• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Mặc dù Kim Thần Y là bảo vật nhưng ta chỉ cần dùng một ngón tay cũng có thể đâm thủng nó." Kỷ Nhất Xuyên nhìn con trai. "Những thứ này đều là vật ngoài thân, tương lai con phải có thành tựu lớn trong việc tu luyện Thần Ma Luyện Thể, thứ mạnh nhất của Thần Ma chính là bản thân, con cần phải khai phá tiềm lực của bản thân, phát huy được sức mạnh của mình."

''Vâng." Kỷ Ninh trịnh trọng gật đầu.

"Con có Thần Ma Luyện Thể, sức lực sẽ ngày càng tăng lên, tốc độ sẽ nhanh hơn, đôi mắt có thể nhìn xa hơn, đôi tai nghe được mọi việc càng rõ, thậm chí sức hồi phục của thân thể cũng rất kinh người!" Kỷ Nhất Xuyên nhìn con trai, "Muốn biến những thứ đó thành sức mạnh của bản thân..."

"Đầu tiên, con cần phải có binh khí!" Kỷ Nhất Xuyên nói, "Dù sức con mạnh gấp mười lần đối phương nhưng đối phương có thể ở phía xa dùng tên bắn chết con, đó chính là sự lợi hại của binh khí."

"Tiếp đó con phải dùng binh khí thật giỏi, ví dụ như khi dùng kiếm, mặc dù con không có chút nội kình nào, nhưng chỉ cần luyện đến cảnh giới thứ hai Nhân Kiếm Hợp Nhất, khi đối đầu với một kẻ có nội kình hùng hậu nhưng không biết dùng binh khí thì con có thể dễ dàng đâm thủng yết hầu hắn. Dù sao nội kình có hùng hậu đến đâu cũng không thể ngăn cản được sự sắc bén của đao kiếm!" Kỷ Nhất Xuyên chậm rãi nói.

Kỷ Ninh đương nhiên hiểu được những điều này.

Một gã khỏe mạnh nhưng ngu ngốc gặp phải một sát thủ giỏi sử dụng đoản kiếm thì chết là cái chắc!

Thân thể mạnh mẽ cũng chỉ là một trong các yếu tố, kỹ xảo là thứ quyết định nó có thể phát huy được bao nhiêu! Trong thế giới ở kiếp trước, những vận động viên hàng đầu trong làng quyền anh, tán đả... không chênh lệch nhiều về tố chất thân thể, thứ quyết định thắng bại giữa bọn họ chính là kỹ xảo, chiến lược...

"Con nói cho ta xem con muốn học cái gì?" Kỷ Nhất Xuyên nhìn con trai.

"Ninh nhi, hãy nghĩ thật kỹ." Uất Trì Tuyết cũng nhìn con trai.

Thực ra bọn họ đã sớm lựa chọn con đường cho con mình... Dù sao thì nó vẫn còn quá nhỏ, tuy rất thông minh nhưng cũng không thể biết được nhiều. Thế nhưng bọn họ vẫn hỏi con trai để cho nó hiểu được nên tự suy nghĩ mọi việc, sau đó sẽ nói suy nghĩ của mình ra để cho con hiểu.

"Con muốn học ba thứ." Kỷ Ninh bỗng nhiên mở miệng.

"Một, con muốn học bắn tên!" Kỷ Ninh nói.

Mình đi theo con đường Thần Ma Luyện Thể, sẽ có được thị lực và sức mạnh hơn người, đương nhiên là phải biết sử dụng cung tên... Dùng sức mạnh như Thần Ma để bắn tên, tốc độ của mũi tên sẽ đạt đến mức siêu âm, uy lực có khi còn đáng sợ hơn súng ngắm hạng nặng ở kiếp trước. Cung tên có thể tấn công kẻ địch ở phía xa, với sự quan sát của mình và những thứ đã đọc trong sách thì muốn học cũng không phải là khó.

"Hai, con muốn học kiếm, song kiếm!" Kỷ Ninh nói.

Thứ mà Kỷ Thị xuất sắc nhất chính là kiếm thuật!

Cha Kỷ Nhất Xuyên thậm chí được xưng là 'Tích Thủy kiếm' . Có điều kiện tốt như vậy đương nhiên mình sẽ học kiếm thuật!

"Song kiếm?" Kỷ Nhất Xuyên nhíu mày, "Nói tiếp đi."

"Ba, con muốn học thân pháp khinh công, học cách để chạy trốn." Kỷ Ninh nói nốt "Là những thứ này."

Gặp được kẻ địch mạnh thì phải trốn chạy được!

Chỉ có chạy trốn tốt thì mới có thể sống thật lâu. Mà sống càng lâu thì sẽ càng có nhiều cơ hội.

Uất Trì Tuyết cười nói: "Những thứ mà Ninh nhi nói cũng không khác những gì chúng ta dự định là bao, có điều mẹ nghĩ con nên luyện đơn kiếm thì hơn... Khắp Kỷ Thị không có cao thủ song kiếm nào, luyện kiếm kỵ nhất là phân tâm, con phải tập trung vào một thanh kiếm thì mới đạt được thành tựu cao."

"Mẹ của con nói cũng đúng." Kỷ Nhất Xuyên nhìn con trai.

"Cha, mẹ, từ nhỏ con đã có thể nhất tâm nhị dụng." Kỷ Ninh ngẩng đầu nhìn cha mẹ, hắn không thể nói với họ về " Nữ Oa Đồ " nên đành nói mình có khả năng nhất tâm nhị dụng trời sinh.

"Cái gì!"

"Nhất tâm nhị dụng?"

Kỷ Nhất Xuyên, Uất Trì Tuyết cảm thấy kinh hãi.

"Con biết nhất tâm nhị dụng là gì không?" Kỷ Nhất Xuyên quát khẽ, "Không phải đơn giản là làm nhiều việc cùng lúc mà là trong lòng đồng thời nghĩ đến hai việc, hơn nữa, việc này không làm ảnh hưởng đến việc suy nghĩ việc kia."

"Con thật sự có thể nhất tâm nhị dụng." Kỷ Ninh liền nói.

"Vậy con nhìn thử một chút." Ánh sáng bắn ra từ con ngươi của Kỷ Nhất Xuyên, hắn lật tay, trên tay hắn xuất hiệt hai khối đá xám trắng. "Dùng hai khối đá này viết lên mặt đất, tay trái viết tên mẹ của con, tay phải viết tên của ta, viết cùng lúc!"

"Vâng thưa cha." Kỷ Ninh gật đầu.

Kỷ Ninh cầm lấy hai khối đá xám trắng, thấy nó hơi giống đá vôi ở kiếp trước. Hắn bắt đầu viết bằng cả tay trái lẫn tay phải, viết bằng hai khối đá này rất sướng tay.

Xoạt! Xoạt!

Tay trái tay phải viết cùng lúc rất dễ dàng, viết ra thứ chữ tượng hình cổ xưa nhưng lại rất phức tạp của thế giới này. Một tay hắn viết 'Kỷ Nhất Xuyên " một tay viết 'Uất Trì Tuyết'. Đường bút không chút nguệch ngoạc, vô cùng nhẹ nhàng.

"Ninh nhi, con. . ." Uất Trì Tuyết kinh ngạc đến ngây người.

"Việc này..." Kỷ Nhất Xuyên cũng cảm thấy vô cùng chấn động.

"Thảo nào, thảo nào con luyện Xích Minh Cửu Thiên Đồ nhanh như vậy." Kỷ Nhất Xuyên chậm rãi nói, "Thì ra hồn phách của con trai ta mạnh mẽ đến mức có thể nhất tâm nhị dụng!"

Kỷ Nhất Xuyên nhìn con trai, giống như đang nhìn một viên ngọc thô tuyệt thế chưa được mài giũa, hắn vô cùng kích động: "Ta tu luyện cho đến tận giờ mới có thể nhất tâm nhị dụng. Thế nhưng từ nhỏ ta đã chuyên tâm vào một thanh kiếm... Tâm đã định! Khó sửa được đường đi! Nhưng con ta từ nhỏ đã có thể nhất tâm nhị dụng... Nó được trời sinh để dùng song kiếm, dùng hai thanh kiếm giống như có hai người, làm cho kẻ địch rơi vào sự tấn công của hai đối thủ, hơn nữa hai người dùng kiếm này lại tâm ý tương thông, thực lực sẽ tăng lên hàng chục lần!"

"Bắt đầu từ ngày mai, ta sẽ tự mình dạy con luyện kiếm!" Kỷ Nhất Xuyên nhìn con trai, nói.

. . .

Sáng sớm hôm sau.

Thiên địa nguyên khí tràn ngập khiến cho sương mù mịt mờ khắp nơi, Kỷ Ninh đã được cha gọi tới sân luyện võ.

"Kỷ Ninh." Kỷ Nhất Xuyên nhìn con trai, chỉ vào nam nhân râu dài mặc áo da thú bên cạnh, "Đây là tiễn thủ số một của Tây Phủ Kỉ Thị - Mông Ngư. Thuật bắn tên của ông ấy cực giỏi. Mông Ngư, trước hết ngươi hãy để cho thằng bé này mở mang tầm mắt."

''Vâng." Mông Ngư cung kính đáp.

Kỷ Nhất Xuyên đi thẳng đến chiếc cối xay ở phía trước, trên cối xay có bốn khối đá mài. Mỗi khối đá mài đều nặng đến mấy trăm cân, Kỷ Nhất Xuyên tiện tay cầm một khối đá lên sau đó ném nó đi, sau đó hắn lại cầm lấy khối khác ném đi, chỉ trong chớp mắt cả bốn khối đá đều bị ném về phía xa.

Bốn khối đá nặng hàng trăm cân bay vèo vèo đi như đạn pháo, biến thành những điểm nhỏ trên bầu trời.

"Kyaaa." Trong tay của Mông Ngư bỗng nhiên xuất hiện một cây cung lớn màu đen, hắn cầm lấy bốn mũi tên, kéo dây cung.

CHÍU...U...U!! CHÍU...U...U!! CHÍU...U...U!! CHÍU...U...U!!

Bốn mũi tên lóe ra ánh sáng bạc, biến mất chỉ trong chớp mắt, đuổi theo bốn khối đá mà giờ chỉ còn là những điểm nhỏ, ầm ầm ầm ầm!!!! Bốn điểm đen biến mất hoàn toàn.

Kỷ Ninh nhìn đến trợn mắt há mồm.

Hắn sửng sốt hồi lâu...

"Cha ném khối đá mấy trăm cân tới một hai cây số? Giống như đạn pháo vậy!" Trong lòng Kỷ Ninh rất rung động. "Mũi tên của Mông Ngư trong nháy mắt đã bay tới một hai cây số, còn chưa đến một giây. Tính ra thì tốc độ của mũi tên ít ra cũng hai ngàn mét trên giây."

"Trong truyền thuyết đại thần Hậu Nghệ dùng chín mũi tên bắn chết chín con kim ô." Mông Ngư cười ha ha "Công tử, kỹ xảo của ta cũng chỉ tầm thường thôi."

"Sư phụ Mông Ngư, khối đá kia vỡ ra rơi xuống liệu có nện vào người không?" Kỷ Ninh bỗng nhiên nghĩ đến việc này, bèn mở miệng hỏi.

Kỷ Nhất Xuyên đang ở bên cạnh bèn lắc đầu: "Kỷ Ninh, sư phụ Mông Ngư của con là Sinh Linh Tiên Thiên, chân nguyên truyền vào mũi tên sau đó xuất ra trên khối đá kia, khối đá kia sẽ bị đánh thành bụi, bụi bay xuống thì sao có thể nện vào người."

Kỷ Ninh giật mình.

Lợi hại.

"Từ hôm nay trở đi, mỗi buổi sáng con đều phải luyện bắn tên một canh giờ với lão sư Mông Ngư." Kỷ Nhất Xuyên nói. ''Đó là bài tập sáng sớm của con, Mông Ngư, làm phiền ngươi rồi."

"Có thể dạy công tử là vinh hạnh Mông Ngư." Mông Ngư cười ha ha.

Kỷ Nhất Xuyên gật đầu, quay người đi khỏi.

Sân luyện võ vô cùng yên tĩnh, chỉ có Mông Ngư và Kỷ Ninh, không còn ai khác.

"Công tử." Mông Ngư nhìn Kỷ Ninh. "Với một người dùng cung, cung và tên rất quan trọng. Mũi tên có ba bộ phận là đầu mũi tên, thân mũi tên và lông ở đuôi tên, cây cung thì được tạo thành bởi cánh cung và dây cung. Có thể tạo ra rất nhiều mũi tên, nhưng cung thì chỉ có một, phải quý trọng nó!"

"Có hai loại cung."

"Loại cung thứ nhất có thân cung co giãn, dây cung bền dẻo. Khi kéo cung thì cánh cung cũng bị uốn cong... Đó là do thân cung chịu lực sinh ra lực đàn hồi. Đây là loại cung thường thấy, chế ra nó cũng rất dễ, người dùng cung hầu như đều biết sử dụng loại cung này!"

''Loại cung thứ hai có cánh cung cứng và dây cung co giãn, khi kéo cung thì cánh cung vẫn ổn định, dây cũng giãn ra sinh ra lực đàn hồi cực mạnh, chẳng hạn như cây cung trong tay ta!"

Mông Ngư đưa chiếc cung lớn màu đen trong tay cho Kỷ Ninh.

Kỷ Ninh đưa tay nhận lấy cây cung này, lập tức cảm thấy nặng trĩu cả tay, cây cung này nặng đến hàng trăm cân. Hắn cẩn thận quan sát, cánh cung được chế từ một thứ kim loại màu đen, nhìn bóng loáng. Dây cung to cỡ ngón tay, có màu xanh, dường như có một sát khí đáng sợ mơ hồ tản ra từ nó.

"Cánh cung được chế từ Phong Lôi thiết, vô cùng cứng. Dây cung lại càng quý hơn... Nó được chế thành từ đoạn gân của một con giao long, sức đàn hồi kinh người. Cho dù ta có mạnh hơn hàng chục lần cũng đừng mơ kéo hỏng được cây cung này." Mông Ngư cười nói. "Ta đặt tên cho nó là Lôi Long cung."

Kỷ Ninh nghe vậy thì sáng mắt lên, dây cung chế từ gân giao long?

"Nào, trước tiên hãy học tư thế." Mông Ngư lật tay, một cây cung bình thường xuất hiện trong tay hắn.

"Đứng bắn, ngồi bắn, quay người bắn, nhảy bắn, chạy bắn!" Mông Ngư nhìn Kỷ Ninh, "Công tử học bắn tên, chia làm hai giai đoạn. Một là giai đoạn cơ sở, hai là giai đoạn tâm tiễn."

"Giai đoạn cơ sở, năm tư thế cơ bản phải đạt đến 'Tay đến, mắt đến, tên đến", bách phát bách trúng, sau đó mới có thể bước vào giai đoạn tiếp theo."

"Giai đoạn tâm tiễn không quá chú trọng về tư thế, chỉ cần 'tâm đến, tên đến", không dùng mắt nhìn bởi nó quá chậm, cần phải dựa vào tâm! Lập tức kéo cung bắn trúng mục tiêu, nhanh như chớp giật, cơ hội chỉ xuất hiện trong nháy mắt, nó sẽ không chờ cậu nhắm trúng mục tiêu. Khi cậu luyện thành giai đoạn tâm tiễn thì xem như đã xuất sư."

Kỷ Ninh nghe gật đầu.

Hắn bắt đầu luyện tập tư thế dưới sự hướng dẫn của Mông Ngư.

"Eo thẳng rồi! Cánh tay trái thẳng ra!"

"Kéo dây cung như vậy, cố định ở đó!"

"Con mắt! Con mắt! Mắt ngươi bị mù?"

Mông Ngư dạy dỗ nghiêm khắc ngay từ đầu, liên tục gầm thét. Kỷ Ninh vẫn chưa biết gì, giống nhứ một tờ giấy trắng nên hắn cũng đành vừa ăn mắng vừa chậm rãi học.

Tòa nhà cao đến đâu cũng phải được dựng lên từ đất bằng, muốn thành một xạ thủ xuất sắc cũng phải học dần dần....
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK