• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Được rồi.

Cả đám lấy dao nhỏ, búa vòng, nhanh chóng xẻ thịt thi thể Ngạn Thú, sau đó lên đường về nhà.

Đoàn người Kỷ Ninh cưỡi ba con Hắc Giảo thú, chạy ra khỏi vùng núi rừng.

- Xem kìa.

Đạt Lạp thúc chỉ về phía trước:

- Phía trước chính là Đông Sơn Trạch.

- Đông Sơn Trạch.

Kỷ Ninh nhìn ra xa.

Chỉ thấy đại trạch vô tận xa xa, một khoảng mênh mông. Dưới ánh nắng ngày xuân nổi bật lên sắc thái mĩ lệ. Thậm chí liếc mắt có thể thấy một vài con chim đang bổ xuống săn cá, cũng có thể thấy trong đám rong tảo tươi tốt ẩn hiện một vài thủy tộc khổng lồ đang vung đuôi, chốc chốc lại xuất hiện một cái đầu khổng lồ. Nơi này là thiên hạ của yêu!

- Đông Sơn Trạch.

Kỷ Ninh lẩm bẩm nói:

- Rốt cục đã tới rồi!

Đông Sơn Trạch, là vùng giữa Kỷ thị và Thiết Mộc Thị. Thiết Mộc Thị là thế lực bá chủ tương đương với thế lực Kỷ thị, luôn luôn quan hệ đối địch với Kỷ thị!

Đông Sơn Trạch rộng lớn ngàn dặm, hoàn toàn có thể sánh ngang với một lãnh thổ nhỏ kiếp trước. Một đại trạch như thế đương nhiên tụ tập không ít yêu quái. Chỉ cần yêu quái mà Kỷ thị biết cũng có tới mười hai con!

Từ khi ly khai thành Tây Phủ lang bạt, Kỷ Ninh đã muốn đi đấu một trận với đại yêu Tiên Thiên Sinh Linh sơ kỳ. Nhưng đám đại yêu ẩn mình trong thâm sơn đại trạch, nào dễ dàng tìm được như vậy? Trước đó tìm ở một chỗ, theo dõi gần một tháng cũng chưa tìm được. Kỷ Ninh giận dữ quyết định thật nhanh, thay đổi lộ tuyến, đi thẳng tới Đông Sơn Trạch!

- Yêu quái Đông Sơn Trạch rất nhiều, mà hơn phân nửa đều là Tiên Thiên Sinh Linh sơ kỳ. Ta không tin không gặp được một con nào.

Kỷ Ninh là trâu con không sợ hổ. Nhưng cũng không dám sơ ý. Bởi vì rất nhiều tộc nhân Kỷ thị chết ở Đông Sơn Trạch. Tỷ như ông nội của mình cũng chết ở đây!

...

- Mạc Ô, Thu Diệp.

Kỷ Ninh nhảy xuống Hắc Giảo thú, đồng thời phân phó:

- Đông Sơn Trạch quá nguy hiểm, nguy cơ tứ phía. Hắc Giảo thú trong Đông Sơn Trạch cũng vô dụng. Hai người các ngươi dẫn ba con Hắc Giảo thú, đi tới bộ lạc Thiết Thạch. Ở bộ lạc Thiết Thạch chờ ta!

Mạc Ô và Thu Diệp nhìn nhau, chỉ có thể cung kính tuân lệnh:

- Dạ, công tử.

- Đạt.

Kỷ Ninh nhìn hán tử đen đúa cao lớn bên cạnh:

- Ngươi và ta nhập đại trạch một chuyến. Để ta làm quen với một vài nơi chủ yếu, về sau ta sẽ cho ngươi về bộ lạc Thiết Thạch.

- Dạ, công tử.

Đạt Lạp thúc cũng cung kính đáp.

- Đi.

Kỷ Ninh đi về phía trước, Đạt Lạp thúc vác đại phủ cũng vội đi theo. Thu Diệp và Mạc Ô đưa mắt nhìn công tử nhà mình đi về phía Đông Sơn Trạch xa xa. Tuy thấp thỏm không yên, cũng không thể làm gì hơn. Hai người bọn họ một người là người hầu công tử, một người truyền thụ kinh nghiệm phong phú về núi rừng cho công tử mà thôi. Về phần thực lực vẫn thua xa Kỷ Ninh.

Đại trạch rộng lớn, mĩ lệ đa dạng.

- Vùng đại trạch này cũng có cả rong tảo, đất đai.

Đạt Lạp thúc cười nói:

- Thậm chí còn có một số ngọn núi nhỏ. Đương nhiên có rất nhiều ao đầm giẫm chân là chìm xuống. Còn có những hồ rộng lớn sâu khôn lường. Đường trong đại trạch khó đi nhất. Sơ sót một chút là có thể đạp phải ao đầm.

Kỷ Ninh đi theo cạnh hắn.

- Bộ lạc Thiết Thạch chúng ta sống bên cạnh núi rừng đại trạch cũng đã mấy trăm năm rồi. Thường xuyên đến đây đánh cá. Bên trong đại trạch chỗ nào có đường đi, chỗ nào không thể đi, đều hiểu rất rõ.

Đạt Lạp thúc rất tự tin.

Bộp! Bộp!

Đạp vào bùn đất, Kỷ Ninh cũng đi theo hán tử bộ lạc, tiến vào Đông Sơn Trạch.

- Ngươi nhìn xem.

Trong tay Kỷ Ninh chợt xuất hiện một giấy da thú:

- Đây là bản đồ Đông Sơn Trạch, ngươi dẫn ta, đi những nơi được vòng.

- A.

Đạt Lạp thúc vừa nhìn đã giật bắn người:

- Chỗ này, những chỗ này đều là nơi đại yêu tiềm phục, là nơi nguy hiểm nhất. Chúng ta trước giờ không dám đến gần những nơi đó.

- Không cần ngươi đến gần.

Kỷ Ninh lắc đầu:

- Ngươi đưa ta qua đó, chỉ cho ta biết từ xa cũng được.

Đạt Lạp thúc lau mồ hôi hột trên trán, gật gật đầu:

- Tốt, ta đưa công tử qua đó.

******

Đông Sơn Trạch thật sự quá lớn. Lại chỉ có thể dựa vào hai chân mà đi, hơn nữa nơi Kỷ Ninh muốn đi lại là rất nhiều nơi khác nhau. Đi tới đi lui cũng tính cả ngàn dặm. May mà có Đạt Lạp thúc vốn rất quen thuộc chỉ dẫn, mới có thể dễ dàng đi lại trong vùng đại trạch này.

Đảo mắt đã được hơn một tháng.

Ăn uống thì Kỷ Ninh dùng thức ăn trong nạp tinh mang bên mình, đồng thời cũng có thể nướng thịt mấy con yêu thú. Ngủ cũng tùy tiện tìm một gò đất, bụi cỏ mà ngủ. Kỷ Ninh không vội vã đi khiêu khích những con đại yêu tiềm phục, chỉ trước hết xác định vị trí, sau này hắn một mình một người, bằng vào thân pháp Thiên Nhân Hợp Nhất, hoàn toàn có thể đạp nước mà đi, khoảng cách hơn ngàn dặm chỉ một ngày là tới.

- Đây là một chỗ cuối cùng.

Đạt Lạp thúc chỉ ra xa. Những rong tảo tươi tốt xa xa cao chừng hơn trượng, đang dập dờn theo gió:

- Ở chỗ rong tảo tươi tốt nhất, có tiềm phục một con đại yêu. Nghe nói là một con tê ngưu rất lớn, như một quả núi nhỏ.

- Tốt, chúng ta trở về đi, sau khi trở lại bộ lạc Thiết Thạch, ta tất có hậu tạ.

Kỷ Ninh nói.

- Công tử cho ta quá nhiều rồi.

Đạt Lạp thúc liền nói.

Thiếu niên nhìn như thanh tú thật sự rất đáng sợ. Hơn một tháng tại Đông Sơn Trạch, cũng không ít lần bị yêu thú tập kích. Nhưng những yêu thú đó trước mặt thiếu niên này đều chỉ một kiếm là chết! Đối với thi thể yêu thú, Kỷ Ninh cũng không quan tâm. Còn Đạt Lạp thúc lại rất tiếc rẻ. Đây đều là thịt yêu thú, bán thịt cũng có thể cho bộ lạc sống thoải mái hơn nhiều. Hắn một người cũng không mang đi được, chỉ có thể cắt một vài bộ vị mấu chốt nhất mang đi.

- Hả?

Kỷ Ninh, Đạt Lạp thúc đột nhiên nhìn ra xa.

Xa xa trên một gò đất, thoáng có không ít nhân ảnh.

Sâu trong đại trạch, có đất đai, ao đầm, cũng có vùng núi, thậm chí còn có một hòn núi cao. Hòn núi cao đó được gọi là Đông Sơn, vì vậy đại trạch này mới gọi là Đông Sơn Trạch.

Xa xa ở gò đất gần đầm, số bóng người tụ tập sợ cũng phải vài trăm người. Đột nhiên có mười bóng người lướt như bay đến gần.

- Chuyện gì thế?

Kỷ Ninh nhíu mày nhìn.

- Đi mau.

Đạt Lạp thúc lại sợ tới mức quay đầu muốn chạy trốn.

Xoát!

Trong mười người chạy tới, có một người mặc khải giáp xanh, hò hét xông tới, tốc độ nhanh kinh người, ngăn không cho Đạt Lạp thúc chạy trốn.

- Hai người các ngươi.

Nam tử khải giáp xanh lạnh lùng nhìn lướt qua, hơi khựng lại khi thấy bộ quần áo bằng da thú may vá rất tinh xảo trên người Kỷ Ninh, rồi lập tức không thèm để ý nữa:

- Theo chúng ta đi!

- Không biết mấy vị muốn chúng ta làm gì?

Đạt Lạp thúc thấy đối phương mặc khải giáp, vội khom người cung kính hỏi.

Chín người khác cũng tới chỗ này, ai nấy đều thân mặc khải giáp.

- Nhanh lên một chút. Bảo các ngươi theo chúng ta, thì cứ theo chúng ta đi. Nếu không sẽ chết ngay tại đây!

Đám giáp vệ này ai nấy đều thần sắc lạnh lùng cầm chắc binh khí, hiển nhiên được huấn luyện cực tốt.

Đạt Lạp thúc nhìn về phía Kỷ Ninh.

- Trước tiên thử nhìn xem thế nào!

Kỷ Ninh mở lời. Trước mắt rất yên ả, đám giáp vệ cũng không giống bình thường, nhưng với mình chỉ là gà đất cho ngói thôi. Chỉ là vì sao giáp vệ lại muốn dẫn mình đi? Nếu không nói rõ lý do, Kỷ Ninh cũng không dễ dàng đại khai sát giới.

- Đi.

- Nhanh lên một chút.

Dưới cái nhìn chăm chú của mười tên giáp vệ, Kỷ Ninh và Đạt Lạp thúc cùng đi về phía gò đất.

Trên gò đất có chút cỏ dại, lúc này đang tụ tập mấy trăm người. Rất nhiều người bị trói chặt chân vào tay nằm chèo queo, còn có đại khái trăm tên giáp vệ đứng chung quanh. Ở giữa là cái ghế đá. Trên ghế đá có một nam tử cao lớn lực lưỡng đang ngồi. Nam tử cao chừng hơn trượng, mặc khải giáp vừa dày vừa nặng, ánh mắt bá đạo vô cùng.

Kỷ Ninh trong lòng cả kinh, nhìn cự hán mặc khải giáp cao hơn trượng ngồi ở trung tâm. Viên yêu thạch mà hắn mang theo bắt đầu nóng lên, hiển nhiên là cảm ứng được yêu khí, Kỷ Ninh cũng thoáng cảm giác được khí thế của nam tử được đám giáp vệ vây quanh rất không bình thường.

- Có đại yêu.

Kỷ Ninh vội cẩn thận nhìn lướt xung quanh.

Chung quanh đều là người, có thể biến thành hình người, không hề nghi vấn gì, phải là đại yêu!

Lần này ta ra ngoài mang rất nhiều vật phẩm. Yêu thạch chính là một trong số đó. Yêu thạch, là một loại đá thiên nhiên đặc thù. Một khi cảm ứng được yêu khí sẽ sáng và nóng lên. Như một vài thành ấp còn khổng lồ hơn cả thành Tây Phủ, cửa thành cũng treo kính chiếu yêu. Kính chiếu yêu chính là dùng yêu thạch mài thành. Chỉ cần yêu quái đến gần, kính chiếu yêu sẽ phát ra hào quang.

Người có nhân khí, yêu tự nhiên cũng có yêu khí. Khí này kỳ thật cũng là khí tức sinh mạng.

- Đạt!

- Đạt Lạp thúc!

Đột nhiên vài tiếng gọi vang lên.

Đạt Lạp thúc đi theo Kỷ Ninh vội quay đầu nhìn kỹ. Chỉ thấy những người bị trói chặt, có hơn mười người đang nằm mà gào. Điều này làm Đạt Lạp thúc lộ ra vẻ lo lắng:

- Hắc Hổ, tại sao các ngươi lại bị trói ở đây?

Mười mấy người kia đều là tộc nhân cùng bộ lạc.

- A Đạt, ngươi sao cũng đến chỗ này rồi. Người khổng lồ là đại yêu, nó sẽ ăn hết cả đám.

Một hán tử bộ lạc bị trói chặt lo lắng hô.

- Đại yêu?

Đạt Lạp thúc kinh hãi.

Kỷ Ninh lại nhìn ra xa, cự hán bị đám giáp vệ vây chặt ở giữa. Nhìn kỹ lại có thể phát hiện ra bên mép cự hán còn có cả vết máu. Cự hán vẫn còn liếm mép vẻ thỏa mãn, điều này làm Kỷ Ninh dâng lên sát ý:

- Nguyên lai đại yêu mà cảm ứng được bằng yêu thạch lại là hắn! Đông Sơn đại trạch có mười hai con đại yêu, không biết nó là con nào đây.

- Câm miệng.

Một giáp vệ đi qua, đạp vào những người bị trói chặt, đá liên tục một cách điên cuồng:

- Đều câm miệng cho ta.

- Tên đại yêu hại chết nhân loại đồng tộc, còn bảo ta câm miệng?

- Đường đường là Thanh Giáp Vệ của Thiết Mộc Thị, thật mất mặt Thiết Mộc Thị các ngươi!

- Thích a, Thích.

Được mọi người ‘Thích’ gần như phát điên.

- Dừng tay.

Cự hán cao lớn mặc giáp nặng, đang ngồi trên ghế đá cực lớn. Thanh giáp cự hán này âm thanh vang dội, rất trầm, như tiếng tù và sừng trâu:

- Ngươi mà không thích, ta sẽ ăn ngươi.

Giáp vệ đưa mắt nhìn cự hán mặc trọng giáp, chỉ có thể không cam lòng lui ra.

- Thủy Tê Vương!

Giáp vệ hói đầu dẫn đầu đám Thanh Giáp Vệ quát khẽ:

- Chúng ta giúp ngươi bắt trên năm trăm người rồi. Huynh đệ chúng ta tứ tán đi bắt, đã đem hết toàn lực rồi. Ngươi trả lại công tử cho chúng ta. Thiết Mộc Thị chúng ta coi như việc này không phát sinh. Nếu không sẽ lớn chuyện. Thủy Tê Vương, ngươi nên biết, ngươi không chịu nổi lửa giận của Thiết Mộc Thị chúng ta đâu.

Xa xa, Kỷ Ninh nhìn theo, lập tức sáng mắt lên.

Thủy Tê Vương?

Một trong mười hai con đại yêu ở Đông Sơn. Thủy Tê Ngưu vẻn vẹn chỉ có một mình, là đại yêu Tiên Thiên Sinh Linh sơ kỳ!

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK