên muốn bái cha làm thầy để học kiếm.

Cha có chín đệ tử, trong chín đệ tử có ba người là Sinh Linh Tiên Thiên. Mỗi tháng cha chỉ dạy họ một lần.

Nhưng ông ngày nào cũng dạy mình!

"Từ hôm nay cha sẽ dạy con luyện kiếm." Kỷ Nhất Xuyên nhìn con trai, lạnh lùng nói, "Kiếm không phải là bắn tên hay là bộ pháp."

"Bắn tên chỉ cần học cho thuần thục, sau này khi sức mạnh tăng lên, nhìn được xa hơn thì uy lực của mũi tên sẽ càng tăng!"

"Mặc dù bộ pháp rất quan trọng nhưng cũng chỉ là thứ để phụ trợ... Muốn giết địch thì chỉ có thể dùng kiếm!"

"Kiếm là binh khí ngắn! Nhẹ, có hai lưỡi, linh hoạt hơn đao và các loại binh khí khác nhiều, chém một nhát, đâm một phát, bổ một cú, xoay một vòng, chọc một phát đều có thể giết địch, thậm chí người luyện còn có thể làm chính mình bị thương, nó là thứ vũ khí để giết chóc." Kỷ Nhất Xuyên nhìn con trai.

Kỷ Ninh tràn đầy nhiệt huyết và chờ mong, ánh mắt sáng lên: "Cha, con học kiếm pháp gì?"

"Kiếm pháp? Chờ vài năm nữa đi!" Kỷ Nhất Xuyên lạnh lùng nói.

"Đợi vài năm nữa?" Kỷ Ninh nghi hoặc hỏi.

Kỷ Nhất Xuyên lạnh lùng nói: "Kiếm, chính là một bộ phận của thân thể! Muốn dùng kiếm giỏi thì trước hết phải khống chế thân thể cho tốt. Trước hết con hãy luyện quyền, đến khi thân thể và chân tay con trở nên linh hoạt, phát lực tốt thì mới tính là chuẩn bị tốt thân thể để luyện kiếm!"

"Nhưng thân thể sẵn sàng thì vẫn chưa đủ."

" 'Tâm' của con cũng phải chuẩn bị tốt cho việc luyện kiếm!"
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK