Nắng xuân tươi đẹp vô cùng chiếu lên thân thể khiến người ta có cảm giác lười biếng.
Một đứa trẻ xinh xắn đang đứng giang hai tay ra, thiếu nữ mặc đồ da thú ở bên cạnh vội vàng mặc quần áo cho nó, một thiếu nữ khác thì cầm cái bình và chiếc chậu nhỏ đứng hầu một bên. Trong chậu nhỏ là muối thô màu trắng, còn trong bình thì đầy ắp nước.
“Kiếp trước ta luôn bệnh tật ốm yếu lại phải tự mình mặc quần áo, không ngờ kiếp này ta rất khỏe mạnh thì lại có người hầu kẻ hạ.” Từ khi mới sinh ra Kỷ Ninh đã quen được hầu hạ, thậm chí việc hắn tự mặc quần áo khiến cho hai thị nữ thiếp thân là ‘Xuân Thảo’ cùng ‘Thu Diệp’ sợ đến nỗi phải quỳ mọp xuống đất, run rẩy, vô cùng hoảng sợ.
“Đưa cho ta.”
Sau khi mặc quần áo xong, Kỷ Ninh cầm lấy cái bình đen như mực và cái chậu nhỏ, đi thẳng ra khỏi phỏng, đến bên ngoài hành lang thì hắn ngồi xuống rồi lấy một ít muối khô cho vào trong miệng, bắt đầu ‘đánh răng’.
‘Thời đại này thực là đáng thương, không có bàn chải đánh răng mà phải dùng tay chà! Không có kem đánh răng mà phải dùng muối!” Kỷ Ninh nhanh chóng ‘đánh răng’ sạch sẽ. Không biết tại sao từ lúc sinh ra đến giờ thân thể hắn rất sạch sẽ, thậm chí còn chưa bao giờ bị hôi miệng. Vậy nên hắn vốn chẳng cần đánh răng nhưng mẹ cứ bắt hắn phải đánh răng.
“Rột roạt rột roạt rột roạt ~~~”
Kỷ Ninh phun nước trong miệng ra, sau đó liền đưa cái bình và chậu nhỏ cho Xuân Thảo.
Thị nữ Thu Diệp đang bưng một chậu nước rửa mặt bằng đá xanh. Kỷ Ninh nhanh chóng rửa mặt xong, dùng tấm vải lau khô mặt.
"Thu Diệp."
Kỷ Ninh chớp chớp đôi mắt to tròn, hỏi:
“Ở bộ lạc của các ngươi cũng dùng muối đánh răng à?”
Mặc dù năm nay hắn đã bốn tuổi rồi, từng đọc rất nhiều sách trong tộc nên biết được rất nhiều thông tin cần thiết, thế nhưng hắn không biết nhiều thông tin về cuộc sống ở các bộ lạc.
“Làm sao được như thế”. Khuôn mặt Thu Diệp lấm tấm tàn nhang. “Trong bộ lạc, cho dù làm thức ăn thì cũng không dám cho nhiều muối, nói chi là dùng nó đánh răng. Đàn ông, phụ nữ trong bộ lạc đều dùng nước để súc miệng, rất nhiều người cả đời không đánh răng. Còn cái bình này dùng để nấu canh, đắt tiền lắm đó, làm sao có thể dùng để chứa nước đánh răng được”.
Nấu canh?
Kỷ Ninh chớp chớp mắt, cái bình thế kia mà cũng dùng để nấu canh à?
“Đi, đi ăn nào.”
Kỷ Ninh quay đầu bước đi, hai thị nữ theo sát sau lưng hắn.
“Cha, mẹ.”
Kỷ Ninh đi vào đại sảnh, đứng cung kính hành lễ.
“Ừm.”
Phụ thân hắn là Kỷ Nhất Xuyên ngồi ở phía trên, mẫu thân ngồi ở bên trái ông, vị trí của hắn là bên phải, trước mặt hắn là một chiếc bàn đá màu đen. Trên bàn đang đặt ba bát thịt thơm ngào ngạt, rất nhiều bánh nướng mềm, còn có một cái bình đựng nước ấm, đây chính là bữa sáng của hắn.
Bữa sáng của một đứa trẻ bốn tuổi như thế này cũng đủ cho ba người đàn ông trưởng thành ở Trái Đất ăn. Thế nhưng ở thế giới này trẻ con đều ăn rất nhiều, ngay cả mình cũng vậy.
“Ừm, thơm quá.” Kỷ Ninh cầm một miếng thịt trong bát lên ăn, với khẩu vị của người trái đất thì có thể nói những món này đều rất ngon. Kỷ Ninh biết vì tố chất thân thể của mình rất tầm thường nên từ nhỏ thức ăn của hắn đã vô cùng đặc biệt, thịt mà hắn ăn không phải là thịt của dã thú bình thường mà là thịt của những yêu thú đã có chút linh tính. Thứ đó được coi là đồ ăn quý hiếm ở các bộ lạc ở bên ngoài, nhưng hắn hàng ngày đều được ăn.
Ăn những thứ đó cũng có chút hiệu quả, đó là Kỷ Ninh rất khỏe!
"Ta ăn xong rồi!" Kỷ Ninh ăn rất nhanh, có thể nói là ăn nhồm nhoàm. Hắn cầm bình nước ấm lên, tu ừng ực.
"Chúng ta đi." Kỷ Ninh hét lên rồi chạy ra ngoài, hai thị nữ Xuân Thảo và Thu Diệp liền đuổi theo.
Uất Trì Tuyết nhìn con trai đang tung tăng chạy ra ngoài, cười nói: “Vì đã bị thương khi còn ở trong bụng mẹ nên tố chất thân thể Ninh nhi khi sinh ra tầm thường, nhưng tiềm lực của nó vẫn rất lớn. Chàng xem, mỗi ngày nó đều ăn nhiều thịt yêu thú như vậy, tố chất thân thể sẽ không ngừng được cải thiện.”
Kỷ Nhất Xuyên cũng khẽ gật đầu, yêu thú khác với dã thú, yêu thú hấp thu thiên địa nguyên khí để tu luyện, bên trong máu thịt của chúng có máu thịt ẩn chứa. Mặc dù những đứa trẻ khác đều có thể ăn hết bữa sáng như vậy nhưng có lẽ sẽ cảm thấy no suốt mấy ngày hôm sau, không muốn ăn nữa. Nhưng Kỷ Ninh vẫn một ngày ba bữa, bữa nào cũng ăn hết, thế mà cơ thể nhỏ nhắn của hắn vẫn có thể tiêu hóa hết.
*******
Hai thị nữ đều ôm một chồng sách dày đi theo Kỷ Ninh. Sau lưng hai thị nữ là mười tám tên hộ vệ cao to, khôi ngô mặc áo giáp màu đỏ, trên áo giáp có những ký hiệu huyền diệu cổ quái. Dường như có một thứ năng lượng ẩn chứa trong những ký hiệu kia, chúng giúp khiến cho mỗi tên hộ vệ đều tỏa ra một khí thế mạnh mẽ.
Xích Giáp Vệ là binh chủng mạnh nhất của Kỷ thị. Trong Tây phủ Kỷ Thị chỉ có một trăm Xích Giáp Vệ, tất cả họ đều nghe theo mệnh lệnh của Kỷ Nhất Xuyên.
Mười tám Xích Giáp vệ này chính là do Kỷ Nhất Xuyên phái đến bảo vệ Kỷ Ninh, chỉ cần Kỷ Ninh rời khỏi nhà thì mười tám Xích Giáp Vệ sẽ theo sát không rời.
"Tới sân luyện võ." Kỷ Ninh đi rất ung dung.
Hắn đi đến đâu cũng không có ai dám cảm!
Tây phủ thành là một tòa thành hùng vĩ, có mấy chục vạn dân. Ngoài ra Tây phủ thành còn có ba khu vực lớn, lần lượt là nội thành, quân doanh và võ điện.
Nội thành chính là nơi người của của Tây phủ Kỷ Thị sinh sống, cũng là nơi thống trị!
Quân doanh là nơi quân đội của Tây phủ Kỷ Thị đóng quân.
Còn võ điện chính là nơi tu luyện của con cháu Kỷ Thị và nhiều thiếu niên của các bộ lạc mà Tây phủ Kỷ thị đang thống trị.
Có một con đường nối liền giữa nội thành và võ điện, Kỷ Ninh dẫn hai thị nữ và đám hộ vệ đi thẳng tới sân luyện võ của võ điện. Đang có hàng ngàn hàng vạn thiếu niên đang tu luyện trên sân luyện võ rộng lớn.
“Nhìn kìa, là Kỷ Ninh!”
“Hắn chính là Kỷ Ninh, con trai duy nhất của Tích Thủy Kiếm”
“Nữ tỳ bên cạnh hắn đang cầm sách à? Ta đã từng thấy du thương(BT: những thương nhân đi khắp nơi để buôn bán) đến bộ lạc chúng ta bán sách, phải một ngàn tấm da dê mới có thể đổi một quyển đấy.”
Trên sân luyện võ, các thiếu niên nhỏ giọng bàn tán. Trong bọn họ có không ít người đã sớm quen thuộc với đứa bé này, cũng biết đứa bé này là con của cường giả số một của Tây phủ Kỷ Thị là “Tích Thủy Kiếm” Kỷ Nhất Xuyên,. Thậm chí có không ít thiếu niên rất thích đứa nhỏ này, bởi vì mặc dù Kỷ Ninh xuất thân cao quý nhưng hắn chưa bao giờ bắt nạt, khinh thường bọn họ. Yêu mến thì yêu mến nhưng bọn họ cũng không dám đến chơi đùa với hắn.
“Ồ.” Kỷ Ninh ngồi ở trên ghế, ánh mắt tràn ngập vẻ hưng phấn.
Kiếp trước Kỷ Ninh luôn cô độc nhưng thực ra hắn thích sự náo nhiệt từ tận sâu trong xương tủy.
“Đưa sách cho ta.”
Kỷ Ninh nhận lấy một quyển sách từ tay Xuân Thảo, sách dày khoảng hai phân, trang của nó được làm bằng một loại da thú rất dai. Tại thời đại vẫn còn chế độ nô lệ như thế này thì sách vở là thứ rất xa xỉ. Nhưng Kỷ Ninh lại có thể đến đọc sách thoải mái ở Tàng Thư Lâu, thậm chí còn mang vài cuốn ra ngoài.
Sau khi sinh ra, Kỷ Ninh chủ yếu làm hai việc.
Việc thứ nhất là quan tưởng “Nữ Oa đồ.” Sau khi hồn phách mạnh lên thì thể chất cũng tốt hơn, trí nhớ cũng tốt hơn trước nhiều, thậm chí chỉ cần nhìn qua là có thể nhớ mãi không quên. Nửa tháng trước hắn đã có thể nhất tâm nhị dụng.
Nhất tâm nhị dụng, ví dụ như tay trái viết văn, tay phải vẫn có thể vẽ tranh, giống như tư duy được chia làm hai phần tách biệt với nhau, hỗ trợ lẫn nhau chứ không làm rối loạn nhau.
Thực ra điều này cũng không có gì là lạ, theo sách ghi lại thì người tu tiên có thể nhất tâm đa dụng, đồng thời điều khiển vài thứ pháp bảo để tấn công. Hơn nữa “Nữ Oa đồ” thực sự rất huyền diệu, hai năm qua Kỷ Ninh quan tưởng rất nhiều lần, hồn phách đã cường đại đến mức có thể nhất tâm nhị dụng.
Việc thứ hai chính là đọc sách!
Nửa năm sau đi được sinh ra, Kỷ Ninh đã biết bi ba bi bô vài từ. Khi đó hắn liền suốt ngày ôm sách, chỉ vào một đám chữ tượng hình sau đó hỏi: “Cái này, cái này, cái này…”
Xuân Thảo và Thu Diệp được chọn làm thị nữ thiếp thân của Kỷ Ninh nên đương nhiên họ đều biết chữ vậy nên cũng không dám không trả lời, hơn nữa cũng có thể đoán được nghĩa của một số chữ tượng hình. Hắn nhanh chóng học chữ xong.
.
Sau đó Kỷ Ninh liền bắt đầu đọc sách!
Đây chính là “ngồi mài đao cũng không ảnh hưởng đến việc đến củi”. Tuy từ lúc sinh ra Kỷ Ninh đã biết mình sẽ bước lên con đường tu tiên nhưng Kỷ Ninh hiểu dục tốc bất đạt. Đọc sách chính là “mài đao” chuẩn bị cho bước đường tu tiên. Đầu tiên hắn cần phải biết rõ tình hình của thế giới này, cũng phải biết về quá trình tu tiên, nó có mấy loại,...
Khi đã biết rõ, khi đã hiểu rõ, hắn mới có thể đưa ra lựa chọn tốt nhất!
Sau khi đọc rất nhiều sách, Kỷ Ninh biết rằng Tây phủ Kỷ Thị là một thế lực nhỏ trên lãnh thổ rộng lớn của vương triều Đại Hạ.
Lãnh địa của Tây phủ Kỷ Thị kéo dài ba ngàn dặm từ bắc đến nam, từ đông sang tây hơn năm ngàn dặm. Vô số bộ lạc đang sinh sống trên lãnh địa này đều nằm dưới sự thống lĩnh của Tây phủ Kỷ thị.
Đó chẳng qua mới chỉ là Tây phủ của Kỷ thị.
Kỷ Thị là một bộ tộc rất lâu đời, được chia làm năm phủ Tông phủ, Đông phủ, Tây phủ, Nam phủ Bắc phủ. Cả năm phủ hợp lại mới chính là Kỷ Thị!
Nhưng…
Vương triều Đại Hạ quá lớn, lãnh thổ của Vương triều Đại Hạ gần như vô tận, Vương triều này đã tồn tại rất lâu, nó được sinh ra trong “thời đại Thần Ma”. Nó đã tồn tại được trong cái thời đại Thần Ma đáng sợ ấy và vẫn tồn tại suốt hàng triệu triệu năm. Một Vương triều có thể tồn tại trăm triệu năm, điều đó làm cho Kỷ Ninh cảm thấy không rét mà run.
Kỷ thị chỉ là một thế lực nhỏ trên lãnh thổ rộng lớn của Vương triều Đại Hạ mà thôi. Nhưng với những bộ lạc nhỏ ở xung quanh thì Kỷ Thị chính là bá chủ tuyệt đối.
“Thật không hổ là thể giới có Thần Ma tồn tại.” Kỷ Ninh cảm khái trong lòng, “Vương triều của phàm nhân có thể tồn tại ngàn năm đã một kỳ tích lớn. Vậy mà ở thế giới của người tu tiên, một Vương triều lâu đời lại có thể hùng mạnh đến vậy.”
“Ừm, mình đến thế giới này cũng được hai năm rồi, cũng đã biết được khá nhiều về tu tiên, nên bắt đầu tu luyện thôi.”
Kỷ Ninh sinh ra vào mùa đông, hắn mới sinh không được bao lâu thì đã bước sang năm mới, bây giờ cũng đã hai tuổi rồi.
Tuy giờ hắn đã bốn tuổi nhưng hắn mới tới thế giới này có hai năm mà thôi.
Tối hôm đó.
Hai bên đại sảnh có đặt những ngọn nến to bằng cánh tay, chúng chiếu sáng trưng cả đại sảnh. Cha vẫn ngồi ở chủ vị như trước, mẹ ngồi bên trái, Kỷ Ninh thì ngồi bên phải. Trên bàn sắp đầy thịt và vài món khác.
“Rột roạt rột roạt rột roạt!” Kỷ Ninh ăn hết thức ăn ở trên bàn, rồi sau đó ngẩng đầu nói: “Cha, mẹ!”
“Ừm, có việc gì?” Kỷ Nhất Xuyên nhìn con trai, Uất Trì Tuyết cũng nhìn Kỷ Ninh.
Việc con trai thông minh chỉ khiến họ vui mừng chứ không kinh sợ chút nào bởi trên thế giới rộng lớn này có không ít những đứa trẻ con không minh hơn vậy.
“Con muốn tu luyện!” Kỷ Ninh trịnh trọng nói, “Con muốn tu tiên!”
Uất Trì Tuyết nhìn bộ dạng nghiêm túc của con trai, mỉm cười:
“Tu tiên? Nhất Xuyên, con của chúng ta muốn tu tiên đấy!”
“Tu tiên?”
Kỷ Nhất Xuyên lạnh lùng nhìn con trai, “Ngươi biết tu tiên là cái gì không?”
----------oOo----------
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK