• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


- Ti ti...

Không Thanh Xà khẽ kêu một tiếng.

Nó cũng chỉ có thể cầu cho Kỷ Ninh thoát nạn. Dù sao bây giờ nó chỉ giỏi chạy trốn, nói về thực lực nó vẫn không phải là đối thủ của Thiết Mộc Chiêm.

Kỷ Ninh dùng thân pháp Thiên Nhân Hợp Nhất chạy như bay, nhanh như gió lốc, rời khỏi Đông Sơn Trạch, liên tục di chuyển trong núi rừng, chạy đến hơn ngàn dặm mới dừng lại. Lúc này mặt trời đã xuống núi rồi. Tầng mây ở phía tây có màu đỏ rực giúp cho mặt đất vẫn còn chút ánh sáng.

“Phù!“ Kỷ Ninh lau trán, đầu hắn đẫm mồ hôi.

“Đầu tiên là đạp nước chạy ba trăm dặm, lại chạy hơn ngàn dặm trong núi rừng. Hơn nữa tốc độ lại là nhanh nhất. Trước giờ ta chưa chạy như vậy bao giờ. Không ngờ với thể chất ta mà chạy tới mức mồ hôi ra như vậy. “ Bình thường Kỷ Ninh đi Đông Sơn Trạch đạp nước hơn ngàn dặm cũng không hề đổ mồ hôi, nhưng tốc độ lúc đó không phải tốc độ cực hạn.

Kỷ Ninh mệt mỏi vô cùng, chầm chậm bước về phía trước. Phía trước chính là một hồ nước. Trong hồ nước có những đóa sen nở rộ. Hoa sen gần bùn mà không hôi tanh, rễ cây thẳng, mùi hoa sen tràn ngập làm Kỷ Ninh dù mệt mỏi cũng không khỏi khẽ mỉm cười, ngồi xuống bên bờ hồ.

“Xem như thoát nạn. “ Kỷ Ninh lật tay lấy ra một ống trúc. Trong ống trúc đều là nước sạch, ngẩng đầu uống hai ngụm.

“Cũng không biết tiểu Thanh Xà sao rồi. “ Kỷ Ninh nhẹ giọng thở dài: “ Tiểu Thanh Xà, đừng trách ta, ta cũng không thể cứu ngươi. Chỉ hận ta vẫn mãi không thể đạt tới Tiên Thiên.”

“Tiên Thiên!”

Kỷ Ninh nghĩ đến đây, trong lòng trở nên hơi buồn.

Xích Minh Cửu Thiên Đồ là một đệ nhất pháp môn của Thần Ma Luyện Thể, uy lực cũng rất lớn, nhưng tu luyện quá khó khăn. Với tư chất của mình mà cũng khó có thể đột phá, Âm Dương Giao Hối, Thủy Hỏa Giao Dung rốt cuộc làm sao mới có thể làm được? Làm sao mới có thể làm hai lực Thái Âm, Thái Dương trong cơ thể dung hợp làm một khối?

“Rốt cuộc nên đột phá như thế nào? “ Kỷ Ninh khổ sở suy tư.

Vù!

Gió nhẹ thổi tới, gió mát hoàng hôn ngày hè rất thư sảng. Gió nhẹ thổi trên hồ nước, làm những đóa hoa sen đung đưa. Có lá sen khẽ xoay tròn, ngược chiều kim đồng hồ, sau lại xoay ngược lại.

Vốn Phong Ảnh Bộ của Kỷ Ninh đã đạt tới cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, tự nhiên tâm linh và gió trong thiên địa hợp nhất, khi gió thổi trên hoa sen, hắn cũng có thể rõ ràng cảm nhận được...

“Hả? “ Kỷ Ninh lộ vẻ tò mò: “ Gió thổi hoa sen, xoay ngược rồi xoay xuôi!”

Kỷ Ninh hơi xúc động.

“Nếu một lá cây bị gió thổi bay, thông thường sẽ bay loạn xạ! Vì không có gốc!”

“Nếu một cây nhỏ bị gió thổi, cũng chỉ đung đưa! Vì cấu tạo của nó không giống lá cây.”

“Còn lá sen bị thổi, lại có thể quay ngược quay xuôi, triệt tiêu luồng xung lượng.”

Kỷ Ninh ngẩng đầu nhìn lên không trung, mặc dù trời còn chưa tối hẳn nhưng trên bầu trời đã có thể thoáng thấy ánh trăng: “ Mặt trời lặn, mặt trăng lên!”

“Quay ngược, rồi quay xuôi!”

“Ban ngày tới đêm tối, nguyên nhân chính là vì có ban ngày, mới có thể có đêm tối! “ Kỷ Ninh thì thào tự nói: “ Một khoảng đen kịt, nếu có ánh sáng sẽ vô cùng chói mắt! Lá sen quay ngược xuôi, xoay tròn về hai hướng tương phản, làm sức gió bị hóa giải, còn bản thân nó vẫn bình thường như thế.”

Kỷ Ninh nhắm mắt lại.

Thể xác và tinh thần hợp nhất với thiên địa, cảm thụ gió, cảm thụ lá sen bên ao.

Hắn thoáng cảm giác được một loại quy luật cực lớn, tồn tại trong thiên địa vô cùng ảo diệu. Loại ảo diệu này là Đạo! Trong gió ẩn chứa Đạo, đạo sâu không thể lường, không thể giải thích, nhưng khi gió thổi lá sen, trên lá sen Kỷ Ninh lại phát hiện ra cái bóng của Đạo, đã phát hiện ra vần luật của Đạo, ý cảnh của Đạo!

Kỷ Ninh lẳng lặng khoanh chân ngồi bên bờ hồ, hoàn toàn đắm chìm, tỉ mỉ quan sát vần luật của Đạo khi lá sen lắc lư xoay tròn.


Ngộ đạo, khả ngộ bất khả cầu.

Phải mọi có hoàn cảnh hoàn toàn phù hợp mới có thể cảm giác được sự tồn tại của Đạo. Muốn cảm được Đạo, đầu tiên phải Thiên Nhân Hợp Nhất. Chỉ có thế tinh thần của bản thân mới có thể hoàn toàn dung hợp với thiên địa, mới có thể cảm ngộ được vào Đạo tồn tại vĩnh hằng.

- Rào rào rào...

Hồ nước âm thầm được đám cỏ dại che phủ.

- Ộp oạp!

Đêm xuống, giữa đám cây cối cũng có những tiếng ếch ộp oạp.

Dần dần...

Những quang hoa bắt đầu từ từ tập hợp xung quanh Kỷ Ninh đang ngồi khoanh chân. Đầu tiên là từng giọt nước, dần dần hình thành nên một khoảng lá sen khổng lồ. Chỉ thấy lá sen bằng nước vờn quanh Kỷ Ninh, trải ra, khẽ đung đưa theo gió.

Sau đó lại là những điểm hỏa diễm tập hợp, lại hình thành ra lá sen bằng lửa. Lá sen khổng lồ cũng vờn quanh Kỷ Ninh.

Hai tầng lá sen.

Một tầng là lá sen bằng nước, một tầng là lá sen bằng lửa. Mỗi tầng lá sen đều có ba lá.

- Vù!

Thủy hỏa giao nhau, gió đột nhiên sinh ra.

Rào rào rào...

Giữa hai tầng lá sen đột nhiên sinh ra gió, làm hai tầng lá sen đều xoay tròn. Lá sen bằng nước ở dưới xoay sang bên trái, lá sen bằng lửa bên trên thì xoay sang bên phải! Hai tầng lá sen hoàn toàn chuyển động về hai phương hướng khác nhau. Chúng từ từ chuyển động, Kỷ Ninh không hề vận dụng sức mạnh bản thân chút nào.

Tất cả đều là tự nhiên diễn ra.

- Vèo!

Một con dã lang lông xám từ trong đám cây nhảy ra. Con ngươi xanh biếc của nó nhìn chằm chằm vào vào thiếu niên mặc da thú xa xa. Chỉ là xung quanh thiếu niên mặc da thú có những lá sen rất to làm nó cảm thấy hơi nghi hoặc. Nhưng là một dã thú trí tuệ thấp, cảm giác của nó nói cho nó biết, những lá sen bằng nước, lá sen bằng lửa quay tròn chỉ là một bộ phận của thiên địa như những đám mây, không cần để ý tới.

Dã lang lông xám nhe răng nhìn chằm chằm vào thiếu niên mặc áo da thú.

Nó rất đói!

Còn thiếu niên mặc da thú ngồi đó không hề nhúc nhích, như đang ngủ, nhất định là không có năng lực phản kháng. Hơn nữa thiếu niên nhân loại đó thoạt nhìn thịt rất mềm, nhất định rất ngon. Dã lang xám đã thấy nước miếng mình chảy ròng ròng.

Không do dự nữa!

- Vèo!

Dã lang mau chóng xông lên, sau đó há mồm nhe nanh, muốn cắn vào thiếu niên mặc áo da thú.

Nhưng khi nó vừa nhảy vào phạm vi hai tầng lá sen bao phủ.

- Xoẹt!

Hai tầng lá sen giao nhau sinh ra gió, dẫn theo sức nghiền ẩn chứa Thiên Địa chi lực, trong nháy mắt đã xay đầu con dã lang thành cặn bã. Máu tươi chảy tràn ra đất, có máu thấm vào đất, có máu thì chảy xuống hồ.

Đêm.

Thiết Mộc Chiêm và nam tử áo đen đại yêu Ngạn Thú dưới trướng hắn hóa thành, hai người đang theo một con Băng Phong di chuyển trong núi rừng.

Băng Phong dù sao cũng chỉ là một loại phong trùng, chứ không phải là phi cầm. Nếu đó là Đại Yêu, có thể tưởng tượng được tốc độ phi hành như thế nào! Bây giờ tốc độ họ không bằng một phần mười lúc Kỷ Ninh chạy.

- Tiểu tử Kỷ thị này chạy ghê thật.

Sắc mặt Thiết Mộc Chiêm âm trầm:

- Hắn chạy ra khỏi phạm vi Đông Sơn Trạch, lại còn một mạch lẩn trốn...

Nam tử áo đen liền nói:

- Chủ nhân, Băng Phong mà phi hành rõ ràng chậm hơn nhiều. Nếu tiểu tử Kỷ thị chạy mãi một mạch không ngừng, một mạch chạy đến bất kỳ phủ thành nào trong năm phủ Kỷ thị, e rằng chúng ta không còn biện pháp gì nữa.

- Một hơi chạy đến năm đại phủ thành?

Thiết Mộc Chiêm lắc đầu:

- Quá xa. Đông Sơn Trạch là biên giới của địa vực Kỷ thị. Một hơi từ biên giới chạy đến năm đại phủ thành? Tiểu tử Kỷ thị hẳn là chạy không xa đến như vậy.

Ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong nội tâm, Thiết Mộc Chiêm cũng lo lắng. Nếu Kỷ Ninh chạy tới bất kỳ thành nào trong năm đại phủ thành, mặc dù Thiết Mộc Chiêm hắn tự tin, nhưng cũng không dám xông vào hang ổ địch quân.

- Từ từ đuổi theo.

Thiết Mộc Chiêm nói:

- Băng nhũ dịch lướt qua sẽ lưu lại mùi đặc thù. Chừng ba ngày mới có thể tiêu tán. Chúng ta không ngửi được, nhưng Băng Phong này lại ngửi được. Chỉ cần tiểu tử Kỷ thị không chạy trốn tới năm đại phủ thành, hắn chết chắc!

- Đúng, chết chắc.

Nam tử áo đen vội đáp.

- Làm hỏng đại sự của ta, còn làm tương lai ta có thêm một đại địch.

Thiết Mộc Chiêm vừa nghĩ tới việc Không Thanh Xà có thể Hư Không Xuyên Thoa ra bên ngoài lưu lạc lang bạt, rồi trở nên cường đại, biến thành Tử Phủ lão yêu, rồi đánh trở về, hắn cũng không khỏi sợ hãi, cũng càng lúc càng hận Kỷ Ninh hơn nữa:

- Ta nhất định phải tự tay rút gân lột da hắn!

- Đúng, rút gân lột da!

Nam tử áo đen cũng nhe răng.



Mặt trời xuất hiện từ phương đông, đã sáng rồi.

Thiết Mộc Chiêm và Đại Yêu Ngạn Thú dưới trướng hắn vẫn từ từ truy tung. Họ truy đuổi rất lâu. Tiểu tử Kỷ thị thật là quá cẩn thận, chạy ra Đông Sơn Trạch, rồi lại chạy ít nhất hơn ngàn dặm nữa.

Một con Băng Phong bay hơn ngàn dặm cũng mệt, may mà Băng Phong này là dị trùng.

- Chủ nhân.

Nam tử áo đen sáng mắt lên, rồi chỉ ra xa.

- Hả?

Tinh thần Thiết Mộc Chiêm cũng cảm thấy mệt mỏi, nhìn theo hướng chỉ tay. Nhất thời thấp thoáng thấy trên bờ hồ xa xa, tựa hồ có bóng người. Điều này làm tinh thần hắn chấn động.

Mắt Thiết Mộc Chiêm cũng sáng lên, liếm môi, dùng tâm linh trao đổi:

- Đi, qua đó đi.

Giữa chủ nhân và linh thú, ở khoảng cách rất gần là có thể bảo trì tâm linh trao đổi. Về phần khoảng cách xa, thì phải xem hồn phách hai người cường đại như thế nào. Tiên Thiên Sinh Linh bình thường và linh thú dưới trướng phải trong vòng mười thước mới có thể miễn cưỡng bảo trì tâm linh trao đổi.

Hai người bọn họ vô cùng cẩn thận di chuyển, tận lực không phát ra chút tiếng động nào.

Nhưng mặc dù phát ra tiếng động, Thiết Mộc Chiêm cũng không sợ. Dù sao hắn cũng là cao thủ Tiên Thiên Sinh Linh hậu kỳ. Tốc độ chạy có thể nhanh hơn Kỷ Ninh. Hơn nữa trên người hắn còn có một vài đạo phù như Thần Hành Phù, sao để Kỷ Ninh chạy thoát chứ.

- Đúng là đồ ngu. Dù ta cẩn thận vẫn có tiếng động. Thế mà không hề có cảnh giác nào. Hắn đã tu luyện Thần Ma Luyện Thể, theo lý thuyết giác quan phải rất nhạy cảm mới đúng. Hừ hừ, rõ là không có chút kinh nghiệm nào, sợ là đang ngủ.

Thiết Mộc Chiêm cười lạnh:

- Cũng tốt, ta cũng dễ dàng một chút. Nếu không có thể còn lãng phí cả một Thần Hành Phù.

Thiết Mộc Chiêm và nam tử áo đen dưới trướng tiếp tục tiến lên.

Dần dần...

Hai người bọn họ thấy rõ.

- Cái gì.

Hai người bọn họ cũng dại ra.

Vì mặt trời đã mọc lên, mặt trời chiếu xuống, làm lá sen bằng lửa và lá sen bằng nước khổng lồ có vẻ gần như trong suốt. Dù sao lá sen cũng không phải là lá sen thật, là sức mạnh trong thiên địa tập hợp mà thành, ánh mặt trời vừa chiếu xuống, nhất thời gần như trong suốt.

Hai tầng lá sen khổng lồ đang từ từ xoay tròn ngược hướng, nhưng lại ẩn chứa nhịp điệu kỳ dị. Giữa hai tầng lá sen khổng lồ xoay vòng, Kỷ Ninh đang ngồi khoanh chân.

- Đây là chuyện gì thế?

Mặc dù Thiết Mộc Chiêm thấy nhiều biết rộng, cũng lần đầu tiên thấy kỳ cảnh này:

- Chẳng lẽ là chân nguyên hiện hình ra ngoài?

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK