• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Thanh Diễm Điểu đáp xuống trong sân. Kỷ Cửu Hỏa áo xám, tóc đỏ rực chầm chậm bước xuống, chỉ vài bước đã tới ngoài cửa phòng.

- Nhất Xuyên.

Nụ cười của Kỷ Cửu Hỏa làm cho người ta cảm thấy thấy yên bình. Nghe nói Kỷ Cửu Hỏa lúc còn trẻ cũng có tính tình vô cùng nóng nảy nhưng vì hắn đã sống gần bốn trăm năm, còn người lớn tuổi nhất trong phủ Kỷ Thị cũng chỉ hơn một trăm tuổi, nên tất nhiên là những việc Kỷ Cửu Hỏa lúc trẻ cũng đều chỉ là truyền thuyết mà thôi.

- Tộc trưởng.

Kỷ Nhất Xuyên nhìn tộc trưởng, trong mắt hắn đầy vẻ lo lắng:

- Tuyết nhi nàng...

- Ta đã nghe Hồng Hoa nói.

Kỷ Cửu Hỏa gật đầu:

- Cho ta nhìn qua một chút.

- Ừm.

Kỷ Nhất Xuyên đi trước dẫn đường. Còn lúc này Uất Trì Tuyết đã xuống giường cung kính hành lễ:

- Uất Trì Tuyết ra mắt tộc trưởng.

Kỷ Cửu Hỏa nói:

- Ngươi đang bị bệnh, cứ nằm xuống rồi nói, bất tất phải quan tâm tới nghi thức xã giao.

Lúc này Uất Trì Tuyết mới nửa nằm nửa ngồi trên giường, còn Kỷ Cửu Hỏa thì ngồi vào ghế đặt bên giường, sau đó hắn đưa một tay đặt trên cổ tay Úy Trì Tuyết, ngón tay khẽ ấn. Nhất thời một điểm quang hoa đỏ rực nhanh chóng xuất hiện rồi bao phủ toàn thân Uất Trì Tuyết. Lúc này, Uất Trì Tuyết như được bao phủ trong ngọn lửa.

Kỷ Nhất Xuyên đứng bên cạnh trông rất khẩn trương, còn Kỷ Cửu Hỏa thì nhắm mắt lại.

Thời gian uống cạn một chén trà, quang mang đỏ rực bên ngoài thân thể Uất Trì Tuyết mới biến mất, Kỷ Cửu Hỏa cũng mới mở mắt, nhìn gương mặt tràn ngập vẻ mong đợi của Kỷ Nhất Xuyên. Kỷ Cửu Hỏa không kìm được thở dài một hơi rồi khẽ lắc đầu:

- Bệnh căn quá sâu, không thể xoay chuyển.

- A.

Sắc mặt Kỷ Nhất Xuyên nhất thời trắng bệch.

Kỷ Cửu Hỏa lại nói:

- Thê tử ngươi năm đó chỉ là Tiên Thiên viên mãn, nếu chỉ gặp phải một kiếp nạn thì cũng đã đủ để trọng thương rồi, kể cả có cứu ngay khi đó sợ rằng cũng không kịp. Vậy mà thê tử ngươi lại còn thi triển bí thuật làm tiêu hao sinh mệnh, thân thể đã trọng thương lại bị tổn thương thêm một lần nữa. Bệnh căn đã quá sâu! Trừ phí có đan dược thích hợp cho người bình thường kéo dài tuổi thọ, nếu không cũng không còn cách nào.

- Đan dược thích hợp cho người bình thường kéo dài tuổi thọ?

Kỷ Nhất Xuyên nhìn về phía thê tử. Uất Trì Tuyết cũng nhìn lại. Ánh mắt hai người giao nhau, Uất Trì Tuyết nhẹ nhàng nói:

- Nhất Xuyên, bệnh ta ta biết mà.

Nếu chỉ là đan dược kéo dài tuổi thọ, dù cho nó trân quý cỡ nào, thì Kỷ Nhất Xuyên cũng có thể chấp nhận táng gia bại sản đem mấy ngàn món pháp bảo không nhập giai Kỷ Ninh cho hắn bán hết, rồi mượn Kỷ thị thêm một ít, có lẽ cũng có thể mua được vài phần. Nhưng nếu có một điều kiện nữa là thích hợp cho người thường sử dụng, thì giá trị sẽ lập tức tăng vọt lên.

Càng là đan dược có dược lực càng mạnh, có thể kéo dài tuổi thọ thì đều là thứ nghịch thiên. Còn độ trân quý của đan dược thích hợp cho cơ thể yếu đuối của người thường sử dụng thì lại là thứ má bộ lạc như Kỷ Thị không thể nào mua nổi.

- Nhất Xuyên.

Kỷ Cửu Hỏa cũng từ từ nói:

- Ta cũng có luyện chế được chút đan dược, sẽ lập tức an bài cho người đưa tới. Phu nhân ngươi hẳn là còn có thể sống được ba tháng nữa.

- Ba tháng!

Kỷ Nhất Xuyên biến sắc.

Uất Trì Tuyết lại lộ ra nụ cười, mở lời nói:

- Nhất Xuyên.

Kỷ Nhất Xuyên vội quay đầu nhìn về phía thê tử, Uất Trì Tuyết cười nói:

- Ba tháng đã là nhiều hơn dự đoán của ta rồi. Ta tuyệt không hối hận! Trước đây ta làm như vậy cũng vì sinh hạ Ninh nhi, nếu không sinh hạ Ninh nhi, có lẽ ta còn có thể sống hai mươi năm, nhưng hai mươi năm đó ta sẽ luôn sống trong hối hận. Còn bây giờ ta rất vui vẻ, sống được mười năm đã là quá đủ rồi. chàng đi bảo Ninh nhi về đây. Ta muốn gặp nó. Gặp được nó rồi thì mọi chuyện đều ổn cả!

- Ừm.

Kỷ Nhất Xuyên gật đầu lia lịa, hơi chút suy nghĩ một chút, lúc này quát:

- Hắc huynh, Thanh Diễm Điểu.

Nhất thời bên ngoài có một bóng người áo đen và một nữ tử áo xanh đi vào, chính là do con rắn lớn màu đen và Thanh Diễm Điểu biến thành.

- Hắc huynh.

Kỷ Nhất Xuyên liền nói:

- Kỷ Ninh sẽ dễ dàng nhận ra thanh âm của ngươi. Do đó ngươi hãy lập tức để Thanh Diễm Điểu chở đi, cấp tốc đi tới chỗ giao giới giữa Kỷ thị chúng ta và Thiết Mộc Thị.

Nói dứt lời thì trong tay của Kỷ Nhất Xuyên cũng xuất hiện một tấm bản đồ. Hắn thoáng nhìn ra ngoài cửa để xác định phương hướng, rồi cẩn thận cảm ứng vị trí ngọc kiếm mà Kỷ Ninh mang theo.

Kỷ Nhất Xuyên nhìn bản đồ, chẳng mấy chốc đã xác định được một điểm. Hắn khẽ chỉ ngón tay vào một hòn núi trên bản đồ. Một vết máu nhỏ nhiễm đỏ chỗ đó:

- Vị trí bây giờ của Kỷ Ninh không hề thay đổi. Căn cứ cảm ứng của ta, mặc dù vì cách khá xa, có thể lệch một chút, nhưng khẳng định là trong vòng bán kính trăm dặm quanh vùng núi này.

Ngươi chỉ cần để Thanh Diễm Điểu chở tới bầu trời của quả núi đó, cao giọng gọi Kỷ Ninh, nói mẫu thân hắn bệnh tình nguy kịch, bảo hắn cấp tốc trở về. Hắn nhất định có thể nghe được.”

- Dạ.

Người áo đen nói ngay: " Nhất Xuyên yên tâm, ta gọi một tiếng, với thính lực hơn xa người thường của Kỷ Ninh, sợ là hai ba trăm dặm cũng có thể nghe được.”

Thanh âm truyền trăm dặm, người thường không làm được, nhưng đối với Tiên Thiên Sinh Linh thì lại rất dễ dàng. Như lúc trước Kỷ Ninh chỉ hét một tiếng ở hồ Dực Xà cũng đã truyền khắp hồ.


- Thanh Diễm Điểu, lại làm phiền ngươi một chuyến rồi.

Kỷ Nhất Xuyên nhìn về phía nữ tử áo xanh.

- Chỉ là việc nhỏ.

Thanh âm Thanh Diễm Điểu rất nhẹ: " Việc này không nên chậm trễ, ta và hắc ca lập tức xuất phát.”

- Đi.

Người áo đen cũng gật đầu lia lịa.

Họ lập tức mang theo bản đổ, người áo đen đứng trên lưng Thanh Diễm Điểu khổng lồ, nhanh chóng bay về phía chỗ giao giới giữa Kỷ thị, Thiết Mộc Thị.

- Ninh nhi.

Uất Trì Tuyết nhìn Thanh Diễm Điểu lướt qua cửa bay lên trời, vẫn không nguôi lo lắng cho nhi tử của mình, càng gần cái chết, nàng càng muốn gặp nhi tử. Đó là đứa con mà nàng yêu nhất.

...

Tốc độ Thanh Diễm Điểu cực nhanh, không đến một canh giờ đã tới bầu trời của ngọn núi kia.

- Chính là ngọn núi này.

Hắc xà gật đầu, từ trên cao cũng dễ dàng nhận ra vật tham chiếu hơn.

- Hắc ca, lập tức gọi đi.

Thanh Diễm Điểu cũng thúc giục.

- Ừm.

Hắc xà nhìn xuống phía dưới. Hắn đưa yêu lực ẩn vào trong thanh âm rồi lớn tiếng hô: " Kỷ Ninh công tử, chủ mẫu bệnh tình nguy kịch, cấp tốc trở lại.”

- Kỷ Ninh công tử, chủ mẫu bệnh tình nguy kịch, cấp tốc trở lại.

Tiếng gọi từ trên cao truyền ra ra. Chẳng mấy chốc đã truyền khắp hai trăm dặm núi rừng chung quanh, vang vọng cả ngọn núi. Nhưng hai con linh thú lại không hề phát hiện nơi này kỳ thật có trăm vạn phàm nhân.

...

Trong hang núi.

Cả đám Tiên Thiên Sinh Linh bị trói chặt trên cột sắt vẫn luôn tục bị hành hạ. Bọn người kia muốn để cho họ chịu đau đớn vô tận nên vẫn luôn giữ mạng họ lại, vì hành hạ càng lâu, oán khí Tiên Thiên Sinh Linh càng lớn! Oán khí cùng hận thù càng mạnh, thì lệ quỷ sinh ra lại càng mạnh.

- Kỷ Ninh công tử, chủ mẫu bệnh tình nguy kịch, cấp tốc trở lại.

Trên trời cao xa xôi truyền đến thanh âm.

Mặc dù chung quanh núi lớn ẩn hàm đại trận, trong trận lại có trăm vạn phàm nhân kêu rên chửi mắng nhưng cũng không hề có thanh âm nào truyền được ra ngoài, nhưng thanh âm từ ngoại giới lại có thể dễ dàng truyền vào. Cũng như tu sĩ Tử Phủ Bột Tử Thiện ở sâu trong mật thất dưới chân núi, mặc dù trong mật thất không hề truyền ra thanh âm nào, nhưng hắn vẫn có thể nghe được âm thanh từ bên ngoài.

Như vậy cũng dễ dàng cho việc thu thập thông tin từ bên ngoài.

- Kỷ Ninh công tử, chủ mẫu bệnh tình nguy kịch, cấp tốc trở lại.

Thanh âm cực lớn cứ thế vang vọng trong vùng núi rừng này.

- Tiếng lớn thật.

- Ai gọi thế.

Sáu nam nữ mặc quần áo hoa lệ nhìn lên bầu trời ngoài hang núi. Một nam tử râu dê liền nói:"Chư vị sư đệ sư muội, nghe rõ chưa, nó đang gọi Kỷ Ninh đó.”

- Kỷ Ninh, chủ mẫu bệnh tình nguy kịch?

Cô gái có con bò cạp kinh ngạc nói: " Mẫu thân Kỷ Ninh bệnh tình nguy kịch à?”

- Ha ha ha...

Một nam tử lực lưỡng hùng tráng có mái tóc màu xanh cười: " Kỷ Ninh cũng là một nhân vật thiên tài, nếu mặc cho nó trưởng thành, thì không biết tương lai sẽ còn đáng sợ như thế nào. Nhưng bây giờ hắn không sống quá ba ngày nữa, lại kẹt trong đại trận, rõ ràng biết mẫu thân hắn bệnh tình nguy kịch, nhưng dù cho có gào vỡ cả giọng thì thanh âm cũng không thể truyền ra được!”

- Đúng rồi.

Thiếu niên tuấn mỹ cảm thán: " E rằng hắn bây giờ cũng bị lửa giận công tâm rồi.”

- Không thể không nói, Kỷ Ninh là một nhân vật tài ba. Mười một mười hai tuổi mà đã có thể giết đại sư huynh chúng ta, nhưng cuối cùng vẫn phải chịu kết cục bi thảm là chết trong tuyệt vọng, phẫn nộ, thống khổ, hối hận. Ha ha ha... Đây là kết cục của thiên tài!

Mấy sư huynh muội cảm thán với nhau. Họ đều có thể tưởng tượng tâm tình Kỷ Ninh lúc này, cũng cảm thấy vô cùng vui vẻ.

- Phu nhân bệnh tình nguy kịch à?

- Uất Trì Tuyết bệnh tình nguy kịch rồi?

Bọn người Mông Ngư, Kỷ Vu Ngọc, Ngõa Cùng của Tây Phủ Kỷ thị cũng đều giật mình, phẫn nộ và thống hận. Trong lòng bọn họ đều sinh ra chút thương cảm với Kỷ Ninh. Dù sao hắn cũng sống không quá ba ngày nữa, biết mẫu thân bệnh tình nguy kịch nhưng lại không thể trở lại. Loại thống khổ này đau đớn đến mức nào cơ chứ.

...

Đúng, tất cả cũng như đám sư huynh muội bên trong hang núi tưởng tượng, cũng giống như những lo lắng của đám Mông Ngư. Kỷ Ninh lúc này cảm giác được bi ai thống khổ tận đáy lòng.

- Mẹ!

- Mẹ!

Kỷ Ninh đã không còn có thể kìm được nước mắt, toàn thân cũng đau đớn đến phát run, tim như bị đao cắt.

Người phụ nữ đã yêu thương hắn từ khi còn bé xíu, người phụ nữ đã cho hắn tất cả, người luôn nhìn hắn mà không nén được nụ cười quan ái thương yêu, lại đang nguy kịch? Bệnh tình nguy kịch thật rồi sao?

- A!!!

Kỷ Ninh ngẩng đầu phát ra tiếng gào vô cùng thống khổ. Tiếng gào truyền khắp cả ngọn núi rộng lớn nhưng vẫn không sao truyền ra ngoài được.

Còn sáu nam nữ trong động phủ nghe tiếng gào thậm chí cũng không khỏi run sợ. Họ đều cảm giác được trong tiếng kêu ẩn chứa đau đớn vô tận.

- Công tử.

- Kỷ Ninh công tử.

Mông Ngư chảy nước mắt. Tên nhóc thông minh tuyệt đỉnh đã theo hắn học tiễn thuật từ khi mới bốn tuổi sao lại có kết cục như vậy? Việc này còn đáng sợ hơn cả nỗi đau đớn khi bị tra tấn.

...

“Ta muốn ra ngoài, ta muốn ra ngoài, ta muốn ra ngoài. “ Kỷ Ninh thanh âm run lên: “ Phá trận! Ta muốn phá trận!”

Kỷ Ninh ép mình nhắm mắt lại.

Một loại cảm xúc vô cùng mãnh liệt tràn ngập toàn thân, tràn ngập cả linh hồn. Hắn muốn phá trận!!! Phải ra ngoài, hắn muốn gặp người phụ nữ cho hắn sinh mạng. Hắn muốn gặp nàng!!! Nếu không hắn có phải xuống âm tào địa phủ thì cũng tuyệt đối không cam lòng!

“Phá trận, ta muốn phá trận. “ Kỷ Ninh nhắm mắt lại, thân thể phát run. Hồn phách dưới luồng tâm tình vô cùng mãnh liệt, vượt qua sinh tử, đã đạt đến cực hạn, điên cuồng suy diễn trận pháp.

Mũi Kỷ Ninh đã chảy máu, tai cũng chảy máu.

Hiển nhiên tâm tình mãnh liệt đã làm thân thể bị tổn thương.

“Là nó! “ Trận pháp không ngừng biến ảo trong tinh thần Kỷ Ninh đột nhiên dừng lại. Một mô hình đại trận vô cùng phức tạp xuất hiện trong óc, tất cả nhân tố tất cả đều hiện lên vô cùng rõ ràng.

Kỷ Ninh mở mắt.

- Mẹ!

Kỷ Ninh ngẩng đầu gầm lên điên cuồng: " Ta sẽ trở về, nhất định sẽ trở về gặp mẹ! Chờ con!”

Lúc này hắn đứng dậy hóa thành một luồng ảo ảnh xuyên qua đại trận, chỉ thấy thân pháp Kỷ Ninh như quỷ mỵ, chẳng mấy chốc đã đi tới một chỗ bóng đêm dày đặc, nhưng trên mặt đất lại đang cắm một trận kỳ màu đen. Phù văn trên lá cờ cũng đang sáng rực lên.

Kỷ Ninh đưa tay nắm lấy trận kỳ rồi rút mạnh.

Lập tức bóng đêm đang che hết trời đất hoàn toàn biến mất, cảnh sắc của ngọn núi bên ngoài cũng hiện ra rõ ràng. Đằng xa cũng có không ít tôi tớ kinh ngạc nhìn về phía này.

- Cái gì.

Chỉ thấy sáu nam nữ cũng chạy ra khỏi hang núi, kinh ngạc nhìn về phía này: " Trận bị phá!”.

Kỷ Ninh đang cầm trận kỳ, trong mắt tràn ngập vẻ điên cuồng.

- Giết! Giết chết hắn! Không tiếc tất cả giết chết hắn! Không thể cho hắn còn sống mà rời đi được!

Đột nhiên một luồng thanh âm chói tai vô cùng phẫn nộ từ dưới đất truyền ra.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang